Mắt thấy Đồng Tâm Khóa nứt ra thành từng khối rơi xuống đất, Mộ Dung Càn không khỏi híp mắt và phát ra tiếng cười khoái chí:
“Để bổn tọa nhìn xem xem lúc này còn có thứ gì cứu được đám nhãi ranh các ngươi nữa! Ha ha ha…”
Mộ Dung Âm không nói gì, nhưng ánh mắt lại cực kỳ khẩn trương mà nhìn vào dàn tế, lông mi không dám chớp dù chỉ một chút.
Hắn sợ bỏ lỡ khoảnh khắc ngàn năm có một này! Hắn đã thua Đế Mặc Thần cả về thực lực lẫn mị lực, chẳng lẽ hắn còn phải thua cả mấy đứa nhóc chưa trải sự đời sao?
Trong khi đó, Mộ Linh Khê hoàn toàn không quan tâm đến bên ngoài, sự không cam lòng và ganh ghét đố kị đã cắn nuốt đi lý trí của nàng ta.
Lúc này nàng ta chỉ có một hành động duy nhất là đưa máu tim của mình vào trận để duy trì dàn tế.
Và trong thâm tâm thì luôn vang lên thanh âm của một con ác thú, ngữ điệu của nó nhuốm đầy giận dữ và thù hận, lặp đi lặp lại một câu:
“Dã chủng….
Dã chủng… ta muốn các ngươi lập tức chết đi!”
Các trưởng lão, đà chủ và vô số tín đồ bên ngoài đều nhắm mắt làm ngơ trước sinh mệnh của hài tử, ánh mắt bọn họ không có một chút áy náy cùng xót thương, động tác không chút chần chừ và do dự.
Bọn họ đã bị tẩy não hoàn toàn, chỉ nghĩ đến việc hoàn thành Thất Tinh Trận, trợ giúp điện chủ phá vỡ cảnh giới Thần Huyền, sau đó mang theo bọn họ thực hiện giấc mộng hùng đồ bá nghiệp.
Một đám ác nhân tiếp tục thủ vững cương vị, tập trung đưa lực lượng vào trận, khiến Thất Tinh Trận kiên cố như tường đồng vách sắt, không gì có thể phá vỡ nổi.
Mà ở trong dàn tế lúc này, bọn nhỏ lại hoảng sợ đến tột cùng, từng tiếng hét thất thanh vang lên, sau đó là tiếng rên rỉ cùng cực khi bị hút đi sinh cơ.
“Làm sao bây giờ? Ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!” Tiểu nam hài Đỗ Sơn cố gắng gồng mình, dùng huyền lực chống đỡ, nhưng hai chân hắn đã bắt đầu run lên, sắc mặt thì trắng nhợt như quỷ.
Tô Thụy, Kiều Lộ, Lạc Tuyết, thậm chí Chu Lệ Na, Thạch Miểu cũng không khá hơn là bao.
Bọn họ đều là những hài tử đã tu luyện huyền lực, cảnh giới xấp xỉ ở Hồng huyền và Chanh huyền, lợi hại như Đỗ Sơn cũng mới chỉ đạt tới Lục huyền mà thôi.
Bọn họ chống đỡ được một đoạn thời gian dài như vậy, cũng được xem như thiên phú kinh người.
Hơn nữa Thạch Miểu còn cõng một người bất tỉnh nhân sự như Âu Dương Nhược Lan nữa.
Mà hai huynh muội Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng cũng không thể là ngoại lệ.
Có điều hai người đã đạt cảnh giới Tử huyền, hơn nữa từ nhỏ rèn thân luyện thể, khí huyết cũng mạnh khỏe hơn người khác một ít.
Cho nên hai huynh muội chưa run rẩy, chỉ là sắc mặt hơi tái mà thôi.
Nghe Đỗ Sơn nói vậy, Mạc Vân Long cắn răng, như là quyết định chuyện trọng đại nào đó, nói:
“Các ngươi cố trụ một lát nữa, người nhà của ta nhất định sẽ tới! Ta đã hứa với các ngươi thì sẽ làm được tới cùng.”
