Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 193



Răng rắc!
Ầm!
Giữa đêm đen tĩnh lặng, một thanh âm cực lớn vang lên, toàn bộ khuôn viên kiến trúc của điện Thánh Nữ mềm mại như một khối đậu hủ, nháy mắt đổ sập xuống dưới.

Mái ngói bay loạn xạ, tường vây thay phiên nhau nứt rạn, các cột đình thậm chí cầu thang, đình đài, núi giả đồng thời hóa thành bột phấn, bay mù mịt theo gió đêm.
Ngay sau đó là vô số tiếng thét chói tai, có kẻ may mắn chạy thoát ra khỏi phòng, nhưng y quan bất chỉnh, mặt xám mày tro.

Nhưng cũng có vô số tỳ nữ, thị vệ không hay biết gì, vĩnh viễn trầm kha vào giấc mộng vĩnh hằng, mà thi thể lại bị kiến trúc dày nặng áp thành thịt vụn.
Khụ! Khụ! Khụ!
Trước khi điện Thánh Nữ sụp đổ, Mộ Linh Khê vừa mới kết thúc tu luyện, nhận ra sự khác thường nên nhanh chóng bay ra khỏi phòng, lúc này mới tránh thoát một kiếp.
Dùng huyền lực ngự không mà đứng, Mộ Linh Khê trơ mắt nhìn vạn vật trước mắt hóa thành tro tàn, nơi này lúc trước xây dựng trên huyền mạch, huyền khí dồi dào đặc sệt.

Mà hiện tại, huyền khí trống rỗng không có nổi một tia, chỉ có bụi bặm bay lả tả, khiến nàng liên tục cúi đầu ho khan.
Mộ Linh Khê nhanh chóng nhận ra, nguyên nhân khiến cung điện sụp đổ chính là từ Lôi Trì kéo dài mà ra.
Đúng rồi… Lôi Trì!!!
Mộ Linh Khê sực nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi biến đổi, nàng nhanh chóng phi thân đến gần, nhưng chỉ thấy Lôi Trì hủy đến hoàn toàn, trong đó không có một bóng người, càng không có dấu vết của nhân loại sau khi bị tra tấn.
Trong chớp mắt, biểu tình của Mộ Linh Khê vặn vẹo biến hình, sắc mặt thay đổi từ đỏ thành xanh, rồi từ xanh chuyển tím.

Bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt mà nàng cũng bất chấp đau đớn.
Từ lồng ngực có một ngọn lửa càng thiêu càng vượng, đầu váng mắt hoa, cổ họng hơi tanh ngọt.

Mộ Linh Khê không màng hình tượng thục nữ ngày thường, hai mắt đỏ bừng vì phẫn hận, giơ tay phách một chưởng về phía Lôi Trì vốn đã đổ nát bất kham, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đáng ghét!"
Trong lúc này, vài đạo bóng đen bôn tật mà đến, thấy tình hình trước mắt thì kinh hãi cực kỳ, liên tiếp hỏi han:
"Thánh Nữ đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy? Huyền mạch… huyền mạch tại sao lại khô kiệt đến nông nỗi này?"
"Thánh Nữ, ngài không sao chứ?"
"Chẳng lẽ có thích khách xâm nhập nơi đây, sau đó trộm đi huyền mạch?"
"Trời ạ! Không chỉ Huyền mạch khô kiệt, mà vô số Lôi Tâm Thạch, Huyền thạch cũng đều hóa thành bột phấn, đây là làm sao mà biến thành được?"
"Huyền mạch là một đại công trình, một người không thể nào vận đi được, chẳng lẽ là một đám thích khách có dự mưu từ trước?"
"Nếu nói một đám thích khách có thể ngang nhiên vào Ma Điện trộm đồ, như vậy thì hộ vệ toàn là phế vật, chỉ biết ăn mà không biết làm sao???"
"..."
Đám người cãi cọ ầm ĩ, ai cũng cho là mình đúng, thay phiên đùn đẩy trách nhiệm.
Mộ Linh Khê mang sắc mặt xanh mét đảo qua đám Đà Chủ này, uy nghiêm mà quát:
"Đủ rồi!!! Nếu biết có thích khách trà trộn vào, còn mang đi huyền mạch.

