Editor: Tứ Phương TeamMãi đến mấy tháng liền, phù thủy chi tâm trở nên lạnh buốt, xuất hiện sự khác biệt, hắn hao tổn ma lực để đi theo chỉ dẫn, rốt cục hắn cũng tìm được người chờ đợi bấy lâu.
Đời này, nàng không phải Ngải Lâm mà là Tô Hi, nàng không giống Ngải Lâm – yên lặng đau thương, nhưng trên cơ thể nàng vẫn như cũ xuất hiện đau thương.
Phổ Tư nhìn rau diếp trong tay, thở dài một hơi, tuy hắn rất muốn ngay lập tức xông lên liếm nàng, nhưng với quan điểm của loài người, nhất định sẽ coi hắn là kẻ biến thái, vì tránh cho loại chuyện này phát sinh, hắn vẫn cẩn thận, trước tiên tìm hiểu Tô Hi sau đó suy nghĩ tiếp cận nàng thế nào mới tốt.
Vì thế từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Phổ Tư đều đi hỏi thăm tin thức của nàng, mỗi khi trời tối thì vụng trộm chạy đến cửa sổ nhìn lén nàng, đồng thời ăn vụng rau diếp, cũng từ từ biết được nàng.
Phổ Tư vốn cho rằng tìm thấy Tô Hi hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng trên thực tế sau khi biết nàng, mỗi ngày hắn đều thở dài, hắn cảm thấy mình đã tới chậm, Tô Hi lại gặp phải người nam nhân kiếp trước khiến cho nàng tan nát cõi lòng, hắn rất muốn an ủi nàng, nhưng hắn nên dùng thân phận gì để xuất hiện, nên làm gì mới tốt?
Hắn biết loài người rất thích đại ma pháp sư cùng cử chỉ, có lẽ hắn nên sử dụng bộ dáng này xuất hiện trước mặt nàng, tuy trước đây hắn đối với phụ nữ không có hứng thú, nhưng ái muội giữa nam nữ rất rõ ràng, có được bề ngoài, tiền tài cùng địa vị, từ trước đến nay đều được hoan nghênh.
Nhiều năm qua đi, không cần phải nói nhiều chuyện tình ô uế hắn cũng đều xem quá, dùng các loại thủ đoạn lôi kéo lòng người hắn cũng thành thạo, chỉ cần hắn đeo mặt nạ, thi triển một chút ái muội cùng với thủ đoạn, với tuổi tác của Tô Hi rất dễ dàng tiếp nhận hắn. Nhưng hắn không muốn dùng mặt nạ để đối mặt với Tô Hi, hắn rất muốn ôm nàng, dùng con thỏ mới vừa hóa thành người để ôm nàng, lúc ấy hắn chỉ đơn thuần muốn bảo vệ lòng của nàng, ôm nàng cùng đi đến tương lai.
Nhưng Ngải Lâm lại yêu một người hùng của một vương quốc, mà cuộc đời này Tô Hi yêu một vị hoàng tử, nếu hắn thật sự muốn nàng yêu một người nam nhân ở góc độ thương hắn, hắn sẽ đeo mặt nạ, trở thành một người cao quý thần bí, tao nhã trở thành một đại ma pháp sư.
Khi đó đang lúc hắn do dự, hắn nghĩ tới chân lý lúc trước, khi đó trong lòng hắn có một chút cảnh giác, mặc dù chân lý pháp tắc có bệnh nên uống thuốc, chẳng qua theo như lời nói không phải không đúng, nếu mình đi ngược với mục tiêu, chỉ sợ thật sự có khả năng phạm phải sai lầm lớn, xúc phạm tới nàng.
Vì thế hắn hạ quyết tâm theo cách ban đầu tiếp xúc Tô Hi, lấy dáng dấp ban đầu của mình tiếp xúc với nàng, hắn tự nói với mình, hắn chỉ muốn tiếp cận nàng, hiểu biết nàng, nếu nàng nguyện ý sờ sờ lỗ tai của mình thì càng tốt, tuyệt đối không thể tham lam nghĩ đến lấy được trái tim nàng. Còn phù thủy chi tâm, đợi Tô Hi hoàn toàn quên đi kẻ làm nàng đau khổ, hắn sẽ trả lại cho nàng.