Trong lúc mấy đứa nhỏ còn lại không biết ẩn ý trong câu nói của hắn, thì Mạc Du Hồng đã tâm linh tương thông mà đoán được phần nào, nữ hài kéo lấy tay áo của nam hài, lắc đầu ngăn cản:
“Ca ca! Năng lượng của ngươi không phù hợp để ngăn cản người xấu.
Để ta làm!”
Mạc Vân Long tức khắc không đồng ý, thậm chí trừng nữ hài một cái, nghiêm túc đáp:
“Không được! Chuyện này rất nguy hiểm! Ta làm ca ca… ta phải làm!”
Mạc Du Hồng thở phì phò như bà cụ non, phồng má giải thích:
“Ca! Bây giờ không phải là lúc để tranh nhau mà sính anh hùng.
Lôi điện thật sự không thích hợp, chỉ phải dùng độc mới có một tia cơ hội.
Huống chi, muội muội ta không phải đơn thân độc mã, chúng ta còn có tiểu Ô… ngươi quên rồi sao?”
Mạc Vân Long nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, mắt sáng rực lên nhìn con thú ba mắt đang đứng trên vai muội muội nhà mình, khẩn trương nói:
“Nó… có được không!?”
Mạc Du Hồng cũng không biết, ngữ điệu tùy ý mà đáp lại:
“Dù sao cũng hết cách, thay vì chờ đợi bị hút khô… chúng ta thử xem!”
Mạc Vân Long đưa mắt nhìn đồng bọn đang đau khổ chống đỡ, lại nhìn xuống những thây khô trên mặt đất.
Hắn trầm mặc một giây, sau đó “ừ” nhẹ một tiếng, lại kéo cánh tay còn lại của nữ hài, run run nói:
“Tiểu Hồng… muội tuyệt đối phải cẩn thận!”
Mạc Du Hồng cười thẹn thùng, gạt phăng tay của ca ca nhà mình ra, trách cứ nói:
“Ca ca! Đừng đem không khí nhuộm đẫm sầu bi như thể chúng ta sắp chia biệt vậy? Yên tâm, mẫu thân đã nói chúng ta là mầm non của tổ quốc, tổ quốc sẽ phù hộ cho chúng ta!”
Mạc Vân Long nghe vậy thì cười mếu máo, nhưng ánh mắt lại không dám rời đi nữ hài một bước.
Mấy đứa nhỏ còn lại không biết hai anh em nhà này đang đánh bí hiểm gì, một bên dùng huyền lực chống đỡ, một bên lại tò mò nhìn về phía nữ hài.
Chỉ thấy Mạc Du Hồng chạy đến rìa ngoài của dàn tế, ánh mắt nhanh chóng tỏa định ở một sợi tơ hồng được gắn với tấm màng của kết giới.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của mọi người, nữ hài đưa bàn tay trắng nõn như ngó sen của mình nắm lấy đầu của sợi tơ hồng kia…
“Không!!!” Mấy đứa nhỏ còn lại ngoại trừ Mạc Vân Long đều không biết ý đồ của Mạc Du Hồng, cho rằng nàng muốn cứu mọi người nên dùng thân mình làm mồi dụ, bởi vậy một đám đồng thời thất thanh hét ra tiếng.
Mà Mộ Dung Càn nắm đầu còn lại của sợi tơ, thấy vậy thì cười lạnh ra tiếng:
“Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp! Tiểu nha đầu tuy gan dạ nhưng lại không thông minh như cha của hắn năm xưa!”
Cảm thán xong, hắn không chút thương tình mà híp mắt lại, tay bấm pháp quyết khiến cho tốc độ hấp thu sinh khí diễn ra càng nhanh.
