Phụ Tử Thâu Hoan

Chương 6

Trong phòng tắm tiêu hồn thực cốt đã qua một đêm, hôm sau có trận bóng rổ, học viện Tống Triết thua, hơn nữa là đại thảm bại.

Trình độ bóng rổ hai học viện ngang nhau, có thể đánh giá, hai bên có thua có thắng, mỗi lần thi đấu là một trận chiến, điểm số sẽ không kém quá lớn.

Lần này thảm bại, có một nguyên nhân là trạng thái Tống Triết không tốt, trong quá trình thi đấu, sở trường cậu là ném ba điểm nhưng đều thất bại, lại không vì đội bắt bóng được.

Tống Triết là nhân vật linh hồn của đội bóng, trạng thái cậu không tốt, trực tiếp làm cho trình độ đội bóng trượt xuống nghiêm trọng. Cho nên, không thể tránh khỏi thảm bại.

Trận bóng thua thảm làm Tống Triết phi thường uể oải, cậu một bên ảo não, một bên ở trong lòng đem lão Dâm Côn oán hận mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Đều do lão Dâm Côn đáng chết, tối qua ở phòng tắm thao cậu cả người bủn rủn, làm hại cậu thi đấu thất thường. Sau, vài ngày liên tiếp Tống Triết chưa cho ba ba sắc mặt tốt, câuuj chiến tranh lạnh, khiến Trịnh Đức Minh vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ.

Trịnh Đức Minh nghĩ thầm mình thật oan uổn, thời điểm tiểu tao hóa bị thao rõ ràng sướng muốn chết, tao huyệt còn gắt gao kẹp dương cụ hắn không buông, rõ ràng là thực nguyện ý bị hắn thao, nhưng xong việc lại trở mặt không nhận, hắn thật sự nghẹn khuất.

Trịnh Đức Minh đường đường là một tổng tài tập đoàn lớn, trong công ty cao cao tại thượng, chưa từng có người dám ở trước mặt hắn cho sắc mặt, nhưng hiện tại lại bị nhi tử nắm đến gắt gao.

Càng muốn mệnh là, hắn vẫn cam tâm tình nguyện bị nhi tử nắm đến gắt gao.

Không có biện pháp, không hoàn toàn trách chính mình, cũng chỉ có thể ăn nói khép nép mà dỗ.

Chiều hôm nay, Tống Triết tan học đi đến cổng trường, nhìn trái phải, không nhìn thấy xe tới đón.

Ngày thường thời gian này Vương thúc đều sẽ dừng xe trước cổng trường chờ cậu, hôm nay lại không thấy bóng dáng.

Tống Triết cảm thấy kỳ quái, lấy ra di động vừa muốn gọi Vương thúc, lại nhìn thất cách đó không xa ven đường có một chiếc BMW màu đen mở ra cửa xe, một bóng dáng quen thuộc từ trên xe xuống.

Dáng người kia thon dài mà rắn chắc, khuôn mặt tuấn lãng nho nhã, Tống Triết rành đến không thể lại rành hơn.

Trịnh Đức Minh bước đến trước mặt Tống Triết, duỗi tay đáp trên vai Tống Triết, nói:

"Vương thúc hôm nay có việc xin nghỉ, hôm nay vừa vặn ba ba tan tầm sớm, tiện đường lại đây đón con, đi thôi, ba ba trước mang con đi ăn cơm."

Kỳ thạy Tống Triết đã sớm hết giận, bất quá là muốn nhân cơ hội này cho ba ba một chút giáo huấn, miễn cho lão Dâm Côn luôn không màng ý cậu dùng sức lăn lộn.

Cậu còn tính toán tiếp tục cùng ba ba chiến tranh lạnh mấy ngày, không thể hoà hảo nhanh như vậy, cho nên hiện tại phải tiếp tục diễn kịch.

"Con không cần ba đón, trường học gần nhà, con tưh mình trở về là được."

Ném cánh tay Trịnh Đức Minh ra, Tống Triết lạnh mặt không quay đầu lại đi về phía trước.

Trịnh Đức Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể đuổi theo, một phen giữ chặt cánh tay Tống Triết.

"Con đi về ít nhất là nửa giờ, lên xe đi, ba ba đưa con về."

Hiện tại là thời gian tan học, dòng người qua lại, bọn họ ở bên này lôi lôi kéo kéo, người lui tới bốn phía đã chú ý tới bên này, không ít người khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tống Triết thấy tình huống không ổn, biết không nên nháo quá mức, đành phải ngoan ngoãn lên xe ba ba."

BMW màu đen vững vàng chạy, Tống Triết ở trên ghế phụ không lên tiếng, mắt đăm đăm nhìn phía trước, một tia dư quang cũng không chịu bố thí cho ba ba.

Trịnh Đức Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Triết, ba ba sai rồi, ba ba xin lỗi con, đều nhiều ngà ynhư vậy, còn giận ba ba sao?"

Tống Triết khẽ hừ một tiếng, không để ý tới.

Trịnh Đức Minh đột nhiên dẫm phanh, xe dừng lại.

