Dịch quán Thiên Nguyệt.
Lúc này đã là buổi tối, thế nhưng có một căn phòng vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, không khí bên trong cực kì nặng nề.
"Vẫn chưa tìm được người sao?" Yến Thừa Diệu đã thay ra áo tuyển thủ, khoác lên người bộ trường bào màu đỏ sậm, đầu đội ngọc quan, lưng giắt ngọc bội. Dáng vẻ anh tuấn ngời ngời. Thế nhưng thần sắc của hắn âm trầm ũ rũ, cặp chân mày rậm vẫn luôn nhíu lại, chưa từng có giây phút nào thả ra. Hắn ngồi trên ghế đôn cạnh bàn trà, đôi tay hơi nắm chặt, ánh mắt sắc bén uy nghiêm nhìn vài người hộ vệ đứng trước mặt mình, lạnh lẽo hỏi.
Đám hộ vệ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt phờ phạc vô thần, bọn họ cho nhau nhìn thoáng qua, đồng loạt nở một nụ cười khổ, sau đó một người trong mấy người lấy hết can đảm để báo cáo, thần sắc tràn đầy tự trách:
"Thực xin lỗi, chủ nhân! Chúng thuộc hạ đã tìm hết các nơi khả nghi mà Mạc cô nương có thể lui tới, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của nàng."
Yến Thừa Diệu mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cả ngày nay luôn duy trì trạng thái căng thẳng lo âu, khiến cho hắn như là một quả bóng căng phồng, chờ chực để phát nổ.
"Không tìm được manh mối nào sao!?" Tuy rằng biết Mạc Túc là người có năng lực, hơn nữa bên người có hộ vệ vây quanh bảo hộ, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Hắn có thể đoán được mấy phần, nàng trở về Thiên Nguyệt Vương Triều, khẳng định là có việc cực kì quan trọng cần thiết đi hoàn thành, tuyệt đối sẽ không rời đi trận đấu nửa chừng thế được. Một trăm phần trăm khẳng định, nàng hoặc người bên cạnh nàng đã xảy ra chuyện.
Bất tri bất giác, hắn lại nghĩ đến hai đứa nhỏ, đáy lòng càng nôn nóng như đứng đống lửa ngồi trên đống than.
Hộ vệ Ất rũ đầu, giọng điệu đông cứng nói:
"Có là có, sau khi Nguyệt Lâu thình lình xảy ra cháy lớn, thuộc hạ có đến thăm dò, nhưng đa số khách nhân đều đã rời đi, chỉ còn lại ẩn vệ của Nguyệt Lâu ra ra vào vào, canh phòng cẩn mật, đang điều tra nguyên nhân xảy ra vụ cháy. Thuộc hạ không có mạo muội xông vào, mà là đi xung quanh trăm dặm để tìm kiếm, sau đó ở vùng ngoại thành phát hiện tàn tro sau khi nổ của Bạch Pháo, và bên cạnh là tứ chi ngổn ngang của vô số người. Nhưng đến đây thì manh mối lại bị chặt đứt, thuộc hạ chỉ điều tra được, quần áo trên người mà các thi thể đang mặc, đều có đánh dấu ký hiệu của Nguyệt Ảnh Vệ."
Sau khi hộ vệ Ất nói xong, chưa đợi Yến Thừa Diệu ra tiếng, thì Yến Minh Ly ngồi bên cạnh đã che miệng kinh hô:
"Túc tỷ tỷ rất ít khi dùng đến Bạch Pháo, nếu tỷ ấy dùng đến, đại biểu cho sự tình quá mức hung hiểm. Nguyệt Ảnh Vệ, Thiên Nguyệt Vương Triều đây là muốn đối với Túc tỷ tỷ làm cái gì?"
Sắc mặt của Yến Thừa Diệu trở nên khó coi, hắn vỗ bàn cái "bộp" sau đó tức tối đứng lên:
"Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là tìm cách ngăn cản nàng tham gia bí cảnh rồi. Cả trên dưới Thiên Nguyệt Vương Triều không có một người vào được vòng trong, mà A Túc lại đối đầu với bọn họ. Bọn họ sao có thể cam tâm tình nguyện đưa lợi ích cho nàng. Không được! Ta nhất định phải tiến cung, hỏi nữ đế cho ra lẽ."
