Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 141



Mạc Túc, Đế Mặc Thần và hai đứa nhỏ mới vừa về tới Lâu Giang Các thì đã thấy ngay một cảnh tượng thập phần cay đôi mắt ngay chính giữa đại sảnh.

Hôm nay không có hội đấu giá nên toàn bộ nhân viên ở chính sảnh đã bị thanh tràng, bàn ghế đâu lại vào nhau, mấy bóng lưng tụ tập xung quanh bàn, hò hét hô hào.

Tuy rằng không biết bên trong đang làm cái gì, nhưng thanh âm vẫn một năm một mười truyền ra.
Lốp cốp! Lốp cốp!
Cạch!
“Tới! Tới! Tới! Ai đặt xong rồi thì rút tay ra, không được gian lận nha! Vân Hoài, mau thu hồi ngón tay tội ác của ngươi, ngân phiếu nó làm cái gì sai mà ngươi phải siết chặt nó như thế? Lỡ rách rồi thì làm sao bây giờ.”
Mạc Túc khựng lại ở cửa, nghe thấy thanh âm này thì nàng hơi nhíu mày, hợp với tình huống lúc này, trong lòng nàng hiện lên một ý tưởng, con hàng Mạc Vân này không phải là đang lắc xúc xắc đánh bạc đi?
Sau đó, nàng lại nghe được một thanh âm của nam tử, ngữ điệu xen lẫn chút nghiến răng nghiến lợi:
“Nữ nhân! Đừng nhiều lời! Mau mở bát đi! Lão tử không tin lần này lão tử lại còn thua!”
Đế Thanh Hàn đứng bên cạnh khẽ vỗ vai hắn, cười nhạo nói:
“Hoài ca! Ngươi đã thua nàng mười ván, quần đều sắp lột đưa cho người ta, đừng mạnh miệng!”
Vân Hoài trừng mắt tên e sợ cho thiên hạ không loạn này, sắc mặt tối sầm nói:
“Lão tử liền không tin, liên tiếp mười ván mà không có nổi một lần là tiểu!”
“Là tiểu hay là đại, mở bát biết ngay, Mạc Vân ngươi mau mở bát đi!” Nguyệt hộ pháp trung khí mười phần xúi giục, đôi tay hầm hè xoa xoa nhìn chằm chằm vào bát, sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng.
Phong hộ pháp âm thầm xê dịch bước chân, tránh xa nàng vài bước, trong lòng không khỏi phun tào.

Không nhìn ra, Giang Nguyệt thứ này lại có tiềm chất nghiện cờ bạc!?
Mấy đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình, Mạc Vân cười nheo lại đôi mắt, một chân bá đạo gác trên ghế, tay phải chạm vào bát xúc xắc, nghểnh cằm khiêu khích nói:
“Vân Hoài, mở to mắt nhìn cho rõ đây! Hôm nay lão nương nhất định khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục, thua đến một cái quần cộc cũng không chừa lại!”

Ba viên xúc xắc nằm liền kề trong bát, quan trọng là mặt trên chói lọi hiện ra ba viên chấm đỏ bắt mắt, hoảng vào mắt Vân Hoài, đau đớn trái tim của hắn.
“Này không có khả năng!?” Vân Hoài siết chặt bàn, ánh mắt không tin tưởng nhìn ba viên xúc xắc.
Nhất đẳng nhất, ba viên gộp lại là tam đẳng tam, thuộc về số lẻ nhỏ nhất,  là tiểu!
“Ha ha, Hoài ca! Ngươi lại thua rồi, ta liền biết ngay kết quả như thế!” Đế Thanh Hàn rung eo cười nhạo.
“Mạc Vân, kỹ năng này của ngươi thật là tuyệt, hôm nào dạy ta đi!?” Nguyệt hộ pháp hưng phấn ôm bạc thắng được trở về, sắc mặt hồng hào nói.
Phong hộ pháp không nói gì, gương mặt cao lãnh, nhưng cánh tay lại khẽ meo meo đem hai tờ ngân phiếu chộp trở về, động tác nhanh như một trận gió.
Nhờ có hai người bọn họ đánh cuộc, mà hắn hôm nay thu hoạch pha phong.
Mạc Vân hai tay ôm ngực, cười nhìn sắc mặt như tro tàn của người trước mặt, ngữ điệu thập phần thiếu đánh nói:
“Thế nào? Lão nương lợi hại không? Còn không mau gọi một tiếng nãi nãi tại thượng!”
Vân Hoài sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không phục! Lại làm một ván!”
“Tới, tới! Mạc Vân ngươi tiếp tục ngược hắn đến kêu cha gọi mẹ mới thôi!” Nguyệt hộ pháp nhanh chóng lên tiếng phụ họa.
“...”
Bên trong quần ma loạn vũ, Đế Mặc Thần suýt chút cho rằng mình đi nhầm vào sòng bạc.

