Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 37

“Xin lỗi! Các hạ khả năng nhận nhầm người! Ta không đến từ nơi mà ngươi nói.” Mạc Túc có trong chớp mắt sửng sốt, nhưng nhanh chóng phục hồi trở lại, lạnh lùng nói.

Bất quá trong lòng lại có chút nghi hoặc.

Đông Linh? Dị đảo? Đó lại là nơi nào. Nàng chưa hề nghe trên đại lục xuất hiện mấy cái tên này.

Mà nam nhân sau khi nghe nàng trả lời, vẫn luôn quan sát đôi mắt của nàng, thấy đôi mắt kia hơi nhíu và nghi hoặc thì trong lòng hắn hơi buông lỏng, nhưng lại càng thêm tò mò.

Không đến từ Dị đảo nhưng lại có thể vận dụng không gian, e là nữ nhân này có rất nhiều bí mật.

Nghĩ vậy, hắn càng áp sát đến gần, lúc này đã cách Mạc Túc không tới hai mét, nhếch môi tà mị cười nói:

“Vậy có thể là ta nhận lầm, nhưng xem ra chúng ta cũng có duyên phận, không bằng cô nương cùng ta tâm sự một chút đi! Không gian lực lượng của cô nương từ đâu mà có!?”

Mà Mạc Túc nghe lời này xong, ánh mắt hơi co lại, cảnh giác nhìn nam nhân này. Hắn... vậy mà lại biết không gian lực lượng.

“Công tử không biết hỏi sở trường của một người xa lạ là chuyện không lễ phép hay sao? Không bằng ngươi nói trước đi, ngươi làm sao mà có thể làm lơ lực lượng của ta?” Cảnh giác thuộc về cảnh giác, nhưng nàng cũng không phải là người dễ chọc, cho nên híp mắt, đem vấn đề trả lại cho hắn.

Nàng dám chắc, hắn sẽ không nói.

Nam nhân trầm mặc một hồi, ánh mắt sâu kín nhìn nữ tử ở đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên vẻ tà dị.

Nữ nhân này, không ấn lẽ thường ra bài, nhưng tựa hồ giống như một con hồ ly chưa được thuần phục.

“Cô nương nói đùa, tại hạ chỉ là lợi hại hơn cô nương một chút, vừa lúc có thể hóa giải lực lượng của cô nương thôi!” Hắn nói, chờ đợi phản ứng của nàng.

Mạc Túc khẽ nhíu mày, đây là khoe khoang tu vi của hắn cao hơn nàng sao? Nếu không phải tu vi kiếp trước của nàng tan thành tro bụi, thì nàng đã sớm ném một quyền vào mặt hắn.

“Nếu đã không có chuyện gì, thì công tử chớ nên đi theo ta nữa!” Mạc Túc căn bản không muốn dây dưa với tên thần kinh này, cho nên xoay người, dự định vận dụng thuấn di thuật.

Ai biết, ngón tay của nam nhân đột nhiên khép hờ, một cỗ lực lượng bao phủ xuống, khiến cho không gian gấp khúc xung quanh của Mạc Túc có nháy mắt đình trệ, sau đó hắn hóa thành tàn ảnh chạy đến phía trước mặt nàng, đưa tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt của nàng xuống.

Mạc Túc híp mắt nguy hiểm, sát khí nhanh chóng khởi động, trước không nói nam nhân này vậy mà dám đưa tay đụng đến mặt nạ của nàng, chỉ bằng khoảng cách dán sát người của hắn lúc này, cũng đủ làm Mạc Túc muốn giết chết hắn.

Trên tay nàng nháy mắt xuất hiện một khẩu súng laser màu đen, nàng đem mũi súng chĩa vào ngực hắn, đẩy ra đi ra xa mình, uy hiếp nói:

“Đừng tới gần ta, nếu không bắn chết ngươi!”

Nam nhân tiếc nuối thu hồi bàn tay, vỗ vỗ vào đầu súng, ánh mắt gợi lên hứng thú hỏi:

“Đây là đồ chơi gì ha?”

Mạc Túc khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh, âm trầm nói:

“Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết!?”

Đoàng!

Chưa đợi nam nhân có điều phản ứng, Mạc Túc đã khấu động cò súng, một đoàn huyền lực tích súc khổng lồ nháy mắt bay ra, sát khí tẫn khởi.

