Editor: Tứ Phương Team“Ta đã tới đây rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được nàng.”
Hắn vừa nói vừa vươn tay tựa hồ muốn dắt nàng, Tô Hi không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Ánh mắt Tắc Đỗ Văn tối sầm nhưng vẫn ôn hòa có lễ, thu tay, thấp giọng nói: “Nàng thật tiều tụy.”
Nàng có tiều tụy sao? Khóe miệng Tô Hi giật giật, nếu như mấy tháng trước, nói nàng tiều tụy là thật, bất quá trong mấy tháng này nàng cơm no rượu say, được Phổ Tư nuôi nấng càng thêm mượt mà, mặt mày hồng hào rạng rỡ, nhìn thế nào cũng không thể thấy tiều tụy chứ?
Nàng chạm phải ánh mắt Tắc Đỗ Văn, đột nhiên hiểu rõ câu “tiều tụy” kia nghĩa là gì. Lúc trước về vật chất, Tắc Đỗ Văn thật sự không bạc đãi nàng. Lễ phục, trang sức, châu báu quý giá nàng dùng nghe nói đều là kiểu dáng mới nhất ở vương đô khi đó, mỗi thứ đều tinh xảo hoa lệ, không giống nàng hiện tại tóc bím, áo bông, bên ngoài choàng vải bố*, không trang điểm tinh xảo, không ăn mặc hoa lệ. Tắc Đỗ Văn cảm thấy nàng tiều tụy là đương nhiên.
*vải bố: vải thô.
Nàng rất muốn nói cho Tắc Đỗ Văn, nàng chỉ là một phù thủy ở thôn phù thủy, tuy thích quần áo xinh đẹp cùng châu báu lấp lánh nhưng ngày thường nàng vẫn thích trang điểm đơn giản “tiều tụy ” như vậy. Mỗi ngày cùng mọi người so sánh phàn nàn kiểu dáng của quần áo mới, khoe khoang đá quý lớn nhỏ trên người, nàng mệt mỏi. Chẳng qua trước kia những lời này nói không nên lời, hiện tại càng không có gì để nói.
Thấy Tô Hi không lên tiếng, Tắc Đỗ Văn cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: “Cùng ta trở về đi, ta rất nhớ nàng.”
Tô Hi nhẹ nhàng cười cười, có chút mất mát. Nhìn thấy Tắc Đỗ Văn, vốn dĩ nàng còn nghĩ bản thân sẽ rất kích động nhưng hóa ra, nàng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng. Đối với việc mình có thể bình thản đối mặt với hắn như thế, nàng cảm thấy có chút vui mừng, hít sâu một hơi, nói hết ra những điều đã nghĩ kỹ: “Lúc trước ta vẫn luôn muốn gặp ngươi, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, ngươi hẳn cũng đã kết hôn, chúng ta nên dừng lại ở đây thì tốt hơn.”
“Ta đã lui hôn ước.”
Nghe thấy câu nói đó, Tô Hi không thể tin nhìn hắn, khẩu khí Tắc Đỗ Văn bình đạm tiếp tục nói: “Nàng cũng biết, cưới nàng ta là liên hôn chính trị. Nhưng ta đã nghĩ kỹ, ta có thể từ bỏ vương vị, nhưng ta không muốn từ bỏ nàng.”
Hắn còn chưa dứt câu, tay nắm tay Tô Hi, kéo nàng vào trong lồng ngực mình. Tô Hi chìm trong kinh ngạc, rổ ma dược từ trên tay rơi xuống, trong phút chốc hoàn toàn quên phản ứng.
