Năm ta 16 tuổi, phụ hoàng băng hà, thái tử ca ca lên ngôi. Năm ta 17 tuổi, huynh ấy mới nhớ đến còn một vị công chúa chưa được sắc phong, lúc bấy giờ mới có thánh chỉ đưa ta lên làm trưởng công chúa, đổi hiệu thành Phù Vân. Cũng cùng năm đó, ta gặp hắn, Diệp Phương.
Cuộc đời ảm đạm của ta bỗng chốc thay đổi vì sự xuất hiện của hắn. Hắn là Hiền vương của Khả Hầu quốc, đi sứ sang nước ta. Ta nghe nói hắn anh tuấn tiêu sái. Ta nghe nói hắn quyền khuynh thiên hạ. Ta nghe nói hắn tuổi trẻ tài cao, văn võ song toàn. Nhưng khi ta tình cờ gặp hắn tại ngự hoa viên, ta chỉ thấy hắn lạnh lùng và cô độc. Hắn cười với ta, một nụ cười mang vẻ chế nhạo nhưng thấp thoáng nét thê lương.
Ta tiếp cận hắn. Đúng thế, ta tự mình tiếp cận hắn. Hoàng huynh đã nhiều lần cảnh cáo ta, bảo ta hắn không phải là người đơn giản, tốt nhất đừng nên làm càn ảnh hưởng đến chính sự, mà ta cũng cảm thấy hắn không phải là người tốt, nhưng ta không cưỡng lại được sự tò mò của mình. Ta thấy hắn giống ta. Hắn thường hay châm chọc ta, mỉa mai ta, hắn gọi ta là Phù Vân công chúa, nhưng giọng hắn đầy vẻ dễu cợt mỉa mai khiến ta chỉ biết cười nhạt, chẳng lẽ cái danh con hoang này của ta vang xa đến thế. Ta không cảm thấy tức giận, chỉ thấy buồn cười, thậm chí ta còn nhoẻn miệng cười với hắn. Ta thấy đáy mắt hắn thoáng qua tia kinh ngạc, rất nhanh rồi khôi phục dáng vẻ lúc ban đầu. Dần dà, hắn chấp nhận sự xuất hiện của ta ở bên cạnh hắn. Ta dẫn hắn đi khắp nơi trong hoàng cung, giới thiệu cho hắn những tòa cung điện, lầu các mà theo ta là tráng lệ nhất. Đổi lại, hắn cũng xin phép hoàng huynh ta được đưa ta ra ngoài cung chơi. Hoàng huynh ta cũng chỉ suy nghĩ đôi chút liền gật đầu. Ta biết, huynh ấy lại đang tính toán thiệt hơn. Huynh ấy chẳng hề quan tâm đến ta, tất cả những người chảy chung dòng máu với ta cũng chẳng có ai quan tâm tới ta. Ta nói với hắn như thế, hắn chỉ cười, bảo ta chỉ cần có hắn là đủ. Ta sững sờ, chẳng lẽ... hắn đây là đang bày tỏ với ta chăng?
Hắn gọi ta là A Vân. Ta bảo hắn "Tên ta là Thái Diễm, huynh có thể gọi ta là Diễm nhi". Hắn trừng mắt với ta, chỉ đáp lại cụt lủn "Không thích".
Hắn bảo đã đến lúc hắn phải về, sau này hắn nhất định sẽ trở lại thăm ta. Hắn còn tặng ta đôi chim bồ câu kêu ta chăm sóc, dặn ta đừng tham ăn mà giết mất chúng, hắn nhất định sẽ không tha cho ta. Hắn nói A Vân ngoan đừng khóc, hắn sẽ thường xuyên gửi thư cho ta. Hắn hứa, sau này sẽ đến cầu hôn ta, rước ta về làm vương phi của hắn.