Các ngươi còn không mau điều động nhân mã truy tìm.

Đứng đây cãi cọ thì có ích gì?"
Ách!
Mấy người Đà Chủ nhìn nhau, Thánh Nữ xưa nay có tiếng hiền lành, ngay cả lớn tiếng quát mắng cũng không có.

Mà nàng trở nên uy nghiêm như bây giờ, hiển nhiên là cực kỳ tức giận.

Tức khắc, đám người im như ve sầu mùa đông, sau đó tấm tắc ra tiếng:
"Thánh Nữ xin yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định sẽ đem tặc tử tìm ra, trả lại cho ngài một công đạo."
"Tặc tử to gan, dám can đảm hủy hoại điện Thánh Nữ, đợi thuộc hạ bắt được rồi, nhất định khiến hắn phải hối hận khi tồn tại trên đời này."
"Chỉ là không biết, Thánh Nữ có nhìn thấy bóng dáng của tặc tử hay không? Bọn họ có mấy người, và đã chạy theo hướng nào?"
Mộ Linh Khê dù đã nỗ lực lấy lại bình tĩnh, ít nhất không thể đắc tội đám nguyên lão cáo già này, nhưng tựa hồ không có tác dụng.

Chỉ cần nghĩ đến nơi ở của chính mình bị hủy, mà căn nguyên là do nàng tự dẫn sói vào nhà, nàng không có mất đi lý trí thì đã tính tố chất tâm lý cường đại.
"Ta nếu biết bọn họ chạy nơi nào thì còn cần đến các ngươi sao? Các ngươi cần thiết tìm, cho dù lục tung Ma Điện, đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm ra bọn họ cho ta!"
Mộ Linh Khê ẫn nhẫn đến cùng cực, nuốt máu tươi vào trong cổ họng, ánh mắt đỏ bừng nói.
Hậu quả là nàng tự tìm, nàng không thể kể ra nguyên nhân cung điện sụp đổ là do mấy đứa hài tử tạo thành.

Người không tin, sẽ cho rằng nàng giận quá hóa rồ, người si nói mộng.
Mà nếu có người tin, thì sẽ cười nhạo nàng vô năng, phế vật.

Ngay cả mấy đứa nhóc con cũng giải quyết không xong.
Cho nên, nàng cần thiết trở thành người câm ăn hoàng liên, đem chuyện này che đến kín mít.
Mộ Linh Khê có chút hối hận, nàng không nên hưởng thụ cảm giác trả thù mà tra tấn bọn họ.

Lúc ấy, nàng nên một đao cắt cổ cho chết, thì đâu xảy ra chuyện nan giải như bây giờ.
Thật là ăn trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo!!!
Tức chết nàng!
Một đám Đà Chủ không hiểu được tâm lý hoạt động của Mộ Linh Khê, càng không nghĩ đến nàng vì hình tượng bản thân mà che giấu một manh mối quan trọng, do đó dẫn tới phương hướng tìm kiếm của bọn họ sai lầm, trễ nãi thời gian và gián tiếp hủy hoại đại kế mà điện chủ ấp ủ từ bấy lâu nay.


Có lẽ hai huynh muội tiểu Long, tiểu Hồng cũng không ngờ rằng, hành động vô tình của mình sẽ dẫn tới vô số hiệu ứng khác nhau.
Mà thiết thực nhất ngay lúc này, chính là sau khi điện Thánh Nữ sụp đổ, vô số tín đồ, hộ vệ, tử sĩ hoặc vây quanh khắc phục chiến trường đổ nát, hoặc kéo bè kéo lũ lùng sục khắp nơi tìm thích khách.

Nhân lực tản rộng ra, không tụ tập ở một chỗ, khiến cho Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa có một cơ hội thở dốc.
Vì tránh thoát truy sát, hai người tiềm nhập đáy hồ trong một đình viện nào đó.