Phổ Tư đem mọi thứ xử lý rất khá, nhưng lại không nghĩ rằng lần chạm mặt chính thức đó, chuyện tình phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng, ngay từ đầu hắn chỉ là muốn trêu chọc nàng, nói muốn cho nàng hài tử, nào biết Tô Hi lại đồng ý cùng hắn sinh bảo bảo, khi vui sướng hắn lập tức lao vào nguy hiểm. Khi hắn ôm nàng, mới phát hiện lòng ủa nàng đã bị phù thủy chi tâm hấp dẫn, lại nhịn không được lợi dụng hai trái tim khó có thể kháng cự, hấp dẫn nàng không ngừng phát sinh quan hệ cùng hắn.
Hắn biết Tô Hi muốn sinh đứa bé rồi chính mình nuôi nấng, rất rõ ràng với ma lực chênh lệch giữa hai người căn bản không có khả năng sinh hài tử, nhưng chỉ cần không đem chuyện này nói ra, hắn có thể ở cạnh nàng, không ngừng hướng về phía nàng đòi âu yếm yêu thương.
Mặc dù trong lòng nàng có người khác, không cho hắn hôn nàng, hắn vẫn như cũ muốn độc chiếm nàng để cho nàng không thể rời khỏi hắn, rốt cục hắn cũng hiểu tại sao khi yêu người ta trở nên điên cuồng, hiểu được năm đó sao Ngải Lâm phải lấy nước mắt rửa mặt, tim tuyệt vọng, sau một ngàn năm, lúc ban đầu một lòng muốn làm con thỏ, rốt cục vì nếm được mùi vị tình yêu, sinh ra sự tham lam như vực sâu hắc ám chi tâm.
Hắn muốn Tô Hi, muốn toàn bộ của nàng, muốn đến phát cuồng, đúng là hắn biết nàng yêu hoàng tử, mà còn biết kiếp trước nàng với hoàng tử có xích mích, là người yêu định mệnh, theo lý mà nói hắn nên thành toàn cho hai người bọn họ, nhưng trong lòng hắn lại muốn ở giữa gây khó dễ.
Sự đòi hỏi của hắn đối với Tô Hi càng thêm sâu sắc, thế nhưng Tắc Đỗ Văn lại bắt đầu tới rừng rậm tìm Tô Hi, lần này Tắc Đỗ Văn tới hắn biết, vì hắn thích Tô Hi, cho nên hắn cũng nhìn được mỗi lần nam nhân kia gào thét tên Tô Hi, khi đó trong mắt hắn tỏa ra tia sáng, cùng với người thất bại khi đó, toàn thân biểu lộ mất mác.
A! Kiếp trước Tắc Đỗ Văn là anh hùng chiến đấu ở các chiến trường sau đó trở thành quốc vương, lúc này là hoàng tử, mà hắn, là một động vật biến hóa thành hình người, làm người bao lâu, hắn vẫn không thoát khỏi bản tính trời sinh. Hắn là con thỏ, là con thỏ nhát gan lại có lòng tham, hắn muốn bảo vệ nàng, lại có lòng tham muốn toàn bộ nàng, năm đó mỗi câu trong chân lý nói đều trở thành xiềng xích của hắn.
Cố gắng của hắn, trả giá của hắn, cũng không thể thẳng thắn nói cho Tô Hi, tranh thủ yêu nàng nhiều một chút, nhưng không thể nói lời yêu, có phải có khả năng không đạt được lòng yêu thương của nàng?
Khi Tô Hi đột nhiên hỏi hắn có yêu nàng không, hắn như bị sét đánh không biết nên làm gì cho phải. Hắn muốn mở miệng, nhưng hoàn toàn nói không nên lời, đó là cấm kỵ, không thể trái nghịch, lúc trước hắn căn bản không biết chuyện này, nhưng bây giờ, lại trở thành sự sợ hãi lớn nhất của hắn.
Hắn nhìn Tô Hi lưu giữ huy chương của Tắc Đỗ Văn, phát hiện phản ứng của nàng trở nên kịch liệt, hơn nữa từ ngày đó trở đi, Tô Hi bắt đầu từ chối ân ái của hắn, tâm hắn càng trở nên tối tăm, cũng càng trở nên trầm mặc.
Phổ Tư nghĩ Tô Hi vẫn yêu Tắc Đỗ Văn, vẫn thích hoàng tử, mỗi ngày nàng có thể gặp Tắc Đỗ Văn, chờ Tắc Đỗ Văn xuất hiện, mà hắn chỉ có thể trốn một bên, nhìn hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến, nhìn nàng thừa nhận tâm ý, nói cho nàng hắn vì nàng từ chối hôn ước.
