Phù Vân Hoa

Chương 40

Thiên Quang có dư chấn gần một phút, sau đó mới thu liếm lại và tắt dần. Khi mọi người lảo đảo đứng dậy, họ phát hiện giữa điện đã có một vòng tròn đất đá hóa thành nham thạch mà ở giữa vòng tròn đó có một vòng tròn nhỏ hơn hoàn toàn nguyên vẹn. Minh Bảo nửa quỳ nửa ngồi, cánh tay áo rộng che gần hết một bóng tím mảnh mai. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch nằm trên vai hắn, tóc đen dài chảy xuống rũ rượi.

Minh Bảo nghiêng đầu quan sát gương mặt cận kề. Mi mắt rậm dài, cong cong như cánh bướm. Da hơi tái đến mức trong suốt giống thủy tinh. Nàng như một con búp bê dễ thương đang im lặng ngủ trong lòng hắn. Nàng chắn chắn là một trong số nữ nhân đẹp nhất hắn từng biết đến. Nhưng nàng là ai?

Minh Bảo nhớ tới lần đầu gặp ở quán Kinh Yên thành Mại Dương. Cạc Và nói nàng là Tố Linh, là Yêu nữ trong mắt tiên môn, là cơn ác mộng trong mắt ma giới, cũng là người con gái hắn muốn cướp về nhà. Bảo Bảo bị ảnh hưởng quá nhiều từ phụ thân, hắn cho rằng phải đoạt lấy nàng theo cách cha đoạt lấy mẹ, như vậy mới có thể sở hữu, mới có thể làm cho nàng yêu mình.

Minh Bảo không sợ Thiên Quang, theo nguyên tắc thì tiên pháp không đả thương được thần thể, nhất là đối với một nguyên thần mặc dù không toàn vẹn. Nhưng chính giây phút ánh sáng giáng xuống với sức mạnh cực đại, Bảo Bảo nghe linh hồn mình gào thét, tựa như một phần cơ thể phải chịu đựng đau đớn mà mình lại không tìm ra vị trí của nó.

Bảo Bảo không nghĩ ngợi gì, theo bản năng giơ tay bắt lấy. Kết quả là chộp được một thân thể mềm mại. Hắn nghe thấy mùi lan rừng thoang thoảng, dễ chịu và quen thuộc. Cơ thể này lạnh lẽo như băng, hồi ức đau buồn đang hành hạ nàng, đó là tác dụng phụ của sự tự vệ. Bảo Bảo thấy thương xót ôm chặt lấy nàng, an ủi nàng, dùng thân mình chắn hết Thiên Quang. Hắn hiểu rất rõ Băng Lăng ba mươi vạn năm là một loại ác mộng khủng khiếp ra sao, hắn không muốn cô gái nhỏ này cũng lại trải qua loại cảm giác tê tái tuyệt vọng đó.

Vì vậy, khi dư chấn của Thiên Quang ngừng lại, cảnh tượng đập vào mắt mọi người chính là một hắc y nam nhân đang cẩn thận ôm lấy Tố Linh. Xung quanh họ là vũng nham thạch sủi bọt nóng bỏng. Bên ngoài vũng nham thạch là tất cả tiên gia đang trồ mắt kinh ngạc. Hắn còn sống? Hoàn toàn không mảy may sức mẻ? Đây rốt cuộc là thứ yêu quái gì vậy nè?

Phong Trạch là người duy nhất vui mừng. Linh nhi có vẻ cũng không thương tổn.

Cả đại điên rơi vào im lặng khác thường, sự chú ý dồn hết vào Bảo Bảo nên không ai nhìn thấy Dung Qúy An ngồi ở bên kia vừa mở mắt. Hắn vẫn sống! Bà ta cảm thấy thất vọng ê chề!

Bảo Bảo dứt khoác bế Tố Linh lên, điểm mũi nhân nhảy ra khỏi cái vòng nóng bức, nhẹ nhàng đáp ra ngoài phạm vi vũng nham thạch. Mọi người cũng đã bị ngớ ngẩn theo, tự giác lùi ra xa chừa một khoảng cho Bảo Bảo đặt Tố Linh nằm xuống. Phong Trạch cũng quên mất địch ta, hắn chạy tới quỳ gối sờ vào Linh nhi.

- Linh nhi, Linh nhi, mở mắt nhìn sư phụ!

Tố Linh chỉ bị tiên lực của Thiên Quang làm cho kinh động, sau một lát tự nhiên tiên khí bình ổn, nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cố hết sức nhíu nhíu mí mắt, chầm chậm tỉnh lại

- Sư phụ? Bảo nhi?