Động tác này của hắn, quả nhiên kinh động đến sợi tơ của đầu bên kia, nó thu được mệnh lệnh, tốc độ quả nhiên trở nên hung ác hơn bao giờ hết, từng vòng lân văn màu đỏ nhàn nhạt nhập vào dàn tế, mà đứng mũi chịu sào chính là Mạc Du Hồng.
Nữ hài cố nén sự sợ hãi trong lòng, chậm rãi triệt tiêu huyền lực hộ thân, thay vào đó nàng dùng đôi tay kết ấn, từng vòng hắc khí khó lường bắt đầu từ trong thân thể của nàng chui ra rồi thẩm thấu vào sợi tơ.
Thấy lực lượng không đủ, nữ hài bắt đầu kêu gọi thêm đồng bọn:
“Tiểu Ô! Giúp ta một tay!”
Tiểu Ổ không nói hai lời, lập tức mở ra ba con mắt kỳ dị của mình, từng luồng từng luồng khí độc bay ra rồi dần dần bao phủ cả kết giới và dàn tế dưới chân.
Mộ Dung Âm thấy cảnh tượng này thì ánh mắt tức khắc co rụt lại, vừa định ra tiếng nhắc nhở, nhưng biến cố xảy đến quá nhanh, hắn mới chỉ nói đến hai chữ:
“Cẩn thận…”
Thì một tiếng “Phốc” vang lên.
Mộ Linh Khê phun ra một ngụm máu đen, hai mắt trắng dã trợn lên rồi nhắm lại, thân thể như cánh diều đứt dây hướng phía sau đổ đi.
Mộ Dung Âm chưa kịp làm ra động tác anh hùng cứu mỹ nhân thì phụ thân bên cạnh hắn cũng xảy ra chuyện.
Mộ Dung Càn khuỵu gối xuống đất, hai tay ôm ngực liên tục phun ra máu tươi, mà khí tức xung quanh hắn trở nên hỗn loạn điên cuồng, như từng con ác thú muốn nhào vào và phân thực hắn thành mảnh nhỏ.
Mà xung quanh, thanh âm của vô số trưởng lão, đà chủ và tín đồ tràn đầy kinh hãi đan xen giận dữ vang lên:
“Điện chủ!”
“Thánh Nữ!”
“Độc! Tất cả là độc! Không ổn, Thất Tinh Trận sắp không duy trì được nữa rồi!”
“Các ngươi mau nhìn xem, năng lượng trong Tịnh Linh Bình cũng bị thẩm thấu!”
“Không đúng, độc mà nữ hài kia sử dụng không phân rõ thành phần.
Nhưng thứ trong Tịnh Linh Bình lại là Tán Linh Phấn!”
“Điện chủ! Ngài mau dừng lại, Tán Linh Phấn sẽ khiến kinh mạch ngài tan rã, tu vi thụt lùi cho đến khi chỉ còn lại là một bãi máu.”
“Mẹ kiếp! Đây hoàn toàn là có dự mưu trước! Ai? Rốt cuộc là ai?”
“…”
Mộ Dung Càn chỉ lo hộc máu và trấn an lực lượng đang tán loạn trong cơ thể, Mộ Linh Khê ngất xỉu bất tỉnh nhân sự, Mộ Dung Âm thì mồ hôi đầy đầu, tay chân luống cuống trợ giúp phụ thân hắn ổn định lực lượng.
Không có người tâm phúc, bên ngoài nhanh chóng loạn thành một nồi cháo.
Các trưởng lão, đà chủ tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Bởi vì không có lệnh của điện chủ, bọn họ không dám triệt tiêu Thất Tinh Trận.
Nhưng không đợi bọn họ làm ra lựa chọn, thì vô số tín đồ, đà chủ lại đồng thời ngã xuống đất, thân hình mềm như bông không nhấc nổi một chút sức lực.
Bọn họ lại lần nữa cả kinh ra tiếng:
“Không tốt! Chúng ta đều nuốt phải Chu Ung Tán!”
“Thuốc giải đâu? Có ai chuẩn bị thuốc giải không?”