Thỏ a thỏ, không thể nói lời yêu thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân bị hoàng tử ôm ấp trong lòng, nhìn hai người do dự, nhìn hoàng tử nói hết chuyện kiếp trước kiếp này của hai người, nhìn hai mắt nàng đẫm lệ dường như chấp nhận hoàng tử nắm tay nàng, vào rừng rậm với hoàng tử.
Khoảnh khắc kia, Phổ Tư muốn lập tức lao ra giết Tắc Đỗ Văn, ôm Tô Hi nhốt nàng lại, ngày ngày đêm đêm khiến thân thể nàng cùng lòng nàng chỉ có nàng, nhưng không muốn làm nàng tổn thương, muốn nàng vui vẻ, vì vậy hắn yên lặng về phòng nhỏ, giống như mỗi ngày, vì nàng làm bữa tối, vờ không biết nàng đã rời khỏi, đốt đèn si ngốc chờ nàng trở về.
Vài ngày sau, hắn đau khổ không thể ở trong phòng nhỏ chờ đợi, vì thế hắn tự nói với mình, thật ra Tô Hi đang ở trong vương cung chờ hắn đi tìm nàng, thật ra người nàng yêu là hắn, vì không để nàng thất vọng, hắn phải nhanh đi tìm nàng trở về mới được.
Vì thế hắn khôi phục thân phận của đại ma pháp sư, thuận lợi tiếp cận Tắc Đỗ Văn rồi mới đến tiệc tối, vì có thể xác nhận chỗ của Tô Hi, hắn ám chỉ Tắc Đỗ Văn mang tất cả mọi người đến yến tiệc, vì thế rốt cục hắn cũng gặp Tô Hi.
Nàng mặc trang phục lộng lẫy cùng châu báo, cử chỉ cao quý, khi cười rộ lên có bao nhiêu đoan trang, cùng với người cùng hắn trên giường hô mưa gọi gió, uy hiếp muốn hắc tuyệt khác nhau.
Khi hắn làm bộ đem ánh mắt lướt qua, Tô Hi vội vàng tránh ánh mắt, Phổ Tư biết nàng không nhận ra, hắn cảm thấy như vậy rất tốt. Nhận không ra có nghĩa hắn có cơ hội tiếp cận nàng, nếu nàng từ bỏ con thỏ là hắn, nếu nàng chưa bao giờ yêu hắn, nếu nàng thích tiệc tối ở vương cung hoa lệ mà không phải bữa tối trong phòng nhỏ mộc mạc, nếu nàng thích hoàng tử mà không phải con thỏ, khiến con thỏ là hắn hoàn toàn tan biến!
Sau khi thỏ dần dần tan biến, hắn có thể một lần nữa đi tới, cho nàng trang phục lộng lẫy cùng châu báo, cho nàng quyền thế và địa vị, cho nàng toàn bộ tôn vinh, mà không phải rừng rậm và phòng nhỏ đơn sơ.
Nhưng Phổ Tư vẫn ôm hi vọng, lấy thân phận thỏ đi gặp Tô Hi, nghĩ muốn xác nhận ý tưởng nàng. Khi tìm được Tô Hi trong tháp, tuy bên ngoài nghiêm ngặt, nhưng hắn không nghĩ nhiều, xông vào muốn nàng thấy lòng thành của thỏ thỏ.
Nhưng Tô Hi lạnh lùng từ chối, rốt cục để cho Phổ Tư hoàn toàn buông tha, mất đi hi vọng hắn không suy nghĩ phân biệt lời nói ý tứ của Tô Hi, cùng với hàng động khác thường, đương nhiên cũng không phát hiện Tô Hi vì thương hắn mà nảy sinh ác độc từ chối hắn, hắn tuyệt vọng vô cùng, chỉ cảm thấy bốn phía sẽ không còn gặp lại nữa.
Nếu con thỏ ngây thơ, đơn thuần, không chiếm được tình yêu của nàng, hắn sẽ bình thản chết đi! Chết ở cánh cửa cấm kỵ, chết ở những lời nguyền rủa. Để đại ma pháp sư thay thế con thỏ, bên cạnh Tô Hi, nếu ẩn chứa sự tham lam như vực sâu hắc ám chi tâm, hắn cũng bất lực, dù sao tất cả hắc ám tâm chi đều vì nàng mà sinh tồn.
