Editor: Masha
Thành tích vòng đầu trước mười lăm tháng tám cũng đã công bố. Triệu Thủy Sinh vẫn thuộc về trung đẳng.
Chỉ là ai cũng không có tâm tình rối rắm cái này, rốt cuộc còn đang khảo thí.
Chờ mười sáu tháng tám khảo thí kết thúc, trường thi liền trống không.
Thành tích thi hương sẽ công bố vào ngày mười ba tháng chín, đến lúc đó trực tiếp xem Quế bảng. Bởi vì tới tỉnh thành một chuyến cũng không dễ dàng, mọi người đều muốn biết thành tích của mình, hay không thi đậu, cho nên chờ mười sáu tháng tám khảo xong rồi, tất cả tú tài đều lưu lại, chờ dán Quế bảng.
Còn gần một tháng thời gian. Đại bộ phận người đều chờ ở nơi này, bởi vì sau khi trúng cử, Tri phủ đại nhân muốn cử hành Lộc Minh Yến, mở tiệc chiêu đãi cử nhân tân khoa và các quan viên liên quan.
Triệu Thủy Sinh vừa thấy còn gần một tháng thời gian, bảo Vĩnh An đi về trước mang tin cho Lý Lê Hoa, nói hắn mọi thứ đều tốt, bảo nàng không cần lo lắng.
Bởi vì ai cũng không nắm chắc nhất định trúng cử, cho nên sau khi khảo thí, ngược lại không có người khoe khoang, đều rất điệu thấp, miễn cho rớt bảng mất mặt xấu hổ.
Bất quá, cũng có vài người bắt đầu đi lại tìm quan hệ ngầm, nhưngsao có thể dễ dàng hỏi thăm nhóm giám khảo như vậy? Một chỗ không tốt, cũng có khả năng rơi đầu, khoa khảo gian lận, đã chết bao nhiêu học sinh và giám khảo?
Đôi mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm, cho nên rất nhiều người bất lực trở về, chỉ có thể chờ kết quả ra tới.
Sau khi Vĩnh An trở về, hồi báo tình huống của lão gia, Lý Lê Hoa thưởng Vĩnh An một túi tiền, sau đó lại đóng gói một ít quần áo, bảo Vĩnh An mang qua, rốt cuộc tiến vào tháng chín, thời tiết trở lạnh, không thể so với tháng tám thời tiết còn nóng.
Còn chuyện Triệu Thủy Sinh trúng hay không trúng, kết quả chưa ra, ai cũng không biết. Cũng không cần đoán mò.
Làm hạ nhân, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Vĩnh An cũng rõ ràng, tỷ như lão gia nhà bọn họ đi dạo hoa lâu, chuyện này không thể nói, nói ra đến lúc đó thái thái tức giận, vậy phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa lão gia bọn họ cũng không phải cố tình muốn đi, càng không phải đơn độc đi, còn không qua đêm ở trong hoa lâu, chẳng qua là đi theo mấy thư sinh cùng trường uống mấy chén hoa tửu, vì thế Vĩnh An cảm thấy mình câm miệng là đúng.
Nếu Lý Lê Hoa biết ý nghĩ của Vĩnh An, khẳng định sẽ không để trong lòng. Rốt cuộc đời trước, ngay cả huynh đệ nàng cũng từng đi dạo hoa lâu, chỉ cần có đúng mực, vậy không có chuyện gì.
Lăn lộn chốn trong quan trường, không hòa hợp thì rất dễ dàng bị người khác bài xích.
Người ta sẽ cảm thấy ngươi cao ngạo, cảm thấy ngươi giả thanh cao.
Đương nhiên, Lý Lê Hoa cũng có giới hạn cuối, đó chính là uống hoa tửu thì có thể, nhưng muốn ngủ lại ở hoa lâu thì tuyệt đối không thể. Không phải vì tìm kỹ nữ mà đi hoa lâu, mà vì xã giao đi hoa lâu, nàng sẽ không so đo.
Cả đời này, nàng không nghĩ sống quá uất ức, nhìn nam nhân tam thê tứ thiếp, vậy nàng sống lâu hai đời để làm gì?
Điểm này, tin tưởng Triệu Thủy Sinh cũng rất rõ ràng. Nếu hắn đã minh bạch nhưng giả bộ hồ đồ, như vậy thì tách ra là xong.
Tiễn Vĩnh An đi, cha Lê Hoa cũng chạy tới, “Con rể khảo như thế nào?”
“Cha, người còn chưa trở về, ta cũng không biết khảo thế nào, mười ba tháng chin yết bảng, khi đó sẽ biết.” Nàng trước tiên chuẩn bị bao lì xì, đến lúc đó người chúc mừng tới, nàng sẽ phát.
“Ngươi làm nương tử, sao cái này cũng không quan tâm, không chịu hỏi thăm?” Cha Lê Hoa không nghe được điều mình muốn nghe, răn dạy Lý Lê Hoa cấp một hồi.