Mắt thấy môi Tắc Đỗ Văn suýt chạm đến môi mình, Tô Hi mới giật mình hốt hoảng đẩy hắn ra. Có lẽ là bởi vì mấy tháng qua quen đẩy Phổ Tư cường tráng, sức lực nàng tăng lên không ít. Tắc Đỗ Văn không phòng bị, bị nàng đẩy lùi vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
Tắc Đỗ Văn khó khăn đứng yên, chật vật kích động nói: “Tô Hi, nàng thật sự không muốn tha thứ cho ta sao? Bất luận là quá khứ hay là hiện tại, ta đều yêu nàng! Lúc trước ta thừa nhận mình quá mức do dự không dứt khoát, làm tổn thương nàng, nhưng ta vẫn chưa từng quên nàng. Từ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy nàng, ta đã biết mình yêu nàng. Nhưng ta quá ngu xuẩn, vẫn cứ thuyết phục mình tất cả chỉ là nhất thời ý loạn tình mê. Khi ta thật sự mất đi nàng, mơ lại những chuyện đó, ta mới biết được ta…”
“…Mơ thấy… chuyện gì?”
Trong cái nháy mắt này, Tô Hi cảm thấy trái tim mình như muốn ngừng đập. Nàng cảm thấy mình tựa hồ có thể nghe hiểu lời Tắc Đỗ Văn nói, nhưng lại không dám tin tưởng sự tình thật sự sẽ như thế.
Tắc Đỗ Văn ngạc nhiên nhìn nàng hồi lâu, như vừa hạ quyết tâm, nói: “Tô Hi, nàng có nằm mơ mình là một đại phù thủy, tên là Ngải Lâm hay không?”
Tô Hi hoảng sợ nhìn hắn, bất giác lui về phía sau một bước. Tắc Đỗ Văn thấy biểu tình nàng, trong lòng nắm chắc vài phần, từng bước từng bước tới gần: “Ta là người nàng yêu, nhưng ta không biết quý trọng nàng, bức tử nàng. Đời trước ta không thể cầu xin nàng tha thứ, nhưng cuộc đời này ta không muốn tiếp tục sai. Chúng ta có thể gặp lại ở đây chính là để đền bù lầm lỡ kiếp trước, không phải sao? Ta sẽ cưới nàng, kiếp này chỉ có nàng. Tô Hi, cùng ta trở về đi, ta yêu nàng, ta thật sự rất yêu nàng.”
Tắc Đỗ Văn cầm lấy tay Tô Hi lần nữa, lần này nàng không có sức lực hất ra. Từ trước tới nay, nàng chưa hề nghĩ rằng những giấc mơ đó sẽ có liên quan đến mình, cũng không nghĩ tới Tắc Đỗ Văn vẫn coi nàng như người hắn yêu.
Nàng đã từng rất yêu hắn, Ngải Lâm trong mộng cũng một lòng say mê hắn. Cho dù có chút khúc mắc với việc Ngải Lâm có thể là kiếp trước của mình nhưng trong hoảng hốt, ký ức và tình cảm hai đời chồng chéo nhau, nàng thật sự không thể ý chí sắt đá, không dao động.
Nhung Tắc Đỗ Văn là người có dã tâm, nói hắn yêu mĩ nhân hơn giang sơn, nàng không tin, huống chi nàng căn bản cũng không thể xem như mỹ nhâ. Hiện tại hắn thật sự cảm thấy mình yêu nàng, nhưng có thể duy trì bao lâu đây? Nàng cắn cắn môi dưới, đang muốn mở miệng cự tuyệt hắn, lại đột nhiên nghĩ đến, nếu như mình thật là Ngải Lâm chuyển thế, Phổ Tư sẽ là con thỏ năm đó đi?
Nàng cảm thấy lúc ấy Ngải Lâm đối con thỏ chỉ sợ cũng không chỉ có chút quan tâm như vậy, nếu không sẽ không mơ thấy nó chỉ vào khoảng thời gian gần đây. Nhưng Phổ Tư đã từng nói với nàng, hắn có phù thủy chi tâm, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy hắn thẳng thắn như thế thật sự quá mức buông lỏng cảnh giác, lại chưa từng nghĩ tới có thể là hắn ám chỉ nàng có ân với hắn, mà hắn muốn báo ân. Năm đó hắn muốn trở thành người như vậy, mà Ngải Lâm dùng sinh mệnh của mình, hy sinh để hắn hóa người, hắn muốn báo ân cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng lý do hắn tiếp cận nàng, nàng nghĩ rất nhiều, lý do hắn thích nàng lại không muốn nói yêu, nàng cũng nghĩ tới rất nhiều, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng hắn tới để báo ân. Hóa ra Phổ Tư không phải không phân rõ tình cảm của mình mà rõ ràng, đó không phải là yêu, cho nên không muốn lừa nàng thôi.