Ta nhớ hắn. Ngày ngóng đêm mong hắn hướng đến hoàng huynh cầu hôn ta. Ta sợ đợi lâu thêm chút nữa hoàng huynh sẽ gả ta ra ngoài mất. Ngày ta tròn 18 tuổi, hắn trở lại. Hắn nhìn ta mỉm cười, trong mắt hắn đầy vẻ yêu thương và sủng nịnh. Sinh nhật ta, hoàng huynh chỉ phái người ban thưởng ta vài món châu báu xem như cũng cho ta chút mặt mũi, không hẳn đã lãng quên ta. Đêm đó, hắn đến, lén đưa ta ra ngoài cung. Ta cùng hắn đi dạo chơi khắp nơi trong kinh thành. Hắn dẫn ta vào tửu lâu lớn nhất, gọi toàn những món ta thích. Sau đó hắn dẫn ta đi dạo phố, mua cho ta kẹo hồ lô, phấn nước, trâm cài. Bất cứ thứ thú vị nào trên đường mà ta thích, hắn đều mua hết. Ta rất vui. Đêm đó, có lẽ là khoảng thời gian mà ta hạnh phúc nhất.
Hắn nói với ta, hoàng huynh ta đã đồng ý gả ta cho hắn rồi. Hôn lễ sẽ được cử hành vào tháng 6 năm sau. Mặt ta đỏ ửng, ta nhẩm tính. còn 10 tháng nữa. Ta sung sướng nhìn hắn, cảm thấy cuộc đời ta, chỉ cần thế này thôi là đủ. Hắn ôm ta thật chặt, vùi mặt vào hõm vai ta. Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm "Vĩnh viễn bên nàng, suốt đời suốt kiếp". Trái tim ta chấn động, cơ thể ta run nhè nhẹ, ta tin hắn. Hắn lại phải trở về Khả Hầu, hắn dặn ta giữ gìn sức khỏe, an tâm đợi ngày hắn đón ta về làm thê tử. Ta gật mạnh đầu, ta đương nhiên phải thật khỏe mạnh, ta muốn làm tân nương tử xinh đẹp nhất.
Tháng 6 năm đó, chờ đợi ta, không phải là hôn lễ long trọng, mà là nước mất nhà tan.
Hiền vương của Khả Hầu quốc, dẫn mười vạn đại binh sang xâm lược Tuyên Thành. Toàn thân ta lảo đảo, nếu không có cung tì bên cạnh vội đỡ lấy ta, chắc ta đã sớm ngã xuống. Không thể như thế được. Ta không tin. Ta không tin. Hắn nói hắn sẽ cưới ta, hắn nói tháng 6 này sẽ đến rước ta về làm vương phi của hắn. Nhưng cho dù ta có tin hay không, thì sự thật vĩnh viễn vẫn là sự thật. Kinh thành thất thủ, hoàng huynh ta tự sát, toàn bộ hoàng cung nằm trong tay Hiền vương hắn. Ta kêu người đưa ta đến gặp hắn. Hắn ôm ta, bảo ta đừng sợ. Hắn nói hắn không quên lời hứa với ta, hắn sẽ phong ta làm hoàng hậu. Ta bật cười. Hắn nhìn ta, ánh mắt hắn toát lên vẻ lo lắng. Ta cười càng lớn hơn. Rồi ta khóc. Ta yêu hắn. Nhưng ta cũng hận hắn. Hoàng hậu? Hắn bảo ta làm hoàng hậu của chính kẻ đã cướp nước mình hay sao? Cho dù sau lưng ta có nhiều người dị nghị, cho dù không ai chấp nhận thân phận công chúa của ta, nhưng trong cơ thể ta vẫn cuộn chảy dòng máu của hoàng tộc Tuyên Thành. Ta chưa bao giờ xem mình là công chúa, nhưng riêng hôm nay, ta chính là Phù Vân trưởng công chúa của Tuyên Thành quốc. Nước mất nhà tan, một công chúa của vong quốc như ta chỉ đành lấy cái chết để bảo toàn khí tiết. Thừa lúc hắn không để ý, ta lào đầu vào cột trụ chạm trổ rồng vàng. Đau. Đau đến tê dại. Thân hình ta đổ sụp xuống. Hắn vội chạy đến ôm lấy ta. Ta lẩm bẩm "Diệp Phương....Ta...hận chàng..." Ta mơ hồ nghe thấy tiếng hắn gào thét gọi thái y. Mắt hắn đỏ rực, nghiến răng nói với ta: "A Vân, nàng không được chết. Bản vương chưa cho phép thì nàng không được chết!!!"