Nhìn đến bên trong có đệ đệ, bằng hữu, cùng thuộc hạ nhà mình, hắn siết chặt nắm tay ‘ca ca’, hận không thể vọt lên tấu cho bọn họ một đốn.
Mạc Túc nhìn thấy cảnh này, có thể hay không nghĩ nhiều, cho rằng gia phong nhà hắn không tốt, từ trên xuống dưới đều nghiện cờ bạc, cảm quan đối với hắn thấp xuống?
Như vậy sao được, hắn khó khăn lắm mới xây dựng một chút hảo cảm, không thể cho đàn gia hỏa không đứng đắn trước mặt phá hư được.
“Khụ!” Đế Mặc Thần ho khan một tiếng, khí lạnh vèo vèo thoán vào trong, đánh thức đám người đang vì cờ bạc mà đầu óc nóng lên.
Đế Thanh Hàn đứng ở ngoại vi, cho nên trước tiên nghe được, sống lưng hơi căng thẳng, nhanh tay thu hồi ngân phiếu cùng bạc vụn, nhỏ giọng nói với vài người xung quanh:
“Đại ca, đại tẩu trở về! Mọi người mau giải tán!”
Một câu nói xong, tang vật của ai người nấy dọn, không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi nháy mắt không còn sót lại một mảnh.

Từng người tản ra, vẻ mặt mỉm cười nịnh nọt nhìn Đế Mặc Thần và Mạc Túc.
“Đại ca, đại tẩu!”
“Chủ tử, phu nhân!”
Bọn họ hoảng loạn thu dọn hiện trường, lại hoảng loạn nịnh nọt gọi người, nhất thời quên mất cái xưng hô trí mạng.
Vì vậy, Mạc Túc trầm xuống ánh mắt, sắc bén đảo qua mấy người bọn họ.

Cuối cùng dừng lại ở trên người Mạc Vân, híp mắt nói:
“A Vân! Không thể có lần sau!”
“Rõ! Chủ tử!” Mạc Vân nhìn thoáng qua ánh mắt tỏa sáng của nam hài Mạc Vân Long, liền biết chủ tử cảnh cáo mình vì điều gì.

Đây kì thực cũng là một quy định quan trọng của Thiết Ưng đội.

Cờ bạc, đánh cuộc, có thể! Nhưng lâu lâu chơi với người trong nhà giải trí thì được, nhưng không thể sa hóa ra bên ngoài chơi, như vậy sẽ dạy hư hài tử.

Mạc Vân biết hôm nay mình lỗ mãng, cho nên cúi đầu thừa nhận sai lầm.
Nàng từ Đông Phương gia tộc trở về, không thấy được Mạc Nhất với Mạc Cửu, hai người kia ra ngoài làm nhiệm vụ chưa về, cho nên nàng chán đến chết.

Sau đó thấy đám người Vân Hoài đang tụ tập chơi xúc xắc, thế là nàng cũng gia nhập, tú một phen kĩ năng của chính mình.

Sau đó, bị khiêu khích đến từ từ mà biến thành chơi lớn.


Qua việc này, Mạc Vân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cũng âm thầm cảnh tỉnh chính mình, lần sau không thể lỗ mãng hấp tấp như vậy nữa.
Mà bên kia, Đế Mặc Thần cũng nhỏ giọng dạy dỗ đệ đệ cùng thuộc hạ nhà mình.

Thấy Mạc Túc không có phát hỏa, hắn mới âm thầm thở ra một hơi.
Hô! Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa thì dã tràng xe cát.
Lúc này, Vân Hoài khẽ meo meo lại gần Mạc Túc, trong ánh mắt lúng liếng tràn đầy tò mò cùng đánh giá, hắn giơ tay cười nói:
“Xin chào, ta tên Vân Hoài, là huynh đệ tốt nhất của Đế Mặc Thần.