Nước mắt Tô Hi từng từng giọt giọt chảy xuống khuôn mặt, làm Tắc Đỗ Văn cũng hoảng loạn theo, ôm nàng vào ngực. Tô Hi nhanh chóng đẩy hắn ra, muốn xoay người rời đi, nhưng Tắc Đỗ Văn lại bắt lấy tay nàng không buông.
Tô Hi hất tay Tắc Đỗ Văn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn vào sâu trong rừng rậm. Nàng biết nơi đó có con thỏ đang đợi nàng, hắn đã chuẩn bị bánh mì, nướng thịt, hái hoa quả, nấu canh, hắn sẽ vì nàng cô đơn mà ôm nàng, sẽ vì nàng cô độc mà làm bạn với nàng, nhưng hắn làm hết thảy cũng không phải vì nàng.
Tim nàng thật đau, so với khi rời khỏi Tắc Đỗ Văn còn đau hơn. Nàng không muốn nhìn thấy Phổ Tư, nhưng nếu rời khỏi tháp nhỏ kia, nàng còn có thể đi nơi nào?
“Tô Hi, tin tưởng ta, ta sẽ không làm nàng thương tâm lần nữa.”
Tắc Đỗ Văn giữ lấy hai vai nàng, xoay nàng lại đối mặt với hắn. Nhìn nam nhân nàng đã từng yêu, trong lòng Tô Hi càng hỗn loạn, không biết mình nên đi đến đâu. Hồi lâu sau, nàng mới run rẩy nói: “Tắc Đỗ Văn, ta không phải là Ngải Lâm, cũng không có ma lực phù thủy chi tâm có thể giúp ngươi bước lên vương vị… Ta…”
“Trong lòng nàng ta là người như vậy sao?” Tắc Đỗ Văn ngắt lời nàng, cả giận nói: “Tô Hi, nàng vẫn luôn như vậy, đơn giản là do thân phận chúng ta chênh lệch qua lớn, nên vẫn luôn hoài nghi tình cảm của ta đối với nàng.”
Hắn tựa hồ có chút thống khổ nhắm mắt lại: “Ta không cần phù thủy chi tâm, ta chỉ cần nàng. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cuối cùng ngay cả một cơ hội giải thích nàng cũng không cho ta sao? Cùng ta trở về, ta sẽ giải thích tất cả với nàng được không?”
Không chịu được Tắc Đỗ Văn dây dưa lải nhải, nàng cũng không muốn trở về tháp nhỏ, cuối cùng Tô Hi gật đầu đồng ý hồi vương đô cùng hắn. Nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tắc Đỗ Văn trực tiếp đưa nàng vào vương cung, giam nàng trong tháp, mỗi ngày đều chăm sóc nàng bằng cẩm y ngọc thực, nói rằng nếu nàng không đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ không thả nàng ra ngoài. Sau khi bị nhốt vài ngày, Tô Hi rốt cuộc cũng hiểu rõ, Tắc Đỗ Văn thật sự canh cánh trong lòng việc kiếp trước hại chết Ngải Lâm, quyết tâm muốn cưới nàng.
Nhưng mấy ngày nay, nàng đã nghĩ thông suốt, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Niều năm trôi qua như vậy, thời đại khác biệt, gặp gỡ khác biệt, thậm chí tính tình cũng thay đổi, vì chuyện kiếp trước mà kiếp này phải bồi thường căn bản không có ý nghĩa gì, cũng như chuyện Phổ Tư vì báo ân mà lấy lòng nàng, kỳ thật căn bản không cần thiết.
Nàng từng yêu Tắc Đỗ Văn, cũng từng hận Tắc Đỗ Văn, nhưng hiện tại nàng như không yêu không hận; nàng muốn mình cũng đối với Phổ Tư như vậy. Bây giờ nàng đau lòng, nhưng qua một thời gian, có lẽ sẽ quên thôi.