"Thời gian còn sớm, trước không vội đi ăn cơm, xuống dưới đi, bồi ba ba đi một chút."

Trịnh Đức Minh nói, cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Tống Triết không biết ba ba có chủ ý gì, nghĩ nghĩ, cũng từ trên xe xuống.

Nhìn xung quanh, một mảnh trời xanh mây trắng, uốn lượn hai bên đường đều là thanh sơn, nơi này là khu yên tĩnh dành cho nhà giàu có của thành phố, giữa thanh sơn, cách một khoảng có thể nhìn thấy một đống biệt thự, lại đi phía trước đi mấy km, chính là biệt thự Tống Triết nhà.

Nơi này mỗi ngày cậu đều đi qua, bất quá trước nay không xuống dưới đi.

Trịnh Đức Minh chọn một con đường nhỏ, hướng trên núi đi, Tống Triết không nghĩ một người ngây ngốc đứng ở ven đường, đành phải đi theo hắn lên núi.

Hai người yên lặng đi hơn mười phút, đi tới một mảnh khu rừng cây xanh dày đặc, mùa hạ đúng là thời tiết cành lá tươi tốt, mỗi cây ở đây đều vô cùng kiêu ngạo mà duỗi thân mở chạc cây, lá cây rậm rạp che trời, chỉ có mơ hồ vài tia ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây chiếu xuống.

Tống Triết ngẩng đầu thưởng thức một tảng một tảng màu xanh biếc, đột nhiên Trịnh Đức Minh phía trước xoay người lại, một tay ôm cậu vào trong lòng, Tống Triết vừa muốn kinh hô, môi Trịnh Đức Minh lửa nóng liền cường ngạnh mà dán lên.

Miệng Tống Triết bị đầu lưỡi ba ba cạy ra, hai người môi lưỡi giao triền, hôn vô cùng kịch liệt.

Đương nhiên, chủ động tiến công là Trịnh Đức Minh, Tống Triết hoàn toàn bị bắt thừa nhận, ô ô kêu to, dùng sức đẩy Trịnh Đức Minh, nhưng hoàn toàn đẩy không khai.

Đang hôn lưỡi, Trịnh Đức Minh lại giơ tay cởi bỏ thắt lưng Tống Triết, cởi quần jean cậu xuống, cách quần lót tam giác hơi mỏng vỗ về chơi đùa côn th*t cậu.

"Ngô...... Ân hừ......"

Tống Triết thoải mái lại khó chịu, cổ họng phát ra âm thanh tựa rên rỉ lại tựa kêu gọi.

Trịnh Đức Minh đùa bỡn côn th*t nhi tử, lại đưa một bàn tay sờ mông nhi tử, bàn tay ấm áp chui vào bên trong quần lót, một tay bao mông kiều thịt bóp nhẹ vài cái, sau đó dùng ngón tay sờ sờ lỗ nhỏ giữa hai mảnh mông thịt, chậm rãi cắm vào.

Cả người Tống Triết nhẹ nhàng run lên, đầu ngưỡng cao, rốt cuộc có thể miễn cưỡng thoát khỏi ba ba hôn lưỡi kịch liệt.

"Ha...... Ha......"

Tống Triết bị hôn thở gấp, thở hổn hển mấy hơi mới trừng mắt ba ba nói:

"Ba...... Buông ra!"

"Không buông!"

Trịnh Đức Minh ngữ khí cường ngạnh trả lời. Song, hắn lại đem đầu áp lên đuổi theo môi Tống Triết.

Tống Triết trái phải liều mạng né tránh, gian nan kháng cự:

"Buông con ra, ba điên rồi, đây là ở bên ngoài! Hơn nữa...... Hơn nữa con còn chưa có tha thứ ba đâu, con mới không cho ba làm!"

Ánh mắt Trịnh Đức Minh thẳng lăng lăng nhìn Tống Triết:

"Thật là càng lớn càng không nghe lời, ăn cứng không ăn mềm xú tính tình(tính xấu~), ba ba hảo hảo thao con một hồi, đem con thao thoải mái, con liền thành thật!"

Vừa nói xong, hắn đem Tống Triết xoay người đưa lưng về phía chính mình, để giam cầm Tống Triết trong lồng ngực hắn, sau đó kéo khoá quần xuống, đem nam căn thô to sớm đã cương cứn móc ra, dùng sức đỉnh huyệt khẩu Tống Triết, hung hăng cắm vào.

"Ha a......"

Tống Triết bị cắm đến cả người nhũn ra, quay đầu oán hận trừng mắt na ba, nổi giận mắng:

"Ba...... Hỗn đản! Đi ra ngoài, con không cùng ba làm!"

"Chờ ba ba đem con thao sướng, con sẽ cầu ba ba cùng con làm."

Nói xong, Trịnh Đức Minh mạnh mẽ đâm xuyên.

Giữa núi từng trống trải, vang lên từng đợt âm thanh "Bạch bạch" dâm mĩ cùng tiếng thở dốc thô nặng.
Bình Luận (0)
Comment