Chỉ thấy xung quanh tinh thần không gian bị bao phủ bởi một tầng sương đen dày đặc, từ trong sương đen ấy lại toát ra vô số hắc ảnh với hình thù kỳ quái, chúng nó xộc vào nơi trung tâm hoặc hung ác cắn xé, hoặc ngang tàng đập phá mọi thứ quanh mình.
Vẻ mặt của chúng dữ tợn mà xấu xí, như là tập hợp của những cảm xúc tiêu cực trên cõi đời này vào với một thân.
Để lộ một linh hồn hôi thối, bẩn thỉu, ai thấy cũng muốn né tránh.
Để cho Đế Mặc Thần phải sửng sốt là, chính giữa đám sương đen ấy, lại có một người nữ nhân tóc ngắn, toàn thân khoác áo giáp bạc sáng loáng, hai vai có đường viền khắc những viên ngôi sao màu vàng kim, trông cực kì bắt mắt.
Người đó mím môi, ánh mắt đen láy nghiêm nghị, trong tay bắt lấy cung tên bạc, một tay nắm cung, một tay kéo tiễn, liên tục bắn ra những mũi tên sắc bén về phía sương đen.
Mỗi mũi tên phóng ra, tuy cách khá xa, nhưng Đế Mặc Thần rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực hùng hậu khổng lồ, ẩn ẩn trong đó còn có năng lực xé rách không gian.
Đối với loại năng lực này, Đế Mặc Thần không xa lạ, nhiều lần cùng Mạc Túc hợp tác ngăn địch, hắn biết rõ và cũng nhớ rõ, đây là hơi thở thuộc về nàng.
Nhưng để hắn cực kỳ hoảng hốt chính là, Mạc Túc lúc này đây, không chỉ khác hẳn về ngoại hình, cách thức ăn mặc, mà ngay cả khí chất cũng cách biệt một trời một vực.
A Túc mà hắn quen biết tuy lạnh lùng, sắc bén nhưng thông minh và đôi khi lại ôn nhu.
Nhưng người trước mặt này, trong ánh mắt chỉ có đạm mạc, không có bất kì tình cảm gì.
Ánh mắt nhìn sương đen cũng chỉ có chết lặng, phảng phất tình cảnh này đã xuất hiện vô số lần, không thể làm nàng kinh ngạc, kích động hay bối rối.
Nàng tựa như là một cỗ máy chiến đấu lạnh băng từ khi sinh ra đã cài sẵn trình tự.
Chỉ biết chém giết, vô cùng vô tận chém giết.
Đế Mặc Thần không biết áo giáp bạc mà Mạc Túc đang mặc và ngôi sao trên vai nàng đại biểu cho cái gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nàng như vậy, một chút cũng không muốn.
Đế Mặc Thần nắm chặt tay, tiến lên một bước, điều khiển Phượng Hoàng Hỏa vây quanh sương đen, từng điều từng điều mà đốt trọi.
Tức khắc, trong tinh thần thế giới của Mạc Túc vang lên vô số tiếng kêu rên thảm thiết, từng điều hắc ảnh thay đổi mục tiêu, dồn dập hướng về Đế Mặc Thần mà công kích.
Đế Mặc Thần một bên phản kháng, một bên đến gần Mạc Túc, nhìn vào mắt nàng.
Thế nhưng, đáp lại hắn chỉ là một đôi con ngươi đen láy ráo hoảnh, không có buồn vui, không có giận dữ ưu sầu, càng không có quen thuộc hay kinh ngạc.
Không, hẳn là có một chút nghi hoặc, tựa hồ khó hiểu vì sao sương đen bỗng nhiên dứt bỏ chính mình, công kích vào không trung.
Dường như nàng không nhìn thấy hắn!
Ý nghĩ vừa mới hiện lên, trong lòng Đế Mặc Thần không khỏi nhảy dựng.