Ngươi là mẫu thân của tiểu Long với tiểu Hồng đi? Bọn họ đều rất ngoan, rất đáng yêu.”
“Xin chào, ta là Mạc Túc!” Người trước mắt tươi cười ôn hòa, Mạc Túc cũng cho hắn mặt mũi mà đáp lại.
“Hoài thúc thúc!” Mạc Du Hồng sớm bị tiếng động đánh thức, từ trên người Đế Mặc Thần tuột xuống, lúc này nhu thuận đứng bên cạnh Mạc Vân Long, hai huynh muội thập phần có lễ phép mà gọi người.
Vân Hoài híp mắt sờ đầu hai đứa nhỏ, sau đó do dự một hồi mới móc ra một cái nhẫn trữ vật, cắn răng đưa cho Mạc Túc:
“Khụ! Lần đầu gặp mặt, ta chuẩn bị lễ vật cho ngươi! Ngươi yên tâm nhận, chỉ là chút lễ mọn mà thôi! Ngay cả bọn nhỏ ta đều đưa!” Sợ Mạc Túc không nhận, hắn còn đánh dự phòng châm.
Trong lòng không khỏi phun tào Đế Mặc Thần, huynh đệ ngươi cho nhi tử nữ nhi hố ta, hiện tại ta còn phải cho tức phụ ngươi chuẩn bị lễ vật, ta quá khó khăn...
Mạc Túc vốn dĩ không muốn nhận, bởi vì cử chỉ tặng lễ này tương đương có ý ngầm, nếu nàng nhận lấy vậy không phải thừa nhận nàng cùng Đế Mặc Thần tên kia có quan hệ sao? Nhưng hiện tại hai đứa nhỏ đều nhận, nàng có nhận hay không giống như đều là thừa thải.
Mạc Túc thở dài một tiếng, nhận lấy nhẫn trữ vật, thần sắc nhu hòa gật đầu:
“Vậy ta nhận, đa tạ!”
Vân Hoài cười một tiếng, ánh mắt bao hàm ý vui nhìn Đế Mặc Thần.

Người sau nhàn nhạt liếc hắn, nhưng trong đáy mắt xẹt qua một tia khen ngợi.
Vân Hoài được khích lợi, không hiểu sao trong lòng có chút nhảy nhót.

Nhưng mà sau đó sắc mặt hắn lại cứng đờ.

Hắn vì cái gì dựa vào một ánh mắt khen ngợi của tên hỗn đản kia mà vui sướng muốn bay lên? Thật là gặp quỷ!
Nhìn thoáng qua Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn, Vân Hoài và hai vị hộ pháp, Mạc Túc nhỏ giọng cùng Mạc Vân nói chuyện:
“A Vân, tình huống của Đông Phương đại tiểu thư thuận lợi chứ?”
Mạc Vân vỗ ngực ‘bạch, bạch, bạch’, cười nói:
“Thuận lợi! Chủ tử lại không phải không biết năng lực của ta, ta đã ra tay, nào có đạo lý thất bại!”
Mấy người bên cạnh giật mình, ánh mắt quỷ dị nhìn Mạc Vân, Nguyệt hộ pháp lại cảm thấy ngực có một cảm giác đau quá.
Phát giác ánh mắt Vân Hoài đặt ở chỗ nhạy cảm trên người mình, Mạc Vân trừng mắt nhìn lại, mắng:
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mấy trăm năm không thấy qua nữ nhân đập ngực sao? Có cái gì mà tò mò!”
Vân Hoài vuốt mũi xấu hổ, nhưng không chịu thua kém mà cười nhạo đáp:
“Nữ nhân đập ngực ta thấy qua, nhưng đập đến vang vang rung động như vậy ta còn là lần đầu tiên chứng kiến.

Ta chỉ tò mò ngực ngươi làm bằng kim cương hay gì, thế nhưng rắn chắc như thế!?”
Mạc Vân: “...”
Nàng cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, muốn đánh người!
Phụt!
Đế Thanh Hàn, Nguyệt hộ pháp phụt một tiếng phì cười nắc nẻ.