May mắn làm sao, hai người thân yêu nhất đều đang ở cạnh nàng. Tố Linh xem Phong Trạch rồi nhìn Minh Bảo. Hắn còn sống và không hề bị thương! Nàng mừng rơi nước mắt, tay run rẫy giơ lên, vuốt ve khuôn mặt hao gầy. Giọng nói hơi khàn:

- Bảo nhi, con đã dược sinh ra, cũng được ta nuôi lớn. Con có tên có họ, gọi là Tố Minh Bảo. Tố theo họ của ta, Minh Bảo là bảo bối sáng giá… Cho dù người đời không thừa nhận thì ta mãi mãi là sư phụ của Bảo nhi, chúng ta đã hứa không rời xa nhau, tại sao ngươi lại bỏ rơi ta???

Nước mắt theo lời của nàng im lặng rơi xuống, nóng bỏng như giọt mặt trời. Bảo Bảo nhíu mày, đặt tay lên ngực nàng, hỏi một câu kì lạ

- Chúng ta đã “song tu” rồi???

Tố Linh đang diễn một màn ướt át thì bị một câu của hắn đánh cho đứng hình, quên cả khóc. Phong Trạch trừng trừng hất bàn tay Minh Bảo đặt trên ngực Linh nhi ra. Tất cả người ở đây bởi vì Bảo nhi hỏi tương đối “nhỏ” nên ai cũng nghe hết! Nữ tiên tử đỏ mặt, nam tiên tử xám mặt, lão tiên gia gầm gừ “Loạn luân, một lũ loạn luân!!!”

Tố Linh hoàn hồn lắp ba lắp bắp

- Cái… cái… gì? Song… song… gì?

Minh Bảo tỏ ra vô tội, nghiêng đầu đáp

- Song tu! Không cần chối, rõ ràng quá mà. Mảnh thần thức cuối cùng của ta vẫn còn ngủ trong nội đan của nàng. Thảo nào nhị ca không thể phá hết phong ấn, có một cái vẫn còn giữ ở đây!

Tố Linh u mê trồ mắt nhìn, Phong Trạch tức giận tóm lấy cổ áo Minh Bảo

- Ngươi không được nói bậy làm tổn hại danh tiết của Linh nhi!

Minh Bảo không thích nam nhân này, có cảm giác bức bối khó chịu, nhất là khi hắn gọi tiểu mỹ nhân là “Linh nhi”. Ai cho phép hắn gọi nàng thân thiết như vậy chứ?.

Minh Bảo không thương lượng đánh một chưởng, Phong Trạch tung người tránh, lộn một vòng liền triệu hồi Ngự Lôi. Tia sét nhanh chớp nhoáng phóng tới, Minh Bảo cũng nhanh không kém nhảy ra. Hắn có thể tay không cầm lấy ánh sét của Ngự Lôi, ném trả lại cứ như chơi trò tung bóng. Tố Linh cố hết sức ngồi dậy, chóng tay giữ thăng bằng, ngửa đầu cầu xin:

- Đừng mà, hai người đừng đánh nhau nữa mà!!!

Phong Trạch lần đầu gặp một kẻ xem Ngự Lôi của mình như đồ chơi, hắn tức giận ra chiêu càng thêm độc

- Tố Minh Bảo, ngươi còn dám động vào Linh nhi ta sẽ đánh ngươi một trăm lần!

Minh Bảo hừ một tiếng, hai tay bắt được hai ngọn sét, chân đá văng một ngọn sét khác, cũng không thua kém gân cổ cãi:

- Linh nhi cái gì mà Linh nhi, nàng rõ ràng là tiểu mỹ nhân ta đã chọn. Không tin ngươi xem đi, cái kia của ta còn ở bên trong nàng mà!!!

Cái kia của ta…

Ở bên trong…

Bên trong…

T_T Làm ơn đi… sao Bảo nhi có thể nói một câu “đa nghĩa” như vậy? T_T

Quần chúng nhân dân mặc sức tưởng tượng, “người bị hại” thì đang dở khóc dở cười, ngửa mặt khuyên can:

- Đừng đánh nhau nữa! Bảo nhi không được vô lễ với thái sư phụ!

Tình hình này tựa như một cuộc chiến giữa tiên giới với ma đầu đã biến hóa khôn lường trở thành trận đánh ghen của những người đàn ông. Cảnh này rất hay thấy trong mấy vỡ hí kịch. Mỹ nhân đỗ lệ vì hai người trong lòng tổn thương nhau, hai gã nam nhân quyết đấu sống chết vì một núi không thể có hai cọp. Các vị khán giả không cầm lòng được mà than một câu “Haizz… đúng là hồng nhan họa thủy.”