Vì thế hắn không chút do dự xé ngực mình, đem viên phù thủy chi tâm trả lại nàng, nhịn đau, cắn răng rời đi.
Vài ngày sau đó, hắn nhốt mình vào hiệp hội ma pháp, đặc biệt đại ma pháp sư chuẩn bị một phòng đầy hoa lệ, một mình liếm vết thương, mở to cặp mắt đỏ sậm như khô cạn, vấn vương chuyện tình.
Hắn đã liên lạc với Tắc Đỗ Văn, cũng từng ám chỉ với Tắc Đỗ Văn, mình sẽ hỗ trợ hắn đăng cơ, vì để Tô Hi vui vẻ, hắn sẽ làm Tắc Đỗ Văn trở thành quốc vương, cho Tô Hi danh chính ngôn thuận trở thành vương hậu, nhưng hắn không muốn Tắc Đỗ Văn ôm Tô Hi, cho nên bất kể giá nào hắn cũng hấp dẫn nàng, để nàng trầm luân dưới thân hắn, nếu yêu thương Tắc Đỗ Văn, ở ma pháp có ảo giác và sa đọa hấp dẫn thân thể, rất khó chống cự hắn, Tắc Đỗ Văn là người có dã tâm, dùng lợi ích chính trị hấp dẫn hắn, cũng không có khẳ năng lúc nào cũng bảo vệ mình, bảo vệ Tô Hi, hắn có biện pháp có thể thừa dịp này mà vào.
Chờ hắn nắm trong tay vương quyền, nắm trong tay toàn bộ, Tô Hi muốn cái gì hắn đều có thể cho nàng, cho dù có phù thủy chi tâm, Tô Hi vẫn là một người phù thủy tuổi còn trẻ, nàng không hiểu được sư dụng ma pháp đạt được ý muốn, không hiểu được lợi dụng mưu kế điều khiển lòng người, toàn bộ chuyện này hắn có thể dạy nàng. Nếu nàng thích châu báo, thích trang phục lộng lẫy, mọi thứ xa xỉ hắn đều dâng hiến đến trước mặt nang, nếu nàng thích quyền thế, thích địa vị, hắn cướp quyền lực của Tắc Đỗ Văn, để nàng trở thành nữ vương.
Chỉ cần Tô Hi yêu Tắc Đỗ Văn, hắn có thể vì nàng giữ lại cho Tắc Đỗ Văn một mạng, nhưng nếu ngày nào đó Tắc Đỗ Văn ngu xuẩn làm nàng đau khổ, hắn không chút do dự giết Tắc Đỗ Văn, lúc đó Tô Hi sẽ biết tình yêu cũng không phải là tất cả, nếu Tô Hi một mực khăng khăng, vậy thì nhốt nàng lại rồi yêu thương, để nàng thông suốt mới thôi.
Mấy ngày nay, khi đã chia tay, Phổ Tư không biết mình muốn bảo vệ Tô Hi hay vẫn muốn hung hăng tổn thương nàng, nhưng hắn biết mình đã tẩu hỏa nhập ma, so với năm Ngải Lâm ở trong trận lửa điên cuồng hơn, đúng là hắn đã không cần, vứt bỏ trái tim con thỏ, bất kể giá nào hắn chỉ muốn nàng, vì hắn chỉ còn lại lòng tham lam như vực sâu hắc ám chi tâm.
Khi hắn biết được tin tức Tô Hi mất tích, Phổ Tư rốt cục cũng có chút tỉnh táo lại, hiểu được Tô Hi bị Tắc Đỗ Văn nhốt chứ không phải nàng tự nguyện ở trong vương cung, ngày đó lời nói của nàng là thật, nàng muốn rời khỏi Tắc Đỗ Văn, khi nàng có được phù thủy chi tâm liền biến mất, mà không phải ở lại cùng hoàng tử nối lại duyên phận kiếp trước.
Hắn không biết mình có nên ảo tưởng rằng người Tô Hi yêu là hắn, nhưng hắn biết mình cần phải đi xác nhận mới được, hắn cầu xin vận mệnh cho một tia thương hại, lo lắng trở lại phòng nhỏ, băn khoăn nhìn lén Tô Hi cả buổi, không biết nên dùng thân phận nào đối mặt với nàng, mãi cho đến khi nàng ôm lấy con thỏ xa lạ rơi lệ đầy mặt vừa khóc vừa kể lể, hắn đột nhiên cảm thấy mình – một thỏ thỏ đã chết sống lại.