Yến Minh Ly kéo lấy vạt áo hắn, khuôn mặt hơi ngập ngừng:
"Nhưng mà ca ca... chúng ta lấy tư cách hay thân phận gì, để thay Túc tỷ tỷ đòi lại công đạo đây?"
Yến Thừa Diệu nửa bước chân đã chuẩn bị nhấc lên, thình lình khựng lại, thần sắc hơi tối tăm.
Đúng vậy, hắn muốn ra mặt thay nàng, nhưng hắn có tư cách gì đâu?
Yến Minh Ly thấy ca ca mình bị nói động, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, khuyên nhủ:
"Ca ca! Muội biết huynh lo lắng, nhưng huynh cũng phải tin tưởng vào thực lực của Túc tỷ tỷ chứ. Dăm ba cái Nguyệt Ảnh Vệ, sao có thể là đối thủ của tỷ ấy. Không có tin tức, còn tốt hơn là nghe phải tin tức xấu. Ca ca huynh bình tĩnh lại đi, chúng ta cứ yên lặng chờ đợi, đừng gây thêm phiền cho tỷ ấy. Lặn lội xa xôi đến đây tham gia bí cảnh, tỷ ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.
Ca! Huynh quên rồi sao? Một người tuyển thủ thành công bắt được danh ngạch, là có thể mang theo mười người tiến vào thăm dò. Cho dù Túc tỷ tỷ không bắt được danh ngạch, nhưng vẫn còn có chúng ta cơ mà!"
Yến Thừa Diệu lúc này được xem như là bình tĩnh lại, trở mình ngồi xuống ghế, cười khổ:
"A Ly, muội nói đúng! Là ta nhất thời nóng giận nên mất khôn. Hiện tại nếu chúng ta chất vấn nữ đế, sẽ chỉ mất nhiều hơn được."
Yến Minh Ly mỉm cười an ủi hắn:
"Ca ca, huynh đừng bồn chồn lo lắng nữa, nghỉ ngơi đầy đủ để có tinh thần ngày mai chiến đấu. Mặc dù chúng ta đã an ổn lấy được danh ngạch. Nhưng bước vào bí cảnh, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác, tránh cho bị ám toán. Nếu ích lợi quá lớn, chưa biết chừng các quốc gia khác sẽ làm ra sự tình gì tới."
"Ừ! Muội cũng trở về nghỉ ngơi đi!" Yến Thừa Diệu hòa hoãn thần sắc, gật đầu nhẹ.
"Vâng!" Yến Minh Ly uyển chuyển đứng lên, dự định bước ra cửa.
Bất quá, lúc này lại có hộ vệ đẩy cửa vào thông báo:
"Đại hoàng tử, Nhị công chúa, bên ngoài có trưởng công chúa Đông Lăng Quốc xin cầu kiến."
"Ngươi nói ai!?" Yến Minh Ly sợ lỗ tai của mình nghe nhầm, nhướng mi mắt hỏi thị vệ lần nữa, âm vực hơi vút cao.
Mà Yến Thừa Diệu tuy rằng không ra tiếng, nhưng hai đầu lông mày đã hơi nhíu lại.
Hộ vệ nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu đáp:
"Dạ! Là... trưởng công chúa Đông Lăng Quốc - Liễu Như Tâm!"
Sau khi nghe rõ người tới là ai, Yến Minh Ly khẽ nở một nụ cười lạnh, giọng điệu sắc bén:
"Đêm hôm khuya khoắt, Liễu Như Tâm không ngủ không nghỉ mà mò tới muốn gặp nam nhân, nàng đây là đánh chủ ý gì đây?"
Đừng nhìn nàng ngày thường cà lơ phất phơ, thỉnh thoảng còn làm ra vài hành động điên khùng khác người, nhưng không đại biểu nàng không có mắt quan sát. Mấy ngày nay ngồi trên đài cao, nàng đều phát hiện có một cặp mắt luôn len lén nhìn về phía mình. À không, phải nói chính xác hơn là nhìn về ca ca của nàng Yến Thừa Diệu.