Trong một phút trở tay không kịp, Minh Bảo để tia sét xược qua mặt, rách một đường đỏ chói bên má. Hắn chợt nhớ ra có một lần phụ thân than thở với mình suốt nhiều tuần liền vì bị Thiên quân chơi xấu. Đại khái là phụ thân bị bá bá “hủy dung”, làm cho mẫu thân mỗi lần nhìn đến chỉ chú ý vết sẹo kia mà không màng tới nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của ngài. Thật là đáng giận mà!!!

Bảo Bảo bị ảnh hướng bởi kí ức đau buồn này, hắn cho rằng khuôn mặt rất quan trọng, nhất là khi có một nữ nhân sẽ ngắm nhìn mình. Minh Bảo mở to mắt nhìn vết máu trên ngón tay, cơn giận ùn ùn kéo tới

- Tên khốn khiếp!!! Ngươi dám phá hoại nhan sắc của ta!!??

Lần này thì hắn điên thật rồi, không thèm chơi mèo vờn chuột với lũ tiên nhân không biết điều này nữa! Phong Trạch đang định lè lưỡi làm mặt hề với Bảo nhi thì phát hiện có thứ gì đó quấn vào chân mình.

Mọi thứ xảy ra rất đồng loạt, căn mạch ma lực trồi lên ngay trên đất thiêng của tiên môn, những cái rễ đen xám rất nhanh đan vào nhau. Chỗ này chỗ kia đều vây các tiên gia lại, rải rác khắp nơi chính là lồng tre nhốt người như nhốt chim cảnh.

- Ma Vương!

Suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là hai chữ này. Căn mạch đều mang ma khí, chạm trúng là bỏng tay, mọi người thoái lui vào trong, không ai dám thử sức với nó. Vậy là mấy cái lồng nhẹ nhàng khống chế hết đám đông ồn ào, riêng Phong Trạch rất “may” được nhốt một mình. Những tốp khác hoang mang cầm kiếm cảnh giác nhìn xung quanh. Chế Sâm phe phẩy quạt giấy, vô cùng bất mãn nói:

- Chặc chặc, sao mà hẹp thế này? Nới rộng tí xíu được không, ta không quen ở chung với người bị hôi nách!

Núi Minh Nguyệt trở thành cửa hàng chim cảnh, đủ chủng loại, đủ màu sắc đang hót chim chiếp rất vui tai. Trong tất cả mọi người lại có Dung bà bà vẫn tự do ngồi thiền trên đất, giống như mặc gió mưa, mặc sinh tử, không có âm thanh hình ảnh nào tác động tới. Bảo nhi buồn bực đáp xuống bên cạnh Tố Linh, một tay che đi vết thương bé tí teo, vẻ mặt đầy uất ức nói:

- Tiểu mỹ nhân, nàng cứ yên tâm, lão Xuy Y nhất định biết cách trị thương, chắc chắn không để lại sẹo!!!

Tố Linh gật đầu giống con gà mắc dây thun. Bảo nhi lại vuốt tóc nàng, dỗ dành một câu:

- Chúng ta không phí thời gian nữa, cho ta hai khắc giải quyết vụ này rồi ta đưa nàng về Ma cung ấp trứng, được không?

Tố Linh lại gật đầu giống con tắc kè bông. Bảo nhi hài lòng hôn lên chóp mũi nàng một cái sau đó đứng dậy rảo bước đến bên Dung Qúy An. Đạo hạnh cao thâm của bà ta còn bao gồm cả trò giả điếc và đóng kịch. Nhờ thế mà Dung Qúy An từng bước leo lên tới địa vị ngày hôm nay. Khi Diệp Thanh Ngọc tiêu hồn tán phách bởi Tự Tâm Độc, khi Ma Thần tuyệt vọng mà tìm chết cùng Thần giới, khi Bảo Bảo ngủ trong Băng Lăng với cơn lạnh bất tận… bà ta – kẻ hủy hoại một gia đình hạnh phúc thì đang nhỡn nhơ ngoài kia, dùng Thần hộ mà kéo dài tiên kiếp, vênh mặt tự đắc trong tự tôn sùng của các tiên môn.

Ma Thần cả đời chính là phòng quân tử mà quên phòng tiểu nhân. Một cái Dung thị nho nhỏ lại có thể lọt vào tấm lưới bảo vệ của ngài, hãm hại vợ và con trai. Ma Thần biến mất nhưng thù vẫn chưa trả đúng chỗ, hôm nay Bảo Bảo đã có thể thay cha mẹ đòi món nợ máu này!

