Mạc Túc rời khỏi không gian u ám nặng nề của Hắc Linh Châu, nàng vượt qua vô vàn hành lang gấp khúc, truy đuổi vầng sáng của tiềm thức.
Bang!
Linh thức quy vị, hồn về thần đài, nàng mở to mắt sau thời gian ngắn ngủ say triền miên.
Đập vào tầm mắt là mành trướng lay động, ngọc châu trên khung đỉnh chiết xạ ra ánh sáng trơn bóng, lay động nhè nhẹ.
Nhưng trong óc lại ầm vang rung động, rất nhiều âm thanh vang ở bên tai, tiếng mắng chửi chí chóe, tiếng van nài cầu xin, tiếng khóc la kinh hãi.
Nhưng hình ảnh đặc biệt sâu sắc lại là nam nhân với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt già nua, tay chân run rẩy nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần, bật cười bao dung nhìn nàng và nói ra hai chữ "khá tốt" trước khi trút cạn hơi thở cuối cùng.
Những hình ảnh trong óc khiến nàng phiền lòng, bực bội vô cùng.
Nàng muốn đưa tay gõ trán, nhưng bất chợt cảm giác được tay mình bị một lực đạo bắt lấy.
Nàng giật mình cực kỳ, đưa mắt lần theo cánh tay, sau đó hoàn toàn trực diện một khuôn mặt tựa yêu nghiệt, soái đến nhân thần công phẫn.
Nam nhân để một tay lên thành giường, đầu gối lên cánh tay, ba thước tóc đen tản mạn trải ra, một nửa rơi xuống trước ngực, một nửa phô ở trên giường.
Mắt của hắn nhắm nghiền, lông mi dài như cánh bướm, đường nét trên gương mặt thiếu chút lạnh lùng sắc bén, nhiều một tia gợi cảm mị hoặc.
Mà tay của nàng, đang bị bàn tay to của hắn nắm chặt, mười ngón đan xuyên vào nhau.
Mạc Túc nhìn người nam nhân này, hoảng hốt xuất thần…
Đúng rồi, người nam nhân này chính là người xuất hiện ở trong óc nàng, hắn là tội đồ khiến lòng nàng rối loạn, khiến nàng lần đầu tiên rơi nước mắt.
Chỉ tiếc… hắn đã chết rồi! Cảnh tượng hiện tại xuất hiện trước mặt nàng, có lẽ chỉ là một giấc mộng hồi quang mà thôi.
Nghĩ vậy, Mạc Túc nhắm mắt lại, mãi một hồi lâu nàng mới mở ra, nhưng ai biết lại đâm sầm vào một đôi con ngươi đựng đầy ý cười.
Nam nhân cười đến nheo mắt, phảng phất trẻ con bắt được chí bảo, ngữ điệu đắc chí mà hưng phấn:
"A Túc! Ta bắt gặp ngươi nhìn lén ta đến xuất thần, ngươi đừng mong trốn tránh quá quan!"
Âm thanh thiếu đánh này, chất giọng ngả ngớn này là của hắn không sai…
Có lẽ nàng chưa có tỉnh hoàn toàn!
Mắt thấy Mạc Túc không nói lời nào, hơn nữa còn có xu hướng muốn nhắm mắt trốn tránh, Đế Mặc Thần bắt đầu chơi xấu, hắn lắc lắc nắm tay đan vào nhau của hai người đưa lên trước mặt Mạc Túc, ung dung cáo trạng:
"A Túc ngươi nhìn xem! Ngươi vẫn luôn bắt lấy tay ta không bỏ.
Sự thật trước mắt, ta xem ngươi còn chối cãi thế nào!"
Mạc Túc nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, bỗng nhiên khàn khàn ra tiếng hỏi:
"Ngươi không phải Đế Mặc Thần! Ta chính mắt thấy hắn một chốc đầu bạc, chết ở trước mặt ta.
Ngươi là ai?"
Phịch!
Đế Mặc Thần hoàn toàn ngẩn ra, cả kinh đến mức bả vai đụng vào thành giường.
Nhưng hắn không rảnh quan tâm đau đớn, hắn cuống quýt ngồi dậy, giống tên mao đầu tiểu tử nhoài người lên, nắm chặt cả hai tay của Mạc Túc, run rẩy ra tiếng:
"Không phải… A Túc… ta là Đế Mặc Thần! Ta chưa có chết… ta sống lại rồi.