Lý Lê Hoa nói: “Nếu không thì cha tự đi tỉnh thành hỏi con rể của cha đi?” Cha Lê Hoa này, động một chút là răn dạy người khác.
“Đúng là không thể nói lý lẽ với nữ tắc nhân gia!” Cha Lê Hoa phất tay áo chạy lấy người!
Ngay cả lão Triệu cũng là ba ngày hỏi hai lần, hỏi đến mức Lý Lê Hoa thực phiền lòng, nhớ năm đó, chính lão vô cùng kiên định không đồng ý Triệu Thủy Sinh đọc sách, nói cái gì tổ tiên không phù hộ, hiện tại lão so với ai khác đều tích cực hơn, như thay đổi thành một người khác.
“Cha, hiện tại ngay cả Thủy Sinh cũng không biết kết quả, ta càng không biết, hay để từ từ lại hỏi?” Lý Lê Hoa nói với lão Triệu.
“Vậy từ từ đi.” Lão Triệu thất vọng đi rồi.
Kết quả qua mấy ngày lại lại đây hỏi, quả thực phiền chết đi được, nếu nàng có thôn trang, nhất định nàng sẽ đi thôn trang trốn tránh.
Mười ba tháng chín, sáng sớm, mới tờ mờ sáng, thật nhiều người dừng ở cửa trường thi, xe ngựa cũng chiếm đầy.
Có tự mình lại đây xem bảng, cũng có người mang theo hạ nhân tới xem bảng, còn có người không tới, bảo hạ nhân đi xem.
Triệu Thủy Sinh chính là bảo Vĩnh An đi xem bảng, kết quả Vĩnh An làm rớt một cây bút, đầu tóc cũng không biết bị ai làm cho lộn xộn, mới chen vào được, sau đó liền thấy được tên lão gia nhà hắn, còn ở đằng trước!
“Lão gia nhà ta trúng! Lão gia nhà ta trúng!” Vĩnh An hưng phấn kêu to, sau đó phí sức của chín trâu hai hổ mới từ trong đám người chạy ra, chỉ còn một chân mang giày chạy nhanh về khách điếm.
“Lão gia, lão gia nhà ta trúng!” Vĩnh An hô lớn một tiếng, người trong khách điếm đều theo Vĩnh An đến phòng chủ nhân nhà hắn, cũng dính chút không khí vui mừng. Trong chốc lát người chúc mừng chen đến rất nhiều, ông chủ khách điếm cao hứng, bởi vì có người trúng cử nhân, khách điếm cũng đi theo thơm lây, khách điếm nhà ai lại có một cử nhân đi vào ở đâu, thuyết minh phong thuỷ của khách điếm thực tốt, về sau mặc kệ là viện thí hay là thi hương, sẽ đông người đến ở hơn nơi khácnhiều.
Cho nên ông chủ khách điếm trực tiếp thỉnh Triệu Thủy Sinh ăn một bữa cơm miễn phí, xem như chúc mừng tin vui.
Triệu Thủy Sinh cười tiếp nhận, sau đó người tới báo tin vui cũng đi theo lại đây, khách điếm còn đốt pháo, mọi người đều biết khách điếm này có người trúng cử.
Đương nhiên, có người vui mừng thì có người sầu, còn có hơn phân nửa người không đậu, ủ rũ cụp đuôi, bất quá vẫn giữ gương mặt tươi cười đi chúc mừng.
Rốt cuộc người ta là cử nhân, cao hơn tú tài bọn họ, tương đương một chân đã bước vào quan trường.
Cho nên Triệu Thủy Sinh mãi cho đến thời điểm chạng vạng, mới xem như an tĩnh, ngày hôm sau phải tham gia Lộc Minh Yến, còn phải chuẩn bị.
Bởi vì các cử nhân trúng cử, đều cùng một tỉnh thành, cho nên Lộc Minh Yến cũng là đồng hương uống rượu, kết bạn cùng nhau, tạo nhân mạch rất tốt, cái gọi là hương đảng chính là thế này.
Cử nhân ở Đồng Thành huyện như Triệu Thủy Sinh tổng cộng có bốn người, 21 người bốn người thi đậu, cũng coi như không tồi.
Bốn người buổi sáng ngày hôm sau kết bạn cùng đi, đã sớm có người của tri phủ nha môn lãnh bọn họ đến chỗ yến hội.
Đám người đến đông đủ, trước tấu Lộc Minh khúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Chỗ ngồi cũng là dựa theo thứ tự để xếp, càng ở phía trước, càng gần Tri phủ đại nhân.
Tri phủ đại nhân đầu tiên dõng dạc hùng hồn biểu đạt tâm tình kích động và vui sướng, sau đó khích lệ các vị cử nhân không ngừng cố gắng, tranh thủ kỳ thi mùa xuân sang năm có thể nâng cao thêm một bước.
