Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 45

Lưu Tân tức thì biến sắc

Đỗ Vĩ quay lưng lại với Phương Đại Xuyên, không thấy rõ vẻ mặt cậu ta, cả người cậu ta bị Phương Đại Xuyên khống chế, cơ bắp cứng còng.

“Mày chơi thế là hơi thiếu tôn trọng thẻ bài đấy.” Lưu Tân mặt tái xanh, chỉ hối hận mình nói dài đâm nói dại, để Lý Tư Niên có cơ hội phản công, biết vậy lật bài kéo y theo luôn là được, nhiều lời làm gì?

Thực ra Phương Đại Xuyên cũng căng thẳng đến chuột rút bắp chân. Đầu óc hắn không nhanh nhẹn lắm, xuất sắc nghĩ được chiêu này lúc Lưu Tân đối chọi với Lý Tư Niên đã nhờ ông Trời phù hộ lắm rồi. Cũng may hắn là diễn viên, hơn nữa toàn đóng vai phụ lót đường, từng có “kinh nghiệm” kìm kẹp người thân của nhân vật chính, bị nhân vật chính bắn phát chết luôn. Giờ phút này, Phương Đại Xuyên cơ hồ vận dụng hết bản năng diễn xuất cả đời người, giả bộ ta đây tính trước hết rồi, Lưu Tân nhà ngươi đừng hòng trí trá. Hắn cười nhạt đáp, “Bảo tôi thiếu tôn trọng thẻ bài? Những người đang ngồi đây có ai tôn trọng thẻ bài chưa? Thợ săn bị loại đòi kéo dự nhân chết theo, tình nhân là sói thì về ngay phe sói, thế mà gọi là tôn trọng thẻ bài à? – Thôi trở mặt luôn đi, ông kéo Lý Tư Niên, tôi hạ độc Đỗ Vĩ, đằng nào tôi cũng chẳng yêu mẹ của Lý Tư Niên, nghĩ kiểu gì tôi cũng chẳng thiệt.”

“Phát biểu kết thúc, người chơi Lưu Tân phát động hay không phát động kỹ năng?” Chiếc máy thúc giục.

Lưu Tân nhìn quanh, nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nhạt nói, “Phát động kỹ năng, không kéo Lý Tư Niên, kéo Phương Đại Xuyên!”

Độc lắm, Phương Đại Xuyên cơ hồ nghiến nát hàm răng, gân chân mãnh liệt co rút, hắn đau tới mất khống chế biểu cảm, khóe miệng tức khắc méo đi.

Lưu Tân đắc ý quay sang nhìn Lý Tư Niên, “Nuốt được ống thuốc giải của phù thủy, lại được phù thủy chắn đao cho hai lần, Lý Tư Niên, mày cũng là thiên tài đấy. Tao không kéo mày theo, nhưng tao kéo Phương Đại Xuyên theo, để xem còn lại một mình thì mày làm cách nào để thắng?”

Vẻ mặt Lý Tư Niên cực kỳ lạnh lẽo, vừa nãy y còn có thể gượng gạo mỉm cười, giờ phút này khóe miệng cũng chẳng nhếch lên nổi, y trừng trừng nhìn Lưu Tân, giọng nói bật ra từ kẽ răng, “Tôi thắng hay không không quan trọng, tôi chỉ muốn loại Đỗ Vĩ, giết một kéo một, còn đòi bảo vệ một, ông tính toán giỏi thật.”

Những người còn lại không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám bỏ trốn, sợ lên tiếng sẽ bị Lưu Tân trở mặt kéo theo. Với tình hình này, chỉ cần mũi dùi không chĩa về mình thì tự lo lấy thân là quan trọng nhất, đây là bản năng của con người.

Chiếc máy im lặng một thoáng, như thể đang nhận diện mệnh lệnh này.

Tất cả cùng im lặng, cùng chờ tiếng búa nện xuống, cùng chờ một kết cục.

Đầu óc Phương Đại Xuyên trắng xóa vì sợ, thái dương bị máu bơm lên dồn ép tới căng đau, hắn nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của mình. Giờ khắc này, linh hồn Phương Đại Xuyên như đã tách thành hai nửa, một nửa ngẫm nghĩ, hồi xưa diễn không chuẩn rồi, người trước khi chết có hồi ức lại cuộc đời mình đâu; nửa kia nhéo tai hắn quát to, giờ là lúc nào rồi mà mẹ kiếp mày còn lo diễn xuất?! Lo mà nghĩ làm thế nào để sống kia kìa!

Nhưng một Phương Đại Xuyên khác bật dậy, đánh bay hai Phương Đại Xuyên nhỏ này, Phương Đại Xuyên mới tới nói, “Đừng nghĩ nữa, chẳng còn đường nào đâu, giờ phải nghĩ xem mình nên buông tay, hay trước khi chết mình phải cố đổ chất độc vào mồm Đỗ Vĩ.”

Giữa nỗi hoang mang tới ngạt thở, chiếc máy lặng lẽ phát ra một tiếng “Tích —”

“Không nhận biết được mệnh lệnh. Phát biểu kết thúc, người chơi Lưu Tân phát động hay không phát động kỹ năng?”

Thế là thế nào đây? Phương Đại Xuyên đần mặt, hắn quay sang nhìn Lý Tư Niên, thấy mặt Lý Tư Niên còn đần hơn hắn.