Vốn định chờ đám tử sĩ rời đi bọn họ lại ngoi lên.
Nhưng không ngờ, Bạch Phong Hoa lại đạp trúng một cơ quan nào đó ở đáy hồ, hai người chỉ thấy có bạch quang chợt lóe, thiên địa chuyển đổi.
Đợi khi mở mắt, hai người đã ở một cái hành lang âm u tăm tối, không có tiếng nước chảy, cũng không có tiếng người thỉnh thoảng vọng lại.
Trong khi Bạch Phong Hoa đem một khối Hỏa Tinh cầm ở trong tay dùng để phát sáng, thì Mạc Cửu đã khúc ngón giữa gõ vào vách tường, vểnh tai lắng nghe.
Cộp! Cộp! Cộp!
Bởi vì là không gian phong bế, cho nên âm thanh phát ra còn mang theo vọng lại.
Mạc Cửu trầm ngâm một hồi, nhỏ giọng cảm thán:
"Chất liệu của vách làm bằng sắt đúc, nghe âm thanh trầm đục hiển nhiên là không có chỗ trống thông khí, xem ra chúng ta vô tình tiến vào địa đạo bí mật, hẳn là được xây dựng dưới lòng đất!"
Bạch Phong Hoa hơi gật đầu, nương ánh sáng nho nhỏ từ Hỏa Tinh, quan sát toàn diện kết cấu của địa đạo, từ mặt đất đến trên đầu, sau đó cho ra kết luận:
"Trong vài góc khuất có mấy ổ mối, trên đỉnh đầu có mạng nhện, dưới nền đất không có dấu chân, tro bụi đã ngấm sâu một phân.

Hiển nhiên nơi này đã rất lâu không có người qua lại."
Ánh mắt chớp động vài sợi tinh mang, Mạc Cửu nghi hoặc tự hỏi:
"Các thế lực lớn, đại gia tộc, thậm chí hoàng cung đều có xây mật thất, địa đạo.

Đa số đều dùng để cất chứa truyền thừa, thờ phụng tổ tiên, hoặc cất dấu bảo vật nào đó.

Nhưng cũng sẽ có người quét tước sạch sẽ, không đến thường xuyên thì cũng có tử sĩ trông nom.
Địa đạo vắng vẻ hoang tàn, không một ánh lửa, không một vật phẩm như thế này, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Kỳ quái, Ma Điện bỏ công ra xây một cái địa đạo lớn thế này, dùng cho mục đích gì đây?"
Bạch Phong Hoa nhớ đến vài lời đồn về Ma Điện, hơn nữa ấn tượng xấu của chủ tử về nó, nàng híp mắt nói:
"Chúng ta không biết lối vào của toàn bộ địa đạo có mấy chỗ, nhưng đặt điểm truyền tống ở dưới đáy hồ, nghĩ thế nào cũng có điểm hiềm nghi, tựa như muốn quét sạch sở hữu dấu vết không muốn cho ai biết vậy.
Hoặc là, địa đạo thật sự bị bỏ hoang lâu ngày.
Hoặc là, mục đích sử dụng chân chính nằm trong tay của số ít người, mà sở hữu nhân viên ở tầng dưới chót đều không thể nào biết được!"
Mạc Cửu đưa tay sờ địa hình gồ ghề lòi lõm trên vách tường, âm điệu hơi ngưng trọng nói:
"Mặc kệ Ma Điện có sở đồ gì, chúng ta đã vào hang cọp, thì nhất định phải tìm tòi đến tột cùng."
Bạch Phong Hoa nghe vậy, cũng gật đầu.

Lát sau như nhớ đến cái gì, nhíu mày thở dài:
"Cũng không biết tiểu Long, tiểu Hồng thế nào rồi? Hai đứa nhỏ ở trong tay Mộ Linh Khê, ta không yên tâm chút nào!"
Mạc Cửu vỗ vai nàng, bật cười an ủi:
"Ngươi cũng quá coi thường bọn nhỏ rồi! Lúc trước ở Viêm… Nam Yên quốc, hai đứa có tiếng là tiểu ma vương, ta dám chắc Mộ Linh Khê sẽ hối hận vì quyết định bồng bột của mình, khoảng thời gian sứt đầu mẻ trán của nàng ta chỉ mới bắt đầu thôi.