Ta có độ ấm này, ngươi không cảm nhận được sao?"
"Ta không tin, đây chỉ là biểu hiện giả dối mà ngươi tạo ra thôi!" Mạc Túc hờ hững đáp, cánh tay đã muốn giải khai khỏi sự áp chế của hắn.
"Không phải… A Túc… ngươi nghe ta nói…" Đế Mặc Thần vò đầu bứt tai, không biết phải làm thế nào cho phải.
Trước ánh mắt hờ hững lạnh nhạt của nữ nhân, trong lòng hắn một hoành, dứt khoát đem đôi tay của Mạc Túc cử đến đỉnh đầu, hắn cúi người dùng trán chống lại cái trán của nàng, tinh chuẩn tìm được môi nàng, mạnh mẽ rơi xuống một nụ hôn.
Cái hôn này chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, hắn kiềm chế dục vọng từ trong đôi mắt, khàn khàn hỏi ra tiếng:
"Còn bây giờ, ngươi đã cảm nhận được chân thật chưa?"
Mạc Túc sâu kín nhìn hắn một lát, bỗng chốc phun ra bốn chữ:
"Thật là làm càn!"
Đế Mặc Thần biết tính tình nàng táo bạo, hắn cả gan làm loạn như vậy chẳng khác nào thọc tổ ong vò vẽ, nàng chắc chắn sẽ nhảy dựng lên đánh hắn một đốn tơi bời.
Dù sao đã đánh du kích thành công, hắn đang muốn công thành lui thân thì đột nhiên cảm giác được có một chân câu trụ eo chính mình.
Trọng tâm không xong, trời đất quay cuồng, đợi hắn phục hồi lại thì thấy nữ nhân đã biến thế bị động thành chủ động, nàng nằm đè lên người hắn, hai tay vùng vẫy khỏi trói buộc lúc này đang chống ở hai bên hõm vai hắn.
"Chỉ cho phép mình ngươi biết làm càn, ta chẳng phải là thiệt thòi lớn!"
Hắn nghe thấy nàng lẩm bẩm, cảm thán một tiếng.
Đế Mặc Thần: "???" Nàng nói lời này là có ý gì?
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, một bóng ma đã phủ phục xuống, tóc đen của nàng trút xuống hai bên má hắn tạo nên một trận ngứa ngáy, mùi hương thoang thoảng chui vào chóp mũi, hắn lại không kịp mê ly.
Bởi vì cảm nhận được nhiệt độ mềm ấm nóng bỏng trên môi, đôi mắt hắn đã trừng lớn.
Kinh hỉ đến quá đột nhiên, không… đối với tình huống dị thường của Mạc Túc lúc này, hắn chỉ thấy kinh hách nhiều hơn.
Nàng… biết chính mình đang làm cái gì sao?
Nói thật ra tâm tư của hắn có chút xấu xa ti tiện, biết nàng dị thường, vậy mà hắn không muốn đẩy ra, cũng không nghĩ ngăn cản, một đôi mắt trầm nặng tham luyến nhìn nữ nhân phía trên.
Động tác của nàng không gọi ôn nhu, thập chí mang theo một chút bá đạo cùng bực tức, xen lẫn cả mờ mịt cùng vô thố.
Phảng phất như là hài tử đột nhiên bắt được món đồ chơi nhưng lại không biết cách chơi như thế nào.
Nàng coi cánh môi hắn như món đồ chơi, liếm láp, mút thử, sau đó công thành đoạt đất, thậm chí còn cắn nhẹ vài cái.
"Tê!"
Đế Mặc Thần hít ngược một ngụm khí lạnh, hầu kết lăn lộn vài cái, một cỗ điện lưu chạy dọc sống lưng rồi xông thẳng lên đỉnh đầu.
Đáy mắt hắn càng thêm u ám, cả người banh thật chặt, nắm tay nắm thành nắm đấm, gân xanh đột hiện biểu thị hắn đang kiên nhẫn chịu đựng một điều gì đó.
Nữ nhân này… thật là chơi với lửa!
Đang lúc hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ biện pháp trừng phạt nữ nhân này thế nào, thì bỗng nhiên cảm giác trên má chợt lạnh lẽo.
Hắn ngẩn ra, sau đó nhìn thấy một đôi mắt như sương mù mông lung.
Mấy giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, cọ qua hai má của hắn.
Đế Mặc Thần cảm thấy cả người đều không tốt, cảm xúc nóng bỏng phảng phất bị tưới một chậu nước lạnh, như sương đánh cà tím.