Bằng vào trực giác của nữ nhân, Yến Minh Ly dám đề đầu khẳng định, Liễu Như Tâm quả thực là có tâm tư với đại ca nhà mình.
Nếu trước khi gặp Mạc Túc thì Yến Minh Ly chưa từng nghĩ đến chuyện quản chung thân đại sự của ca ca mình. Nhưng sau khi gặp gỡ Mạc Túc, nàng cảm thấy đôi mắt của mình đã được tẩy qua nước thánh, nhìn người cũng có một bộ chuẩn tắc riêng, đặc biệt đối với người đi cùng mình cả đời thì càng thêm kén cá chọn canh.
Trong thâm tâm, Yến Minh Ly đã xem Mạc Túc như đại tẩu thân thuộc của mình, nên nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bạch liên hoa hay hồ ly tinh nào khác tới gần tai họa đại ca nhà mình.
Mà không chỉ Yến Minh Ly, Yến Thừa Diệu đối với vấn đề này cũng cực kỳ phiền chán, cộng thêm trong bụng hắn đang tồn tại một cỗ hỏa khí không chỗ phát tiết, cho nên hắn phất tay ra hiệu cho hộ vệ, giọng nói đầy khó chịu:
"Không thấy! Ngươi bảo nàng trở về đi!"
"Dạ! Đại hoàng tử!" Hộ vệ thu được lệnh, nhanh chóng gật đầu đáp, sau đó ra ngoài truyền lời.
Yến Minh Ly quay sang nhìn Yến Thừa Diệu, cười như không cười nói:
"Ca! Muội nói trước, muội chỉ nhận Túc tỷ tỷ là tẩu tẩu thôi. Nếu huynh dám di tình biệt luyến sang người khác thì đừng trách cả huynh muội cũng không nhận."
Lời này, Yến Minh Ly nói rất lớn tiếng, bởi vì nàng muốn cho người đứng ở ngoài cửa cũng phải nghe thấy mà tự biết thân phận.
Yến Thừa Diệu vừa liếc mắt đã biết ngay ý đồ của muội muội nhà mình, cho nên hắn cũng hắng giọng rồi lớn tiếng nói:
"Đương nhiên! Chuyện này còn cần muội nhắc nhở ta nữa hay sao?"
Yến Minh Ly nghe xong, nở một nụ cười xấu xa, vì sự phối hợp của ca ca mà cho hắn điểm một cái tán.
Ngoài cửa, thình lình nghe được đoạn đối thoại này, Liễu Như Tâm sắc mặt không khỏi tái nhợt như tờ giấy, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm ác độc, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
Vì cái gì?
Mạc Túc có nơi nào tốt, rõ ràng nàng chỉ là một công chúa bị trục xuất, một nữ nhân bại hoại gia phong, một nữ nhân sinh ra nghiệt chủng. Thì nàng lấy tư cách gì được hai huynh muội nhà họ Yến để mắt tới.
Nàng không cam tâm... thật sự không cam tâm!!!
Nàng mới là thiên chi kiều nữ, nàng mới là người xứng đôi với hắn nhất.
Mạc Túc... ngươi đáng lẽ đã phải chết từ bảy năm về trước, sao ngươi lại không chết đi?
Liễu Như Tâm đứng bần thần một hồi mới chịu thất tha thất thểu rời đi. Nhìn bề ngoài mỏng manh như liễu yếu đào tơ, nhưng không ai biết trong lòng nàng ta lúc này đang mưu tính điều gì.
Sáng hôm sau.
Mạc Túc nhìn đám người vây quanh bên cạnh mình, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu. Đưa mắt lạnh nhìn về tên nam nhân đeo mặt nạ nào đó, nàng nhíu mày hỏi:
"Các ngươi đây là đang làm gì?"
Đế Mặc Thần chắp tay sau lưng, khóe mắt mang cười nhìn Mạc Túc, nói:
"Đương nhiên là đi theo bảo hộ ngươi!"
