Sau khi Tô Tiểu Đại nhập viện, Lăng Duy Trạch cũng vội vàng chạy tới, cứ thế ngồi bên giường chờ cô. Cô ngủ suốt một ngày một đêm, Lăng Duy Trạch cũng ngồi đó suốt một ngày một đêm. Nghe được tin này, Lăng Tô Mạn và Dương Trừng Trừng cũng đều có mặt, nhìn thấy con trai mỏi mệt, hai mắt thâm quầng, tay nắm tay Tô Tiểu Đại không buông, Lăng Tô Mạn có chút đau lòng, nhỏ giọng khuyên bảo: “A Trạch, con về nghỉ đi, ở đây để mẹ với con bé này trông nó cho. Khi nào nó tỉnh, mẹ sẽ gọi ngay cho con.”
Dương Trừng Trừng cũng ừm một tiếng: “Đúng đấy, anh về đi, cả ngày đêm không ngủ rồi mà.”
Lăng Duy Trạch lắc đầu, anh không muốn về, anh phải đợi cô tỉnh lại, nếu người đầu tiên cô mở mắt ra nhìn không phải là anh, cô lại khóc thì biết làm sao bây giờ!
Anh bướng bỉnh như thế, Lăng Tô Mạn cũng không miễn cưỡng, chỉ còn cách ngồi chờ đợi cùng anh.
Khi Tô Tiểu Đại tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt ba người quen thuộc, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
“Anh… mắt anh đỏ… hết rồi.”
Lăng Duy Trạch vội vã lắc đầu: “Anh không sao, người em thế nào, đau chỗ nào, khó chịu chỗ nào, nói cho anh nghe!”
Tô Tiểu Đại lắc đầu, sờ sờ nhẹ cái bụng, ừ, không đau, nhưng cô vẫn có chút lo lắng hỏi: “Con mình không sao chứ?”
“Nó tốt lắm, em nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.”
Thấy đôi vợ chồng trẻ cần trút bầu tâm sự, Lăng Tô Mạn hiểu chuyện bèn kéo tay Dương Trừng Trừng đứng lên: “Con ở đây trông nó, mẹ với Tiểu Trừng đi mua thức ăn.”
Lăng Duy Trạch gật đầu, sau đó phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ. Im lặng một hồi, Lăng Duy Trạch mới áy mở miệng: “Xin lỗi em…”
Tô Tiểu Đại nghe xong, liền đưa tay vỗ về gương mặt anh, an ủi: “Em dũng cảm lắm, em không có khóc.”
Rõ ràng là nên cười, nhưng Lăng Duy Trạch lại thấy cay cay sống mũi, anh ôm cô vào lòng, thì thào khẽ: “Do anh sai, may là em bình an vô sự, không thì anh…”
Cổ họng Lăng Duy Trạch nghẹn đắng, anh không thốt nên lời nào được nữa.
“Em không sao đâu, anh đừng khóc. Có anh ở đây, cái gì em cũng không sợ!” Tô Tiểu Đại cười hì hì nói.
“Anh… anh yêu em. Anh chỉ muốn nói cho em nghe như vậy, anh yêu em.”
Tô Tiểu Đại quả thật cảm thấy cuộc đời mình đã viên mãn, vì cuối cùng cũng nghe được ba tiếng anh yêu em. Cho nên, mọi phiền muộn mấy ngày qua đều được vứt ra sau đầu, không buồn nghĩ nữa. Làm sinh vật đơn bào cũng có lợi thế, đó là, cái gì cũng không nghĩ ngợi lâu, tịnh dưỡng cho tốt rồi lại vui vẻ sống tiếp.
Vợ anh không có chuyện gì, anh cũng dư dả thời gian, quay lại xử lý những con người đó. Sau khi cùng cô ăn cơm rồi dỗ cho cô ngủ trưa, rốt cuộc Lăng Duy Trạch cũng bắt tay vào việc.
Lạc Triết là tử phạm, theo lý thuyết loại phạm nhân này không được xuất ngục, nhưng vì thế lực nhà họ Đào và thế lực của anh quá lớn nên phía cảnh sát cũng nhượng bộ cho. Khi thấy anh đem trả tội phạm, bấy giờ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. còn Lạc Vũ Minh thì, tất nhiên anh sẽ bỏ qua cho hắn như lời cam kết, nhưng anh cũng không hoàn toàn buông tha, để hắn ở tù vài năm, học cách làm người.
Còn Linda, sau khi về Trung Quốc lấy chồng thì cũng thuộc quốc tịch Trung Quốc, cũng may cô ta chưa kịp sửa quốc tịch thành Mỹ, nếu không lại phải nhì nhằng phiền phức.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy của Linda, anh thầm nghĩ, mấy ngày qua cô ta ở trong này chắc cũng khó chịu lắm đây.
Vừa trông thấy Lăng Duy Trạch xuất hiện, Linda kích động hét lên: “A Trạch, anh đến cứu em sao?”