Khóc…
Nàng cư nhiên khóc.
Đây là muốn quậy kiểu gì?
"A Túc, ngươi đừng khóc, ngươi đừng làm ta sợ nha?" Nàng hoài nghi hắn chân thật, hiện tại hắn nên hoài nghi nàng là giả mạo mới đúng.
Mạc Túc không nói, nàng hôn cũng hôn mệt mỏi, trực tiếp kê đầu dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập sống động của người nọ, giọng điệu có chút rầu rĩ nói:
"Ta không nghĩ khóc, là tuyến nước mắt nó tự chảy ra!"
Đối với cảm giác này, Mạc Túc cũng thập phần xa lạ.
Nàng vốn không phải là người dễ dàng cảm tính như thế, nhưng nàng lại mơ hồ hiểu rõ một chút.
Hai ngày trước khóc, là khóc cho sự sinh ly tử biệt, khi biết Đế Mặc Thần sắp sửa cùng nàng âm dương đôi đường, cho nên cảm xúc nàng như hồng thủy vỡ đê, hỏng mất òa khóc.
Mà hiện tại, nước mắt lặng lẽ nhỏ giọt, nhưng tâm thái lại vui mừng hưng phấn, đó là giọt nước mắt của sự kích động khi đã mất đi mà tìm lại được.
Đế Mặc Thần có chút dở khóc dở cười, hắn thử tính đưa tay chạm vào tóc nàng, thấy nàng không có né tránh, hắn kiềm chế sự kích động, một bên vuốt tóc nàng, khàn khàn hỏi ra tiếng:
"Là vì ta sao?"
Ngươi khóc, vì ta sao?
Hắn biết chính mình đường đột, không nên hỏi ra tiếng, nhưng hắn không khống chế được, mang theo sự thấp thỏm cùng chờ đợi.
Thậm chí hắn còn lường trước kết quả, nàng sẽ không đáp lại, sẽ không trả lời hắn.
Nhưng ai biết, một âm điệu mang đầy giọng mũi vang lên bên tai hắn:
"Ừ!"
Tuy chỉ có một chữ, nhưng Đế Mặc Thần phảng phất nghe được linh âm tuyệt diệu từ chín tầng trời, trong nháy mắt hoa tươi nở rộ, vạn vật hồi xuân.
Hắn dùng tay còn lại ôm lấy eo nàng, hận không thể xoa nát nàng dung nhập vào trong cơ thể mình.
Hắn dùng âm điệu bình tĩnh chắc chắn, phảng phất tuyên thệ:
"Ta rút lại lời nói hôm trước!"
"Cái gì?" Mạc Túc ngẩng đầu, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Đế Mặc Thần ôm nàng, cười khẽ ra tiếng:
"Không có gì! Ta chỉ cần nghĩ đến việc ngươi mang theo hài tử tái giá.
Ta liền không cam lòng, cho dù chết cũng muốn đội mồ bò ra tới!"
Mạc Túc trợn trắng mắt, đấm một phát vào ngực hắn, buồn bực mà nói:
"Không đứng đắn! Ngươi dám bò ra tới, ta liền đạp ngươi trở về quan tài!"
"Ai u, ta chỉ mới suýt chết thôi mà A Túc đã khóc lóc hai lần.
Ta nếu chết thật, ngươi chẳng phải là khóc thành lệ nhân?"
"..."
Mạc Túc vô ngữ cực kỳ, thằng nhãi này quả thực là được một tấc thì lại muốn tiến thêm một thước.
"Ha ha ha!"
Thấy biểu tình căm giận của Mạc Túc, Đế Mặc Thần không khỏi sung sướng cười ra tiếng.
Có điều…
Hai cái đầu nhỏ đột nhiên hiện lên bên giường, thanh âm non nớt chợt vang lên:
"Phụ thân, mẫu thân! Hai người đang chơi trò chơi gì sao? Cho chúng con chơi với."
Tiếng cười ngưng bặt…
Đế Mặc Thần cười không nổi.
Mà Mạc Túc càng là hoảng hốt ngồi lên, nỗ lực sửa sang lại biểu tình.
Cũng không biết hai đứa nhỏ đến đây từ khi nào, có thấy hình ảnh vừa rồi hay không.
Nếu thấy, chẳng phải nàng đang dạy hư hài tử hay sao?
Không xong, mặt mũi ném quá độ!!!.