Mỗi bước chân của hắn là một cơn bão đánh thẳng vào sự vờ vịt của Dung bà bà. Bà ta ngồi thiền bắt đầu không yên, mí mắt gật giật, đầu trăm tính vạn tính, mưu mô chước quỷ học được trong ba mươi vạn năm dường như không có cái nào hữu dụng. Từ khi biết tin Ma Thần chôn cùng Thần giới, bà ta đã vô cùng yên tâm, sẽ không ai đến tìm mình hỏi tội, cũng sẽ không ai tra ra cái chết của Diệp Thanh Ngọc. Bà ta thoát khỏi mọi nguy cơ, chỉ còn việc cẩn thận giấu viên Thần hộ, an nhàn chờ làm tiên nhân danh cao vọng trọng của tiên giới mà thôi!

Nhưng rồi một ngày thảm kịch không ngờ lại đến. Kẻ này tự xưng là cốt nhục của Diệp sư muội, thậm chí biết cả Tự Tâm Độc, biết những lời cuối cùng họ nói với nhau. Dung Qúy An nhớ rõ đứa trẻ đó chỉ bằng bào thai sáu tháng khi mẹ nó chết, bà ta thực sự khiếp sợ quyền năng của Thần. Một bán Thần thai chưa thành người cũng có thế hiểu chuyện như vậy…

Suy nghĩ duy nhất của Dung Qúy An chính là nắm lấy cái thóp “con trai ma thần”. Chỉ với thân phận này, hắn sẽ bị cả tiên môn nghi ngờ, căm ghét và diệt trừ. Lúc đó bà chỉ việc tỏ ra là người bị vu khống, chỉ đạo tiên giới tận diệt mầm móng tai họa.

Nhưng mà Dung Qúy An đã quá hồ đồ rồi. Bà ta không nhớ họ chỉ là tiên và cũng không biết Bảo Bảo không hề là một bán thần. Bà ta càng không ngờ Thái Hành, Gia Lăng, Thiền Thị, Ô Vân – những tên tuổi lớn nhất trong tiên môn không một ai có mặt. Họ chỉ gửi tới vài vị đệ tử xem như ưu tú nhưng để đánh bại một bán thần thì…

Dung Qúy An rốt cuộc biết ta mà không biết người, cứ tưởng rằng mình đủ sức một tay che trời nhưng ngờ đâu bầu trời lại lớn đến thế!

Bảo Bảo dừng bước, cúi đầu nhìn người đàn bà vẫn chưa từ bỏ sắc đẹp thanh xuân. Bộ dạng này có lẽ so với năm đó không khác biệt mấy. Dung Qúy An từng là tiên nữ xinh đẹp nhất Bách Độc phái, cho tới khi Diệp Thanh Ngọc đến…

Bảo Bảo cười khinh miệt bộ dạng đà điểu của bà ta, nhìn tầng mồ hôi ướt đẫm trên trán cũng đủ biết bà ta đang sợ. Hắn động đậy tay phải, cánh tay từng một lần bị chặt đứt đi. Từ khi khôi phục lại Thần thức, Bảo Bảo đã có đủ sức mạnh khống chế ma lực nguyên thủy trong người, cánh tay phải vô tình trở thành món vũ khí có sẵn, nó hút ma lực để bình phục và hoàn toàn trở thành ma vật.

Móng sắc mọc ra, gân tay gồ ghề nổi lên… Bảo Bảo bắt lấy cái cổ trắng nõn của Dung Qúy An, không mất bao nhiêu sức đã xách bà ta đứng dậy, tựa như xách cổ một con gà. Dung Qúy An run rẫy cả người, trừng mắt mở to, tựa như kiên cường bất khuất, rất có phong thái của kẻ yếu bị bắt nạt.

- Ngươi… ma tộc chết tiệt… dám ô nhục tiên môn… tác oai tác quái trên lãnh địa của tiên giới… ngươi… ngươi sẽ bị trừng trị!!!

Bảo Bảo nhìn bà ta, trầm tĩnh mỉm cười

- Thánh tôn đáng kính, ta có tội gì không đến phiên bà truy xét, chúng ta hãy bàn bạc một chút về món nợ cũ, thử xem phải làm dùng hình thức thanh toán gì đây?