“Chết tiệt! Rốt cuộc là tên âm hiểm nào đang giở trò quỷ? Mau lăn ra đây!”
“…”
Bọn họ nháo nhào xong thì một nửa người cũng đã ngã xuống.
Vị trí không còn, lực lượng không cung ứng, Thất Tinh Trận “ầm vang” một tiếng thì đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà dàn tế hút đi sinh cơ, kể từ khi Mộ Linh Khê trúng độc ngất đi, Mộ Dung Âm tay chân luống cuống không kịp phân thần, Mộ Dung Càn biết sợi tơ nhiễm độc thì liền quyết đoán cắt đứt duy trì.
Cho nên, huyết tế trận sụp đổ còn sớm hơn cả Thất Tinh Trận.
Mạc Du Hồng nhìn vào tay mình, nhìn đồng bọn Tiểu Ô, rồi lại nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, lẩm bẩm lầm nhầm nói:
“Chúng ta đã lợi hại như vậy sao?”
Mạc Du Hồng không biết hành động của mình chỉ là một chất xúc tác, bởi vì mọi chất dẫn đều đã được chuẩn bị từ trước, phải đợi nhân lực đều đến đông đủ mới có thể khởi động.
Nhưng ai biết Mạc Du Hồng vì giữ mạng và bảo hộ đồng bọn cho nên tung ra át chủ bài, từ đó lôi kéo chất độc âm thầm trong Tịnh Linh Bình phát tác, và cả độc trong người của bọn tín đồ.
Tuy rằng mọi thứ chỉ xem như trùng hợp, nhưng không thể phủ nhận, Tiểu Ô đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong chuyến này.
Có thể nói, làm phiên Huyết Tế Trận và Thất Tinh Trận, khiến Mộ Dung Càn bị thương nặng, nó chính là đại công thần.
Trong lúc Mạc Du Hồng còn đang ngơ ngác thất thần, thì Mạc Vân Long đã chạy tới kéo tay nàng, nhanh nhảu đáp:
“Tiểu Hồng, muội ngơ ngác cái gì đấy? Nhân lúc bọn họ còn hỗn loạn, chúng ta mau chạy thôi!”
Mạc Du Hồng phục hồi tinh thần lại, ôm chặt Tiểu Hắc trong lòng ngực, đáp:
“Đúng đúng, chúng ta mau đi!”
Mấy đứa nhỏ còn lại nghe thế, không kịp tò mò năng lượng mà nữ hài dùng là gì, đã nâng đỡ lẫn nhau mà chuẩn bị chạy.
Nhưng, bọn nhỏ còn chưa kịp chạy ra khỏi trung tâm của dàn tế thì một đạo chưởng ấn mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa đã hướng đầu của bọn họ chụp xuống.
Kèm theo đó là âm thanh đầy sát khí và bạo nộ của Mộ Dung Càn:
“Dám phá hủy trận pháp mà bổn tọa cất công chuẩn bị bao lâu nay.
Đám nhãi ranh các ngươi đáng chết!!!”
Tuy rằng hắn bị thương nặng, phát huy không ra toàn bộ thực lực, nhưng một chưởng tương đương với Thần Huyền trung giai này cũng đủ đem bọn nhóc chết tiệt kia đánh thành thịt vụn.
Mộ Dung Càn nghĩ như vậy, ánh mắt đỏ ngầu đầy thị huyết, điệu cười man rợ lại hưng phấn mà nhìn về phía bọn nhỏ.
Chưởng phong ập vào trước mặt, khí áp cắt bay những lọn tóc mai trước trán của bọn nhỏ.
Mấy đứa nhỏ rùng mình sợ hãi, chưa bao giờ cảm thấy tử thần cách chính mình gần như thế.
Cho dù Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với loại lực lượng đỉnh cấp này.
Hai đứa nhỏ bỗng chốc bàng hoàng, tâm tư nhấc không nổi một tia phản kháng, chỉ biết đứng ngây người ở tại chỗ….