Nếu không khí không quá thê thảm, Phương Đại Xuyên sẽ phì cười, sống thì sống chết thì chết, chuẩn bị tâm lý mãi rồi, cuối cùng cái máy còn chẳng nhận biết được mệnh lệnh?

Lưu Tân nhìn trái nhìn phải, lặp lại lần nữa, lần này nói rất chậm rãi, “Thay thế người được chọn, kéo Phương Đại Xuyên theo.”

Chiếc máy dừng lại vài giây, rồi vẫn lặp lại, “Không nhận biết được mệnh lệnh. Phát biểu kết thúc, người chơi Lưu Tân phát động hay không phát động kỹ năng?”

Lặng ngắt như tờ.

Lý Tư Niên đang trầm mặc, thình lình nhếch mép cười khẩy, “Xem ra khi lắp đặt chiếc máy này, boss của chúng ta không lường trước khả năng thợ săn đổi ý rồi. Hoặc là nổ súng kéo tôi theo, Phương Đại Xuyên giết Đỗ Vĩ; Hoặc là ông chết một mình, đừng kéo ai theo hết. Tính hết các đường nhưng Lưu Tân à, tiếc rằng lần này Thượng Đế đứng về phía tôi.”

Lưu Tân tái mét mặt.

Chiếc máy vẫn thúc giục, “Phát biểu kết thúc, người chơi Lưu Tân phát động hay không phát động kỹ năng?”

Âm thanh rập khuôn như bùa đòi mạng, sắc mặt Lưu Tân càng lúc càng xanh xám, lão nhìn Đỗ Vĩ, Đỗ Vĩ dùng ánh mắt gần như khẩn cầu nhìn lại lão, một tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ.

Trong lòng lão không khỏi có chút buồn thương.

“Thôi đành vậy.” Lưu Tân cúi đầu, nặng nề thở dài một tiếng, “Lý Tư Niên, chúng ta thỏa thuận. — Tao không kéo mày theo, mày đừng giết Đỗ Vĩ.”

Phương Đại Xuyên thoáng yên lòng.

Lý Tư Niên cân nhắc nửa giây, “Chỉ cần cậu ta không đụng vào tôi và Phương Đại Xuyên, chắc chắn tôi sẽ không đụng vào cậu ta.”

Chiếc máy lại thúc giục, “Phát biểu chấm dứt, người chơi Lưu Tân phát động hay không phát động kỹ năng?”

Lưu Tân không để ý tới chiếc máy, chỉ gắt gao nhìn thẳng vào mắt Lý Tư Niên, “Mày thề đi, nếu mày phá lời thề, mày sẽ chết bất đắc kỳ tử, vĩnh viễn xuống Địa ngục; người mày yêu sẽ khốn khổ cả đời, muôn kiếp không ngóc đầu lên được.”

“Phát biểu kết thúc, người chơi Lưu Tân phát động hay không phát động kỹ năng?”

“Mày câm!” Lưu Tân hét lên với chiếc máy, quay lại quát, “Lý Tư Niên! Tao muốn mày thề!”

Lý Tư Niên nhắm một mắt lại, “Tôi thề.”

Lưu Tân ngửa mặt nhìn camera trên trần nhà, phá lên cười như điên như rồ, “Không phát động kỹ năng! Không phát động kỹ năng! Bắn chết tao đi! Mày bắn chết tao đi ha ha ha ha ha ha…”

“Ầm —”

Một tiếng súng ngắn ngủi vang lên, nòng súng trong góc phòng chầm chậm bốc lên một làn khói mảnh.

Lúc này Phương Đại Xuyên mới hoàn hồn. Hắn cảm giác sau lưng ướt sũng, hai vai cứng còng chết lặng.

Đỗ Vĩ phát ra vài âm thanh như tiếng nức nở từ trong cổ họng, cậu ta thoát khỏi kiềm chế của Phương Đại Xuyên, nhào tới bên cạnh Lưu Tân. Cậu ta mở to mắt, đôi mắt khô khốc, không giọt lệ nào rơi, nhưng cuống họng gào thét như thú dữ bên bờ cái chết, khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

“A… A!” Đỗ Vĩ thất thanh tru lên, đôi tay nắm chặt trước ngực, giọng cậu ta rất khó nghe, không nói được câu hoàn chỉnh, nhưng chất chứa vô vàn xúc cảm khó gọi tên.

Lưu Tân bị một viên đạn xuyên thủng ngực, có chút không khí còn đọng trong phế phủ, chậm chạp không chịu phát ra.

Dù là kẻ địch, nhưng Lý Tư Niên cũng thấy không đành lòng. Y khẽ thở dài, “Yên tâm, nếu tôi đã thề thì sẽ giữ lời. Không cần biết thân phận của Đỗ Vĩ là gì, cậu ta không đụng vào tôi, tôi sẽ không đụng vào cậu ta.”

Lưu Tân nhắm mắt lại, khóe mắt tràn ra một giọt lệ, giọt lệ chảy xuống sườn mặt lão, hòa cùng tóc mai, cổ họng lão rung rung, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài.

Lúc này Đỗ Vĩ mới khóc lên thành tiếng.

Cậu ta gào thét, điên cuồng đấm xuống đất, như muốn lôi tim mình ra, cứu sống người nằm đó.

Đó là một người xa lạ, hi sinh mạng sống vì cậu ta.
Bình Luận (0)
Comment