Phù thủy như nàng có vẻ thích hợp sống một mình hơn. Trái tim đã sớm bị đào rỗng, nàng hẳn sẽ không còn bị tổn thương nữa. Thế nhưng nàng lại dễ dàng yêu người, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng đến một ngày nào đó, nàng sẽ lại giống như Ngải Lâm, bị chết thảm thương.
Chẳng qua ngày đó nàng đồng ý với Phổ Tư sẽ trở về sớm một chút nhưng từ hôm đó liền mất tích, không biết con thỏ kia có khóc sướt mướt đi tìm nàng hay không? Từ trước tới nay nàng không nghĩ mình sẽ chia tay Phổ Tư trong hoàn cảnh như vậy, rõ ràng vốn muốn chia tay một cách thoải mái nhất.
Tô Hi thở dài một hơi muốn nghỉ ngơi, lúc này cửa phòng lại bị mở ra, vài thị nữ bưng quần áo, châu báu cùng đồ dùng trang điểm nối đuôi nhau đi vào, cụp mi rũ mắt nói với Tô Hi: “Tiểu thư Tô Hi, vương tử mời ngài tham dự tiệc tối hôm nay, xin cho chúng nô tỳ trang điểm cho ngài.”
“Tham dự tiệc tối?” Nàng khó hiểu hỏi lại. Rõ ràng Tắc Đỗ Văn đã nói nàng nếu không đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ không thả nàng ra ngoài, sao hôm nay đột nhiên muốn nàng đi tham dự tiệc tối.
“Có một vị đại pháp sư vào vương đô, vương tử mời ngài ấy tới vương cung làm khách, ngài ấy lại nói mình chỉ tham gia các cuộc tụ hội của pháp sư hoặc phù thủy. Bởi vậy vương tử quyết định những người có ma pháp trong vương cung đều sẽ tham gia tiệc tối, để vị kia ở lại lâu hơn một chút.”
Đại pháp sư là một tôn xưng, giống như đại phù thủy, có được ma lực không gì sánh bằng và tri thức rộng lớn về ma pháp, có thể nói, búng tay huỷ diệt một tòa thành cũng không hề khoa trương. Bất kể một quốc gia dùng thứ gì để mời được một vị pháp sư như vậy tới trấn giữ trong nước cũng là một vinh dự lớn. Dù sao Tắc Đỗ Văn cũng là vương tử của một quốc gia, vì muốn mời đại pháp sư, làm tới mức này cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn.
Tuy rằng Tô Hi tự nhận là một phù thủy ma lực thấp kém, nhưng nàng cũng xuất thân từ thôn phù thủy, tri thức ma pháp phong phú. Có lẽ Tắc Đỗ Văn cảm thấy nàng có thể tiếp đón đối phương nên mới muốn nàng tham dự.
Nhưng nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác. Ở tiệc tối, bên cạnh đại pháp sư có rất nhiều người, không hề kém nàng chút nào. Mà Tắc Đỗ Văn có lẽ còn đang giận nàng, cũng không có đặc biệt quan tâm chăm sóc nàng, chỉ cho người giám thị nàng, không để nàng nhân cơ hội trốn khỏi vương cung. Vì thế Tô Hi chỉ có thể yên lặng đứng cạnh cầu thang, thần sắc bình tĩnh nhìn vị đại pháp sư kia bị vây quanh.
Hắn có một mái tóc màu trắng bạc, giống hệt mái tóc của Phổ Tư. Nhưng tóc Phổ Tư luôn rất ngắn, lại lộn xộn, thoạt nhìn tràn đầy sức sống, mà vị pháp sư này chải mái tóc hơi dài ra sau đầu, lấy lụa đen buộc lại, tóc bạc chỉnh tề không chút cẩu thả, phối với trường bào hắc lụa thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ bạc, làm thân hình cao lớn của hắn có vẻ tôn quý ưu nhã, lại lãnh đạm hơn người.