Hắn bỗng chốc lớn tiếng kêu gọi:
"A Túc!"
"Tiểu Túc Túc!"
"Phu nhân!"
Đế Mặc Thần cố tình chọc tức, nếu đổi lại là bình thường, khi hắn kêu hai từ "phu nhân" này, Mạc Túc đã sắp nhịn không được mà tưởng đánh hắn.
Nhưng hắn thấy rõ ràng, nàng chỉ sắc bén nhìn chung quanh, nhân cơ hội bắn vài mũi tên vào hắc ảnh muốn đánh lén chính mình.
Ngay cả một ánh mắt cũng không chịu cho hắn.
Bình tĩnh, lý trí, đạm mạc, nói chính là nàng lúc này đi!
Đế Mặc Thần khó chịu cực kỳ.
Hắn không cam lòng, giơ tay phải ra định chạm vào Mạc Túc, nhưng ngón tay hắn lại trực tiếp xuyên qua thân thể nàng.
Ánh mắt hơi co lại, Đế Mặc Thần hít hà một hơi.
Dị độ không gian!
Đây là dị độ không gian.
Như thế nào là dị độ không gian đâu, tức là Mạc Túc rõ ràng đứng trước mặt hắn, nhưng trên thực tế khoảng cách giữa hai người rất xa xôi, có thể cách đến một vài tầng không gian gấp hoặc không gian chồng lên.
Đế Mặc Thần không biết hiện tượng này là do Mạc Túc tạo ra hay là nhân tố khác gây nên, nhưng hắn không nghĩ chờ, mỗi một giây chờ đợi đối với hắn mà nói đều là giày vò.
Hắn không có năng lực không gian, nhưng hắn có...
Đế Mặc Thần khép hờ mi mắt, ý thức tìm kiếm một vật trong kí ức, đó là một nhánh rễ cây mộc mạc đen tuyền, nó nằm tận thẳm sâu trong tinh thần thế giới của hắn.
Hắn phân ra một tia ý thức của mình đến gần, sau đó chạm vào rễ cây kia.
Tức khắc, một cỗ lực lượng bàng bạc chảy xuôi vào ý thức, dẫn đường đến toàn thân.
Đế Mặc Thần mở bừng mắt, tay phải tiếp tục cố chấp chạm vào Mạc Túc, tuy rằng nhìn như là hoa trong gương trăng trong nước, nhưng chỉ có Đế Mặc Thần biết, mỗi khi lực lượng trên đầu ngón tay hắn chảy xuyên qua thân thể Mạc Túc, thì trước mặt hắn nháy mắt xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, ý thức hắn đi theo lực lượng huyền bí xuyên qua dị độ không gian, xuyên qua dài dòng vô tận năm tháng.
Nơi đó hắn thấy được những hình ảnh vụn vặt đứt quãng, nơi này là tinh thần thế giới của Mạc Túc, cho nên cảnh tượng mà hắn thấy được, đều là quá khứ của nàng.
Nhưng kí ức của nàng tựa hồ rất quái dị, trong chốc lát là ở Huyền Nguyệt đại lục, hắn nhận biết mấy chỗ, có Thiên Nguyệt hoàng cung, có Tinh Huyền học viện, có Biện Thu Trấn, có biên cảnh hoang vắng, có Nam Yên vương cung,...
Trong đó có người hắn nhận biết, có người hắn lại không quen biết, nhưng đều giống nhau ở chỗ, bọn họ cùng sống trên một đại lục, trang phục, phục sức giống nhau, đều là cổ điển.
Mà một đoạn kí ức khác lại làm Đế Mặc Thần như đi vào một thế giới mới.
Hắn lại thấy Mạc Túc trong dáng vẻ quân phục màu xanh đen, nàng đứng trước một con tàu hình thù kì quái, chắp tay sau lưng, dõi mắt về hư không vô tận.