Mạc Cửu đứng bên cạnh Mạc Túc, nghe câu này thì sắc mặt không khỏi quái dị, tà tà đánh giá hai người.
Hắn rõ ràng mới không ở cạnh chủ tử có hai ngày thôi, sao lại toát ra thêm cái đuôi đào hoa dài như thế này đây?
Bởi vì Đế Mặc Thần lúc này đã tròng lên mặt nạ, cho nên Mạc Cửu không có liên tưởng đến thân phận của hắn.
Mà Đế Thanh Hàn cũng e sợ cho thiên hạ không loạn, câu vai bá cổ với Phong hộ pháp, cười hồn nhiên nhìn Mạc Túc:
"Lão đại! Ca ca của ta rất lợi hại, trong tay hắn có một cây côn sắt, trên đánh quỷ thần, dưới diệt yêu ma. Ngươi để cho hắn đi theo bảo hộ ngươi đi."
Đấy! Ca ca, đệ đã nỗ lực bán huynh đi ra ngoài, phần còn lại phải do huynh tự mình cố gắng rồi.
"Nếu chủ tử đã đi, thế thì chúng ta cũng phải đi theo ngài ấy." Giang Nguyệt ánh mắt lập lòe bát quái tâm tư, chêm miệng bổ sung thêm.
Mạc Túc đưa tay xoa xoa mi tâm, liếc mắt nhìn Đế Mặc Thần và mọi người, bất đắc dĩ nói:
"Ta đi Đông Phương gia tộc là có chuyện quan trọng giải quyết, lại không phải xông vào đầm rồng hang hổ. Các ngươi một đám đi theo làm cái gì?"
Mạc Du Hồng xoay chuyển tròng mắt, âm thầm cười trộm, phụ họa thêm vào:
"Đúng vậy, mẫu thân và chúng con đi thăm Đông Phương thúc thúc, nhà thúc ấy có rất nhiều món ăn ngon, hơn nữa còn có lão gia gia rất hòa ái."
Mạc Vân Long nhướng mày nhìn muội muội bên cạnh, lại âm thầm nhìn đến ánh mắt co rụt lại của người nào đó, trong lòng hơi buồn cười.
Muội muội, ngươi đây là muốn giúp đỡ phụ thân hay là chọc tức hắn đây!?
Trong khi Giang Nguyệt, Phong hộ pháp, Đế Thanh Hàn vì câu đồng ngôn vô kị này mà sắc mặt cứng đờ, thì Đế Mặc Thần đã híp mắt nói, thái độ cực kì bình tĩnh:
"Thật trùng hợp! Ta cũng đến Đông Phương gia có việc cần giải quyết, vậy nên cùng đi đi."
Hắn muốn nhìn thử, người mà khiến cho Mạc Túc để ý và hai đứa nhỏ đều thân cận, là thần thánh phương nào.
Mạc Túc hơi nghi ngờ nhìn Đế Mặc Thần, nhưng bởi vì hắn đeo mặt nạ nên chẳng phát hiện được cái mẹ gì.
Cuối cùng, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, khởi hành đi Đông Phương gia tộc.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà Đế Mặc Thần lại tự động chen ngang, đi song song với Mạc Túc, ở chính giữa là hai đứa nhỏ. Nhìn tựa hồ như là một nhà bốn người ấm áp thực thụ.
Mạc Cửu sắc mặt mộng bức bị đẩy về phía sau, Đế Thanh Hàn kẹp lấy cổ hắn, như là huynh đệ thân thiết lâu năm, tràn đầy thâm ý nói:
"Huynh đệ, chúng ta không phải là nhân vật biết phát sáng, cho nên chỉ cần lui về sau làm nền là tốt rồi."
Mạc Cửu đầy mặt đều là dấu chấm hỏi???
Mạc Cửu không hiểu, nhưng Giang Nguyệt và Phong hộ pháp lại hiểu Đế Thanh Hàn nhắc nhở Mạc Cửu đừng làm bóng đèn, cho nên hai người âm thầm cười khúc khích.