Bất quá khi Tô Hi thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương, hô hấp đông cứng. Ngũ quan thâm thúy tuấn lãng mê người. Nhưng nhìn kỹ, diện mạo của hắn tựa hồ tinh xảo hơn Phổ Tư rất nhiều, khí chất toàn thân cũng hoàn toàn khác Phổ Tư, nhìn theo góc độ nào cũng không giống con thỏ đáng yêu kia, mỗi ngày phe phẩy cái đuôi, lỗ tai run rẩy muốn liếm người.
Tô Hi có chút cô đơn mà cười cười, nàng cảm thấy mình nhất định đã quá nhớ con thỏ kia rồi nên hiện tại mới có thể cảm thấy người này giống hắn.
“Đôi mắt màu đỏ thật đúng là đặc biệt, trước nay ta chưa thấy qua màu sắc như vậy.”
“Ngươi không nghe nói sao? Vị đại pháp sư này bởi vì tìm hiểu ma pháp cấm kỵ, đôi mắt mới biến thành huyết hồng như máu như vậy.”
“Ma pháp cấm kỵ sao? Chắc cũng chỉ có pháp sư mạnh mẽ như vậy mới có thể đi tìm hiểu thôi, loại ma pháp này thoáng tiếp cận cũng có khả năng mất mạng nhỏ rồi…”
“Thật ghê gớm!”
Tô Hi nghe người khác nói chuyện, ở trong lòng âm thầm nghĩ ngợi. Kỳ thật nói “tiếp cận” là đã nói giảm nói tránh rồi. Hắn nhất định đã trả giá rất lớn, vượt qua cấm kỵ chi môn(những điều cấm kỵ), mới có thể khiến mắt đỏ đến mức thủ thuật che mắt cũng không che được.
Những người khác có lẽ không biết, nhưng nàng xuất thân từ thôn phù thủy nên rất rõ ràng, đôi mắt như vậy có một nửa bị mù.
Ma pháp cấm kỵ xác xuất thành công rất thấp, nếu thành công, cũng phải trả giá cực lớn. Ngay từ đầu sau khi ma pháp hoàn thành, thì 5 giác quan sẽ biến mất, nghe không được, nhìn không thấy, rất nhiều người bởi vậy mà phát cuồng. Nếu có thể trải qua giai đoạn khó khăn nhất đó, dần dần có thể khôi phục thính giác, xúc giác, vị giác và khứu giác, nhưng thị giác lại không thể khôi phục hoàn toàn.
Hiện tại nhìn vị đại pháp sư này, nói chuyện với mọi người tự nhiên như thường, ánh mắt cử chỉ không hề khác lạ. Nếu nói hắn nửa mù, đừng nói người khác không tin, chính Tô Hi cũng không tin. Chỉ có thể nói vị pháp sư này chẳng những diễn xuất quá tốt, ý chí và cảm quan hơn người, bằng không làm sao có thể làm được hành động thiên y vô phùng như vậy.
Từ trước đến giờ nàng không nghĩ tới, cặp mắt đỏ của Phổ Tư sẽ giống với với màu đỏ cấm kỵ. Đôi mắt hắn rất sáng, rất đẹp, luôn thích mở to hai mắt nhìn nàng, một bộ ngờ nghệch đáng yêu, nhưng nếu đôi mắt hắn bởi vì ma pháp cấm kị mới biến thành như vậy… Tô Hi nhăn mày lại, nhanh chóng xua đi ý tưởng này trong đầu. Đôi mắt thỏ trắng vốn dĩ là màu đỏ, cho nên mắt hắn màu đỏ hoàn toàn là trời sinh, nhìn không rõ là chuyện đương nhiên. Tên kia không có việc gì thì thích nháy mắt, trừng lớn đôi mắt thuần túy chỉ là bán manh, muốn làm nàng mềm lòng đi?
Trong đầu nàng miên man suy nghĩ, lại tò mò muốn tiếp tục đánh giá vị đại pháp sư thần bí kia, lại phát hiện lúc này đối phương đang nhìn về phía nàng, cặp kia hẳn là nửa mù, đôi mắt đỏ đến lạ thường, tựa như ngọn lửa có thể soi rõ tâm can người khác, làm trái tim nàng kinh hoàng thình thịch, vội vàng quay đầu tránh đi.