Không chỉ là nàng, hắn còn thấy Mạc Nhất, Mạc Cửu và một số gương mặt mơ hồ khác, mặc cùng loại trang phục với nàng, ai nấy đều nghiêm nghị mà sắc bén.
Nơi đó rất kỳ quái, con thuyền không cần huyền lực mà vẫn có thể khởi động, các loại máy móc lạnh băng nhưng lại giúp ích vô số đối với nhân loại, các loại vũ khí không cần thuyên chuyển huyền lực, nhưng lực sát thương lại không thua kém gì.
Và còn cả những con vật hình thù kì dị, nhưng lực phá hoại còn hơn cả huyền thú.
Hắn thấy Mạc Túc anh dũng chinh chiến tứ phương, giết vô số tinh thú, diệt vô số oa tặc, nàng tiên y nộ mã, lạnh lùng mà sắc bén.
Nhưng hắn cũng thấy nàng chật vật khi bị thương, thấy nàng bất lực khi nhìn tinh cầu nổ mạnh ngay trước mắt, chôn vùi vô số đồng bào.
Thấy nàng ngồi ở trong căn phòng trắng xóa lạnh lẽo, đùa nghịch những linh kiện lạnh băng, vô tri vô giác.
Lúc ấy nàng chuyên chú mà tràn đầy cô tịch.
Đế Mặc Thần xem đến mê muội, hắn không biết đó là nơi nào, nhưng hắn lại thấy được một A Túc mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Hốc mắt bất giác tràn ra những giọt chất lỏng, nhưng hắn không buồn để ý tới.
Hắn muốn nhìn nhiều hơn, nhưng bất chợt vang lên một tiếng "rắc" nhỏ, vô số quang ảnh lập lòe rồi tắt hẳn.
Vô số kí ức hóa thành mảnh nhỏ, trôi theo gió...
Đập vào trước mắt hắn, là Mạc Túc với cách ăn mặc quen thuộc khi cùng hắn vào núi Hàm Vân.
Chỉ là nàng lúc này nhắm nghiền hai mắt, quanh thân lập lòe các loại năng lượng, có tinh thần lực hùng hậu, có năng lượng không gian huyền ảo thần bí, và có cả Tử Liên Viêm Hỏa nóng bức hung hãn.
Ba loại năng lượng phân biệt bảo vệ ý thức, trái tim, và linh đài của Mạc Túc.
Mà trên đầu nàng, lại vỏn vẹn treo không một viên hạt châu màu đen tuyền quỷ dị.
Từ trong hạt châu liên tục tràn ra hắc khí, ý đồ muốn xâm chiếm, đóng giữ linh hồn của nàng.
Thấy hạt châu, ánh mắt Đế Mặc Thần hơi co lại, bật thốt ra tiếng:
"Hắc Linh Châu!?"
Thứ này không phải đã thất truyền rất nhiều năm rồi sao? Ngay cả một chút tin tức cũng không nghe thấy.
Sắc mặt của hắn hơi ngưng trọng, trong Thập đại linh châu, Hắc Linh Châu là quỷ dị nhất, cũng khó đối phó nhất, thật không nghĩ tới A Túc sẽ đụng phải nó.
Bất quá hắn có chút may mắn, A Túc có năng lực không gian, lại có dị hỏa bàng thân.
Cho nên mới tạo ra cục diện giằng co, bất phân thắng bại như hiện giờ.
Mà hắn, sẽ là người đánh vỡ cục diện bất ổn này!
Đế Mặc Thần giơ tay lên, đem Phượng Hoàng Hỏa ném thẳng vào đầu của Hắc Linh Châu...
(Tác giả: Nay chị Túc chơi cosplay cho ông Thần trố mắt.
Ổng có thể lội ngược dòng xem được quá khứ của người khác, chắc Lộ khỏi cần giải thích loại năng lực này rồi ha.
Chắc mọi người đều biết nhỉ?)1.