Phong hộ pháp cũng run rẩy cơ mặt, trong lòng cảm thán.
Vân Hoài - sắt thép thẳng nam không thể nghi ngờ!
Nếu một ngày hắn bị người trùm bao tải tấu một đốn cũng là xứng đáng nên được!

Lúc này Mạc Vân cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt hơi híp, khóe môi nhếch lên vẻ cười tà ác, ưỡn ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:
“Keo kiệt quỷ thật là không có kiến thức, cái này không gọi rắn chắc, mà là co dãn có lực, mềm mại đàn hồi.

Nữ nhân khác còn hâm mộ ta đâu?”
Mạc Vân chỉ là miêu tả bình thường, nhưng trong đầu Vân Hoài lại hiện ra một hình ảnh cực kỳ hương diễm, sắc mặt tạch một chút hồng như trái cà chua, nơi mũi có một dòng chất lỏng dũng dược mà ra, hắn vội vã bụm mặt, trừng mắt lắp bắp:
“Nữ nhân...!ngươi...!ngươi không biết xấu hổ!”
Nói rồi, hắn hấp tấp chạy vào bên trong, hẳn là đi tìm khăn giấy.
Trên khuôn mặt Mạc Vân tràn đầy dấu chấm hỏi, nàng nhịn không được lầm bầm:
“Ta lại không có nói cái gì quá phận, hắn như thế nào phản ứng lớn như thế!?”
Đế Thanh Hàn âm thầm cho Mạc Vân một ngón tay cái, tiểu tỷ tỷ ngưu phê, khí tràng ba mét tám, cư nhiên bức cho Hoài ca ca phải chảy máu mũi!
Thật là kích động!
Đế Mặc Thần vẫn là lần đầu tiên thấy tên gia hỏa kia có loại phản ứng này, đốn giác cảm thấy thú vị, hắn nhịn không được nhìn về phía Mạc Túc.
Thuộc hạ dưới trướng hoạt bát sinh động như vậy, này không giống phong cách của nàng nha!
Thình lình lúc này Mạc Túc cũng nhìn về phía hắn, hai ánh mắt chạm vào không trung, phát sinh ra kịch liệt hỏa hoa.
“Đúng rồi chủ tử, Đông Phương gia chủ đem Tử Liên Viêm Hỏa giao cho ta, nói là tặng cho ngươi vì ân cứu mạng!” Mạc Vân nhớ đến gì đó, vội vã lấy ra một cái hộp đưa cho Mạc Túc.
Mạc Túc lắc đầu, đem hộp đẩy trở về và nói:
“Người là ngươi cứu, ta cũng không giúp được cái gì.

Cho nên A Vân ngươi luyện hóa nó đi!”
Mạc Vân nghe vậy thì nóng nảy, vội vã lùi về sau mấy bước, xua tay:
“Không được, ta có thể dễ dàng giải được cổ trùng vẫn là nhờ công lao của chủ tử.

Luyện khí thuật của ngươi vẫn luôn thiếu một mồi lửa, mỗi lần luyện đều không thuận tay.

Cho nên Tử Liên Viêm Hỏa chủ tử liền dùng trước đi, sau đó lại tìm mồi lửa khác cho thuộc hạ cũng không muộn.”
Mạc Túc nghe vậy cũng cảm thấy có lý, không lại đùn đẩy mà gật đầu nói:
“Vậy đa tạ A Vân! Ta sẽ lưu ý dị hỏa khác cho ngươi!”
“Ai nha! Chủ tử ngài cùng ta khách khí cái gì chứ!” Mạc Vân xua tay, cười nói.
Đế Mặc Thần vào lúc này mới biết, Mạc Túc vậy mà lại là một luyện khí sư.
Nói như vậy, những Địa cấp binh khí mà nàng phân phó người bán cho Lâu Giang Các, hơn nữa vật tròn tròn có uy lực nổ mạnh kia, vẫn là nàng chính mình luyện ra tới?
Hiển nhiên, Nguyệt hộ pháp cũng nghĩ tới điểm này, nhịn không được hít hà một hơi.

Nàng vẫn luôn tò mò vị luyện khí tông sư sau lưng Mạc Nhất, thế nhưng có một ngày chân nhân đứng trước mặt.
Hơn nữa, còn là phu nhân của chủ tử nhà mình?
Thật sự là quá tuyệt vời!.


Bình Luận (0)
Comment