Khi nàng còn nhỏ cũng từng gặp một vị đại pháp sư, hắn xông vào thôn bắt đi một tỷ tỷ đã từng đi rèn luyện trở về, lúc ra tới thôn thì gặp phải nàng. Khi đó nàng nhìn thấy tỷ tỷ kia hai mắt vô thần ngã vào trong lòng ngực hắn, sợ tới mức lập tức há miệng muốn kêu cứu. Thế nhưng bị ánh mắt kia đảo qua, nửa thanh âm nàng cũng không phát ra được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn đối phương biến mất như cơn lốc.
Chờ đến khi các trưởng lão tới cởi bỏ chú ngữ trên người nàng, nàng mới biết có người có thể trong nháy mắt, chỉ dùng một ánh mắt là có thể hạ chú đối với người khác. Vì chịu đả kích không nhỏ trong nhận thức, nàng vô cùng nỗ lực vươn lên khi học pháp chú.
Tóm lại, nàng rất sợ bị đại pháp sư nhìn đến. Vì tránh lại phát sinh chuyện tương đồng, nàng cúi đầu không hề nhìn lại vị đại pháp sư kia nữa. Không bao lâu, nhân vật chính tựa hồ có chút lãnh đạm rời khỏi yến hội, hờ hững cáo từ Tắc Đỗ Văn, thong dong rời đi.
Yến hội bởi vì khách quý rời đi mà sớm tan cuộc, Tô Hi khó khăn lắm mới có thể ra khỏi tháp lại bị nhốt vào tháp cao. Nàng ngồi bên cửa sổ bị phong bế, cảm thấy nhân sinh của mình rất buồn cười. Lúc trước nàng bởi vì bị Tắc Đỗ Văn bỏ rơi, tự phong bế chính mình trong tháp không chịu gặp ai, hiện tại lại bị Tắc Đỗ Văn nhốt trong tháp, không được ra ngoài.
“Tô Hi, Tô Hi.”
Nàng mới thẫn thờ một lúc, thanh âm Phổ Tư từ cửa sổ truyền đến. Tô Hi cho rằng mình bị ảo giác, nhất thời không dám nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi có tiếng vật thể kim loại vang lên, nàng kinh ngạc quay đầu, mới phát hiện này con thỏ cường tráng này đang kéo song sắt ra to bằng miệng chén, tiến vào cửa sổ.
Phổ Tư rầm một tiếng nhảy đến trước mặt nàng, ngồi xổm thân mình rũ lỗ tai, nhìn nàng đầy ủy khuất. Tô Hi cực kỳ nhớ hắn, nhưng lại cảm thấy đau lòng, quyết ngoan độc, quay mặt qua chỗ khác không để ý đến hắn. Lâu sau, hắn mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Tô Hi, thỏ thỏ còn nướng thịt chờ Tô Hi về nhà, chúng ta trở về được không?”
Phổ Tư nói lập tức làm Tô Hi đỏ hốc mắt, nàng vốn dĩ cho rằng mấy ngày nay cách xa, bản thân mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với hắn. Nhưng vừa thấy hắn, trong lòng liền chua xót khó nén.
Vì sao hắn lại để ý Ngải Lâm như vậy, vì sao hắn lại một lòng muốn báo ân, vì sao hắn tốt với nàng như vậy lại không yêu nàng? Nàng nỗ lực hít sâu rất nhiều lần, sau khi ổn định hơi thở, tận lực dùng ngữ điệu lãnh đạm mở miệng nói: “Không, Phổ Tư, ta sẽ không trở về.”
“Vì sao chứ?”
Phổ Tư ngẩng đầu, con ngươi đỏ tươi như hồng bảo thạch như muốn nhỏ máu: “Bởi vì Tô Hi yêu vương tử, vương tử muốn cưới Tô Hi, cho nên Tô Hi không quay về sao?”
Phổ Tư đột nhiên nắm lấy tay nàng, cúi thấp đầu, lỗ tai run rẩy: “Tô Hi đừng yêu vương tử, yêu thỏ thỏ được không?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~