Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 104

Cơm nước xong xuôi, lấy Đông Phương Thắng Hà dẫn đầu, một hàng mười mấy người lại tiến về lầu các cấm địa, nơi ở của Đông Phương Phượng.

"Đông Phương gia chủ, mấy ngày nay lệnh ái có còn làm ra những hành động khác người nào không?" Mạc Túc thong dong bước đi, ngẩng đầu hỏi lão giả phía trước.

Đông Phương Thắng Hà hít sâu một hơi, thở dài nói:

"Mặc dù không làm ra hành động quá khích, nhưng trạng huống của Phượng nhi vẫn không thể tỉnh táo nổi."

Nỗi lòng của người phụ thân, khiến cho hắn ngóng trông hi vọng nữ nhi có thể đường hoàng tỉnh táo lại hơn là ai khác. Hắn chỉ sợ một khi hắn gần đất xa trời mà nữ nhi còn chưa tỉnh lại, thì không ai có thể bảo vệ được nàng.

Mạc Túc nghiêm túc nhìn vị lão giả mang mái tóc hoa râm trước mặt, an ủi nói:

"Cổ trùng đã bị hạ trong người lệnh ái quá lâu, dường như đã sâu đến nỗi trở thành một bộ phận tồn tại trong cơ thể. Nếu như nóng vội diệt trừ nó thì lệnh ái cũng sẽ nguy hiểm tính mạng."

Đông Phương Thắng Hà cười khổ nói:

"Lão phu hiểu mà! Chờ đợi trong vô vọng đã hơn hai mươi năm. Hiện tại có cơ hội, cho dù có phải đợi thêm một thời gian thì cũng không hề hấn gì."

"Bất quá, vị y sư mà Mạc cô nương nói hình như vẫn chưa thấy tới?" Nhị trưởng lão nhìn thoáng qua Đế Mặc Thần, sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói.

Hắn là lão bánh quẩy, đương nhiên nhìn ra thái độ kiêng dè của gia chủ đối với người này, cho nên bản năng hắn không tin tưởng Mạc sẽ là người mời hắn tới.

Đối với vấn đề này, Mạc Cửu chủ động thay phiên cho Mạc Túc để đáp lời, hắn trầm ngâm nói:

"Các vị yên tâm, chủ tử đã truyền tin cho nàng, nhưng lộ trình giữa hai bên khá xa xôi, cho dù nàng ngày đêm không ngủ không nghỉ gấp rút hành tẩu, thì ít nhất là một tuần mới có thể tới."

"Lâu như vậy sao!?" Đông Phương Hạo Hiên nhíu mày hỏi, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Mạc Cửu nhún vai nói:

"Phải chịu thôi, đoạn đường trung gian còn mắc phải Lạc Nhật sơn mạch quanh co lòng vòng. Chúng ta từ Nam Yên đến Thiên Nguyệt còn phải đi gần một tháng, thì nàng rút gọn lại trong vòng một tuần đã tính là nhanh nhất rồi."

"Ta quên mất!" Đông Phương Hạo Hiên gãi đầu, trưng ra một nụ cười xấu hổ.

Đông Phương Thắng Hà nhớ đến cái gì, bỗng dưng nghiêng đầu hỏi cháu trai:

"Phải rồi, nếu ta nhớ không lầm thì bí cảnh ở trưa mai là mở ra rồi. Hiên nhi, con đã chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?"

"Ông ngoại yên tâm! Con đã tập trung nhân lực, bọn họ hiện tại đang ở ngoại viện huấn luyện." Đông Phương Hạo Hiên gật đầu trả lời, thần sắc bình tĩnh tự nhiên.

"Có điều gia chủ à, danh ngạch mười người vẫn còn thiếu một chỗ trống. Đáng lẽ vị trí đó là của Vân Khởi thiếu gia, nhưng hiện tại hắn đang bị cấm cửa, diện bích tư quá..." Tam trưởng lão khẽ nhìn sang mấy người, mới ho khan nói.

Đông Phương Thắng Hà chống quải trượng mạnh xuống đất, hừ nhẹ:

"Thiếu người thì bổ sung vào, Đông Phương gia tộc đâu thiếu đệ tử có đức có tài?"

Mạc Cửu và Mạc Túc đem đoạn trò chuyện này thu vào trong tai, ánh mắt hai người khẽ giao nhau, chợt lóe qua một tia sáng.

Chưa đợi Tam trưởng lão đáp lời, Mạc Túc đã cất tiếng nói:

"Đông Phương gia chủ, kì thực hôm nay ta đến đây là có việc vội muốn nhờ!"

Ánh mắt chợt hiện lên tia hiểu rõ, Đông Phương Thắng Hà ra hiệu cho Tam trưởng lão không cần ra tiếng, còn hắn thì híp mắt nhìn Mạc Túc, vuốt râu trầm ngâm:

"Mạc cô nương có ân với nhà chúng ta, cho nên nếu điều kiện không quá đáng. Lão phu nhất định sẽ thực hiện giúp cô."

Mạc Túc bỗng chốc bật cười ngợi khen:

"Đông Phương gia chủ quả nhiên kinh nghiệm dày dặn, ánh mắt sắc bén. Ta chưa nói rõ ngài đã biết ta muốn gì. Nếu ngài đã sảng khoái như thế, vậy thì ta không cả nể nữa. Ta muốn vị trí danh ngạch cuối cùng đó, có thể cùng nhà họ Đông Phương cộng đồng bước vào bí cảnh."

Tam trưởng lão và Nhị trưởng lão nghe thấy yêu cầu của Mạc Túc, nhịn không được nhíu mày, nhỏ giọng phản bác:

"Cái này sao được? Nếu để Mạc cô nương chen ngang thêm vào, e là đệ tử trong tộc sẽ nghị luận đàm tiếu."

Đông Phương Hạo Hiên thì không nghĩ nhiều vậy, hắn không biết tại sao Mạc Túc đã tham gia lôi đài đấu mà hiện tại lại đến nhờ ông ngoại hắn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc có thể đồng hành cùng nàng ở trong bí cảnh, hắn đã tức khắc mà đồng ý ngay:

"Nhị thúc, Tam thúc, Mạc cô nương giúp chúng ta nhiều như thế, hồi báo là việc nên làm mà. Huống chi, vị trí đó vốn là của Vân Khởi biểu ca, nếu phân cho người khác thì không thỏa đáng mấy, chắc chắn sẽ khiến cho xung đột phát sinh. Hiện tại có cơ hội, sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền, giúp đỡ ân nhân một phen?"

Mặc dù cảm thấy lời của Đông Phương Hạo Hiên là có lý, nhưng chân mày của Nhị trưởng lão vẫn không chịu giãn ra, hắn nhỏ giọng lầm bầm:

"Nhưng mà..."

Chưa đợi hắn nói hết câu, Đông Phương Thắng Hà đã xua tay nói, giọng điệu chắc nịch:

"Một vị trí mà thôi, không có gì cùng lắm thì! Hiên nhi nói đúng, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ấm trong ngày tuyết rơi. Nhưng chúng ta chỉ trao cơ hội cho Mạc cô nương, nhưng khi tiến vào bí cảnh, chúng ta cũng lực bất tòng tâm."
Bình Luận (0)
Comment