Hắn lập tức đi ra ngoài giải quyết tình địch, tranh thủ đòi hỏi nụ hôn chân thật, trong những ngày tiếp theo, hắn ngày ngày đêm đêm không ngừng đòi hỏi Tô Hi, phóng túng toàn bộ đem hoàn chơi hỏng, xác nhận nàng để ý mình, xác nhận lòng mình có tư cách chôn trong cơ thể nàng.
Khuya đêm đó, hắn ôm Tô Hi chìm vào giấc ngủ, trong lòng lại có chút bất an, nếu hoàng tử lại tìm tới lần nữa, lần này Tô Hi sẽ như không thấy sao? Nếu nàng biết mình có viên hắc ám chi tâm, nàng có thể yêu hắn sống một ngàn năm, có rất nhiều chuyện gạt nàng, thậm chí không thể nói yêu thỏ thỏ sao?
Sau khi phát hiện nàng có khả năng mang thai, bất an của hắn càng nhiều, hắn sợ mình ôm nàng lại không kiềm chế được mà chạm tới nàng, lại sợ nàng có hài tử sẽ không cần thỏ thỏ nã, sợ Tô Hi không đồng ý lời cầu hôn của hắn, sợ một ngày nào đó biết được hắn không phải là một con thỏ đơn thuần, sẽ cảm thấy mình bị lừa gạt mà xoay người bỏ đi.
Hắn biết mình không có khả năng giấu nàng cả đời, nhưng hắn cũng không tìm thấy biện pháp nào thừa nhận, mãi cho đến đêm nay, hắn sợ chuyện xảy ra, giống như Tô Hi đã nghĩ thông đầy đủ mọi thứ không hợp lý, hỏi hắn lúc ấy sao ngoan độc từ chối.
Hắn tìm không được lý do, chỉ có thể trầm mặc không nói, nhưng dường như Tô Hi cũng không để ý, sau khi nói với hắn vài câu, rồi lại nhìn hắn thổ lộ, rõ ràng hắn không thể mở miệng nói lời yêu, nàng lại chủ động nói với hắn câu nói thần chú êm ái kia.
Yêu chàng, ta yêu chàng, chỉ yêu chàng.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình vụng trộm giấu trong góc, không muốn bị phát hiện hắc ám chi tâm, nó đã sáng lên! Tô Hi là chúa tể của hắn, tâm của hắn hoàn toàn thuộc về nàng, chỉ cần nàng nói muốn, hắn có thể vì tham lam mà tiến vào vực sau hắc ám chi tâm, cũng sẽ tràn đầy ánh sáng.
Sau khi hắn gặp Tô Hi, tâm bị cắt thành hai nửa rốt cục khép lại, không còn khe hở làm hắn lo lắng bất an. Vượt qua cấm chế không thể kháng cự, nhưng vì yêu có thể vượt qua pháp tắc và cấm chế, cởi bỏ tất cả nguyền rủa và xiềng xích.
Đêm hôm đó, tuy hắn không tiến vào, nhưng hắn cảm nhận sâu sắc mình đang trong cơ thể Tô Hi, trái tim kia đã vỡ vụn, đã từng điên cuồng, đã từng rơi vào vực sâu không còn nhiệt độ, nhưng vì tình yêu của nàng, lại lần nữa thức tỉnh hắn, vì tình yêu của nàng, rốt cục hai trái tim đã hòa thành mộ, tự tại vui vẻ trong cơ thể nàng mà chuyển động.
Bùm, bùm, bùm.
Thanh âm này có bao nhiêu là hoàn mỹ, bên trong có hắn, có Tô Hi, còn có hài tử của bọn họ. Nhớ lại lúc đầu muốn nàng đạt được hạnh phúc của mình, thật ra chân chính mình cùng nàng trải qua hạnh phúc.
Ở đây yên tĩnh ngọt ngào, ánh trăng động lòng người, hắn ôn nhu chờ đợi ngàn năm để đạt được tâm nguyện, xuất hiện nét cười thư thái, nhẹ nhàng buông lỗ tai ngủ thật say.
[Thỏ Thỏ Chi Tâm] [Hoàn]