Tiếp theo thỉnh Giải Nguyên và đệ nhị, đệ tam danh từng người ngâm một bài thơ của mình, triển lãm tài hoa của mình một chút.
Triệu Thủy Sinh đứng thứ tám, còn không tới phiên hắn triển lãm tài hoa, vì thế chỉ ngồi ở dưới nghe người ta làm thơ. Nhưng thật ra nhẹ nhàng thực.
Tri phủ đại nhân nhiệt liệt khen ngợi thơ từ của Giải Nguyên một phen, sau đó tỏ vẻ hy vọng Giải Nguyên có thể tiếp tục nỗ lực, tranh thủ thi đậu tam nguyên, cùng các cử nhân cùng tỉnh làm vẻ vang cho tỉnh thành.
Tiếp theo bữa tiệc mới xem như chân chính bắt đầu.
Mọi người đều rất rụt rè, hy vọng Tri phủ đại nhân thấy mình văn nhã hiểu lễ, mà không phải là vung quyền thô lỗ.
Tri phủ đại nhân có kinh nghiệm, biết mình ở chỗ này, này đó các cử nhân không thoải mái, cho nên chỉ ngồi trong chốc lát thì mang theo cấp dưới đi rồi.
Tri phủ đại nhân vừa đi, các cử nhân bắt đầu tự nhiên hơn, đi lại giữa các bàn.
Không có quan hệ thân thích, nhưng tính lên những đời trước thì đúng là có quan hệ quanh co lòng vòng, không phải rất thường thấy sao?
Mọi người đàm luận nhiều nhất chính là kỳ thi mùa xuân sang năm, rốt cuộc thành tích kỳ thi mùa xuân được phân tam đẳng, nếu thi không như ý muốn, rất có khả năng trở thành đồng tiến sĩ, về sau cũng sẽ có chút địch nhân trong quan trường.
Hơn nữa thành tích này còn đi cùng với ngươi cả đời, sẽ không sửa đổi.
Cho nên người không nắm chắc, sẽ chuẩn bị để đi thi kỳ tiếp theo ở kinh thành.
“Thái thái, thái thái! Lão gia trúng!” Vĩnh An được phái trở về báo tin vui, cho dù không phải lần đầu tiên báo tin, nhưng hắn vẫn rất kích động!
“Thưởng!” Lý Lê Hoa cười bảo Bình Nhi cho Vĩnh An một túi tiền. Nàng biết, trong chốc lát người tới báo tin càng nhiều.
Quả nhiên như nàng sở liệu, sai dịch huyện nha nhìn thấy công văn, lập tức phái người lại đây, lần này quen cửa quen nẻo tìm được trấn trên, được một bao lì xì rất lớn.
Tiếp theo người báo tin vui đợt thứ hai cũng tới, khua chiêng gõ trống, Lý Lê Hoa lại phát ra ngoài không ít bao lì xì.
Hương thân phụ cận càng không cần phải nói, tên tuổi cử nhân lão gia dễ nghe hơn tú tài lão gia nhiều, nếu không phải vì chính chủ Thủy Sinh không ở, không tiện lại đây, họ đã sớm tự mình tới, cho dù vậy, cũng phái thái thái từng người lại đây chúc mừng, hạ lễ cũng tặng thật nhiều, không có chỗ bày.
Trương Vân Nhi lại đây hỗ trợ cũng lo liệu không hết, việc chúc mừng vẫn luôn giằng co vài ngày, đến khi Triệu Thủy Sinh trở về lại là một nhóm người khác, Triệu Thủy Sinh tự mình tiếp đón, Lý Lê Hoa viết lại những hạ lễ đó vào danh sách, về sau cũng tiện đáp lễ. Trong đó tơ lụa rất nhiều, đều là tốt nhất. Thế nhưng còn có người đưa khế nhà cùng khế đất, chỉ là bị Lý Lê Hoa cự tuyệt.
Phẩm hạnh những người này nàng đều không hiểu biết, tùy tiện nhận lấy, vậy không phải tự tìm phiền toái cho nhà mình sao?
Lại nói, rất nhiều đồ vật quý trọng nàng đều đã thấy qua, cho nên nàng cũng không hiếm lạ những thứ tốt này.
Lão Triệu và cha Lê Hoa cũng biết tin tức Triệu Thủy Sinh trúng cử nhân, cha Lê Hoa cao hứng hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.
Mà lão Triệu thì trực tiếp uống một bầu rượu, sau đó đi đến mồ mả tổ tiên nói cho lão tổ tông.
Phần mộ tổ tiên nhà lão quả thật đã tỏa khói!
“Cha nói muốn chúng ta mời khách ở trong thôn, nhị đệ, đệ cảm thấy sao?” Triệu Kim Sinh lại đây hỏi Triệu Thủy Sinh.
Con cái có tiền đồ thì phải khoe khoang, lão Triệu chính là có tâm tư này.