Điều quan trọng mà chúng ta cần làm bây giờ, chính là đem thủy càng quấy càng đục, khiến cho cả Ma Điện không còn tâm tư mà chú ý đến bọn nhỏ.

Sau đó chờ chủ tử tới!"
Bạch Phong Hoa hơi trừng mắt, hỏi:
"Ngươi phóng tín hiệu khi nào, sao ta không thấy được!?"

Mạc Cửu khẽ xoay nhẫn ngọc thạch trên ngón cái, ánh mắt đen huyền, giọng điệu mê hoặc:
"Ta cần gì phải phóng đạn tín hiệu, bọn nhỏ mất tích nửa ngày, hai con linh sủng bên kia liền biết, sau đó dựa theo khế ước tìm đến nơi.

Khi tiểu Hắc, tiểu Bạch tìm đến, thì chủ tử nhà ta lẫn chủ tử nhà ngươi sẽ còn xa sao?"
Bạch Phong Hoa hơi hơi vỗ trán, cười khổ:
"Quả nhiên! Quan tâm thì sẽ bị loạn! Không chỉ mất đi sự bình tĩnh để phán đoán mà chỉ số thông minh còn giảm xuống."
Mạc Cửu hơi hơi mỉm cười, cúi đầu nói:
"Kỳ thật, có ta ở đây! Ngươi không cần quá bình tĩnh, cũng không cần quá thông minh.

Mọi lựa chọn, ta đều thế ngươi suy xét rồi.

Ngươi chỉ cần có vận khí là được."
Bạch Phong Hoa: "..."
Ngẩn ngơ một lát sau, nàng rốt cuộc hồi phục tinh thần lại, mới hiểu được nàng bị người phóng điện.

Không chỉ thế, thằng nhãi này còn ngầm chế nhạo nàng chó ngáp phải ruồi đạp trúng cơ quan tìm được địa đạo.
Nếu không có câu cuối, nàng thiếu chút nữa phải bị cảm động mà khóc.
Bạch Phong Hoa cười một cách âm trầm trầm, đáp lại:
"Ai… ta cũng tự nhận vận khí của mình sao mà tốt quá đi! Bất quá, kỹ thuật tán gái của Cửu lão bản không quá chuyên nghiệp, cần phải học hỏi thêm nhiều!"
Mạc Cửu: "..."
Hắn không có tán gái, hắn oan uổng!
Phong cách nói chuyện ngày thường của hắn chính là như vậy, ngả ngớn, mang theo vài phần đùa giỡn.

Không ngờ tới, sẽ có một ngày lật xe.
"Bạch Phong Hoa, ngươi hiểu lầm cái gì? Ngươi nghe ta giải thích."
Vừa mới muốn mở miệng nói câu này, hắn bỗng chốc nhớ tới Mạc Nhất từng ở bên tai hắn lải nhải lời kịch kinh điển trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
"Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!!!"
Lời kịch tựa như nguyền rủa chiếm cứ toàn bộ đầu óc, Mạc Cửu tức khắc câm miệng.
Thật là đáng sợ!
Thôi, tán gái liền tán gái đi, hắn lại không muốn trở thành nam chính tra nam như trong truyện tổng tài bá đạo.
Nghĩ thông, Mạc Cửu hít sâu một hơi, nghiêm túc đáp lại:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng học hỏi, nỗ lực đạt được sự khẳng định từ Phong Hoa cô nương."
Bạch Phong Hoa: "???"
Từ từ? Thằng nhãi này chờ nàng khẳng định cái gì?
Cứ thế, hai người một bên trò chuyện theo phong cách râu ông nọ cắm cằm bà kia, một bên thăm dò tiến về phía sâu trong địa đạo..


Bình Luận (0)
Comment