Lăng Duy Trạch chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn nàng: “Cô thực khiến tôi bất ngờ đấy, Linda ạ.”
Linda liếm môi, trả lời lạc đề anh: “A Trạch, em muốn về nhà!” Đúng, nàng phải về nhà, nơi này không hợp với thân phận tôn quý như nàng, lại còn rất bẩn.
Lăng Duy Trạch cười nhạo Linda là đồ não phẳng: “Cô nghĩ bắt cóc vợ tôi xong rồi, còn muốn có đường ra?”
Linda vẫn nghĩ Lăng Duy Trạch còn rất yêu thương mình, nên lại hùng hồn nói: “Em không có tổn thương cô ta!”
Lăng Duy Trạch nổi nóng: “Là vì cô chưa kịp!”
Một lời của anh khiến Linda nghẹn họng, đúng là nàng muốn đưa cô sang Mỹ rồi mới từ từ tra tấn cho sống dở chết dở. Nghĩ tới đó, nàng lại bắt đầu khóc lên: “Nhưng A Trạch, cũng vì em quá yêu anh!”
“Lâm Linda, cô nghe cho rõ, tôi chưa từng yêu cô, tôi chỉ yêu Tô Tiểu Đại, mong cô đừng mơ tưởng nữa! 7 năm chỉ là trách nhiệm, vì tôi đã ngủ với cô, nên tôi chấp nhận ở bên cô. Nhưng cô đứng núi này trông núi nọ, hơn hết, tôi đã giúp cô ly hôn, giúp cô lấy lại cổ phần, đó là cách cư xử tử tế nhất rồi. Còn cô thì sao? Cô muốn hãm hại người tôi yêu thương, cho nên lần này cô không còn đường thoát đâu.”
Linda nghe xong ù tai, tủi nhục đan xen đau đớn, Linda nhìn Lăng Duy Trạch, đôi mắt đẫm nước mắt, ngay cả cơ thể cũng run lên: “Anh nói anh chưa từng yêu em?”
“Chưa từng.” Lăng Duy Trạch lạnh lùng nói.
“Anh… muốn em ngồi tù ư?”
“Còn thế nào nữa?” Anh làm sao có thể để kẻ gây ra tội ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, điển hình là Lạc Triết, “cô nên cảm thấy may mắn vì đây là Trung Quốc, ở nhiều quốc gia khác, bắt cóc sẽ xử tử hình.”
Gương mặt Linda trắng bệnh: “Không thể buông tha em sao?”
Lăng Duy Trạch điềm nhiên dứng dậy: “Không thể.” Cô đã làm cái gì thì cũng nên nhận lại cái đó. Có vay- có trả!
Linda bật cười ha ha, quả nhiên không phải tôi, người anh yêu rốt cuộc là cô ta, mãi mãi cũng không phải tôi!
Hiện tại thì sức khỏe Tô Tiểu Đại cũng không có gì trở ngại, bác sĩ cam đoan chỉ cần dưỡng thai cho tốt thì sẽ không có vấn đề gì. Tịnh dưỡng một thời gian rốt cuộc cô cũng đã xuất viện.
Thời gian đã không còn sớm, lại cận kề cuối năm, khắp thành phố đều chuẩn bị đón năm mới, Lăng Duy Trạch giúp cô thật cẩn thận ngồi vào trong xe.
Chồng lái xe đi, Tô Tiểu Đại nhàm chám lật lật tạp chí, đột nhiên trông thấy một tin, bèn hỏi: “Lạc Triết đã…”
“Ông ta qua đời mấy hôm rồi.” Lăng Duy Trạch cầm quyển tạp chí đặt sang chỗ khác.
“Về sau sẽ không có việc gì chứ?”
“Việc gì em nhỉ?”
“Em chỉ sợ…” Tô Tiểu Đại e dè.
Lăng Duy Trạch mỉm cười: “Kiếm tiền nuôi em và con không phải việc sao?”
Cô véo nhẹ cánh tay Lăng Duy Trạch: “Anh thật là!”
“Thưa bạn vợ, nhiệm vụ kế tiếp của bạn là cùng mình ngày đêm lăn lộn vui vẻ, bạn vợ đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
Nhìn gương mặt điển trai cùng ánh mắt kiên nghị của anh, tâm trạng Tô Tiểu Đại vô cùng hạnh phúc. Thừa lúc đèn đỏ, cô hôn bẹp lên má anh một cái, tươi cười ngọt ngào: “Thưa bạn, mình chuẩn bị tốt rồi!”
Đời người thật là kỳ diệu, Tô Tiểu Đại vốn chưa từng nghĩ tới mình sẽ cưới một người hoàn mỹ như vậy làm chồng, mà anh ta lại còn rất chiều chuộng cô nữa. Và tương lai, bọn họ sẽ cùng đón một bảo bối đáng yêu.
Mãi mãi như thế, từ nay về sau, hạnh phúc cả đời.