Dứt lời, hắn vung mạnh cánh tay, ném Dung bà bà như con búp bê rách ra giữa đại điện, suýt tí nữa rơi trúng vũng nham thạch đang đặc quánh bên dưới. Dung Qúy An chật vật sờ cổ, có một vòng đen tím, may là bà ta đã tu luyện đến tiên thể hoàn hảo nhất, không thì sớm chết trong tay Bao Bảo rồi. Dung bà bà gượng đứng lên, lưng thẳng đầu ngẩng cao, tay lăm le triệu hồi tiên kiếm. Bảo Bảo chẳng xem nó là gì, ung dung từng chút đi lại.

- Thánh tôn đáng kính… ba mươi vạn năm qua bà ăn ngon ngủ say chứ? Bà có thường xuyên nhớ đến chuyện cũ, giống như ta dùng cách này mỗi ngày để ép chính mình không bị ngưng trệ ý thức… ba mươi vạn năm với cái lạnh thấu đến tâm, thù cũng sâu tận đáy!

Bảo Bảo càng tới gần, Dung bà bà càng vô thức lùi ra, thậm chí bước lên cả thạch đỏ bốc khói mà không dám lên tiếng.

- Những năm tháng qua bà có từng trò chuyện với Thần hộ không? Bà có nghe giọng nói của phụ thân ta? Có nghe tình yêu của ngài cất giấu trong thần huyết? Sự bảo hộ đó là dành cho mẫu thân ta, bà không cảm thấy xấu hổ khi tên gọi thốt lên bên trong Thần hộ không phải là tên mình sao?

Bảo Bảo đã tiến sát đến, kề mặt cười với Dung Qúy An

- Ngọc nhi… Ngọc nhi… cả đời này ta chỉ yêu nàng…

Dung bà bà kinh hãi nhìn đôi mắt đen có dòng lưu chuyển quái dị. Hắn nói đúng, ba mươi vạn năm qua, ngày nào bà ta cũng nghe thấy câu đó “Ngọc nhi… Ngọc nhi… cả đời này ta chỉ yêu nàng…” tiếng thầm thì thốt ra trong đêm, đáng sợ hơn cả tiếng khóc của quỷ. Dung Qúy An vì lẽ đó mà cói thói quen để tẩm phòng cả đêm sáng rực, để đồ đệ canh gác ngay bên cửa… thời gian trôi qua rất lâu, rất dài.. khi biển cả hóa nương dâu, khi Phượng Hoàng năm lần niết bàn, bảy lần hoàn sinh… tiếng nói vẫn không chậm trễ bất cứ ngày nào… Dung Qúy An cũng không hề giảm đi cơn ớn lạnh từ trong óc trong tim.

Bảo Bảo hài lòng vì khuôn mặt trắng bệch khiếp đảm kia. Hắn đảo mắt một vòng những tiên gia với hàng trăm vẻ mặt đang nhìn về hương này, cất giọng nói đều đều vừa phải:

- Năm đó Ma Thần đã đem giọt huyết trích từ tim biến thành “Thần hộ”, đặt vào bên trong nội đan Diệp quý phi. Ngài muốn sự bảo hộ này giúp nàng sống cùng mình đến vô tận và cũng là một phương thức truyền đạt tình yêu. Thần hộ đi kèm theo môt lời chú để nhắc nhở người sở hữu về nguồn gốc của nó và sự hy sinh của chủ nhân nó. Lời chú đó mỗi ngày đều sẽ được niệm lại, cho tới khi ăn sâu vào tâm trí… Thần hộ của Ma thần chỉ có một câu chú đơn giản mà người biết rõ… chắc hẳn là Thánh tôn đây! Bà ấy đã có ba mươi vạn năm lắng nghe nó rồi!

Lời nói vừa dứt, cả điện im lặng. Mọi người rơi vào u mê vì câu chuyện này. Thần hộ, nghe nói mỗi vị thần chỉ có một cái và một khi cho đi sẽ không bao giờ hoàn lại. Cũng nghe nói trước nay không ai đem thần hộ trao cho kẻ khác bởi vì nó sẽ làm suy giảm quyền năng của người chủ.

Ma Thần từng đặt thần hộ vào vợ mình sao? Câu chú trên ấy là như thế nào? Ngài sẽ nói gì với vợ mình mỗi ngày?

Dĩ nhiên Dung Qúy An biết rõ, Ma Thần chỉ nói một câu: “Ngọc nhi… Ngọc nhi… cả đời này ta chỉ yêu nàng…”

Mỗi ngày đều yêu như vậy

Luôn luôn là yêu như thế

Ngay cả khi Thanh Ngọc không còn, ngay cả khi Ma thần biến mất…

Vĩnh viễn một tình yêu trọn vẹn!
Bình Luận (0)
Comment