Nam nhân cảm nhận được nguy hiểm, ánh mắt hơi co lại, lắc mình hóa thành tàn ảnh chạy ra đằng sau mười mét.

Phanh!

Đạn huyền khí không đánh trúng hắn, mà trực tiếp vọt đến mặt đất trước mặt, nổ ra một hố sâu hai mét.

Trong ánh mắt của nam nhân hiện lên vẻ khiếp sợ, nhìn cái hố rồi lại nhìn thứ đen thùi lùi trong tay Mạc Túc, trong lòng hơi nhúc nhích.

Đây rốt cuộc là loại đồ vật gì, uy lực lại lợi hại như thế!?

“Đừng lại đi theo ta!” Mạc Túc chĩa mũi súng vào mặt hắn một hồi lâu, buông một câu uy hiếp lạnh lẽo, sau đó thuấn di rời đi.

Nam nhân không có đuổi theo, mà là vuốt cằm trầm tư.

Nữ nhân này, rốt cuộc là ai? Vì sao có thể điều động không gian lực lượng, mà còn có loại vũ khí khủng bố như thế này?

Hắn đưa mắt nhìn theo phương hướng rời đi của Mạc Túc, nhếch môi khẽ cười.

Tiểu hồ ly, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nghĩ như thế, hắn cũng vận lên lực lượng rồi trở về Lâu Giang Các.

Mà Mạc Túc ở trên đường trở về Thiên Nguyệt thành thì luôn suy nghĩ một chuyện khó hiểu. Thuật thuấn di là năng lực truyền thừa xuất phẩm từ [Diễm Châu], đáng lẽ không thể làm giả mới phải. Nàng cũng đã thử qua rất nhiều lần, dị năng không gian ở đại lục này tương đối thuộc về dị loại và hiếm thấy, số người biết không nhiều lắm, càng đừng nói là có cách phá giải, ít nhất là mấy năm nay, nàng đi đến chỗ nào đều là đến vô ảnh đi vô tung, căn bản không có người tìm được.

Mà nay chính là lần đầu tiên dị năng của nàng thất thủ, Mạc Túc nhớ đến loại lực lượng mà nam nhân kia phát ra, ánh mắt hơi hơi híp lại.

Đó cũng không phải là huyền lực, mà là một loại mờ mịt hư ảo cảm giác, phảng phất đến từ tuyên cổ hồng hoang, bấm nút dừng cho mọi chuyển động trên thế giới này.

Không gian gấp khúc của nàng cũng không phải là bị đối phương làm cho sụp đổ, ngược lại vẫn có thể sử dụng bình thường, nhưng chính là vẫn đứng ở tại chỗ, giống như là bị thời gian cố định.

Khoan đã...

Loại năng lực có thể cùng không gian chính diện so sánh, chế ngự lẫn nhau, thậm chí là đi đôi song hành, cũng chỉ có... thời gian!

Mạc Túc sắc mặt ngưng trọng, mặc dù chưa thể xác định chính xác, nhưng nàng nghĩ không ra, loại lực lượng nào có thể nháy mắt đình trệ, không cho vạn vật chuyển động, ngoại trừ... thời gian.

Người nam nhân kia vậy mà biết thời gian lực lượng... hắn rốt cuộc là ai? Hay là cũng đến từ tinh tế như nàng?

Viêm Tinh Đế Quốc mặc dù là tinh cầu bậc nhất, nhưng vũ trụ vô biên rộng lớn, tinh cầu như những hạt đậu rải rác ở khắp nơi, chờ người khác đi khám phá, bí hiểm vô cùng.

So sánh với những gia tộc khác thì Mạc gia có lịch sử tương đối lâu dài hơn, xem như nửa ẩn cư nửa hiện hữu trước mặt thế nhân, bởi vậy tri thức cũng biết nhiều hơn. Nàng nghe gia gia nói qua, ngoại trừ các đại gia tộc bên ngoài, thì trong tối còn vô số lịch đại gia tộc cổ xưa, chỉ là bọn họ lánh đời, không cùng thế gian giao thiệp.

Người nam nhân này, là đến từ gia tộc lánh đời đó sao!?

Kiếp trước Mạc Túc không tin quỷ thần, không có tín ngưỡng về luân hồi, nhưng sau khi trải qua lần trọng sinh này, nàng lại có hơi tin tưởng.

Nàng có thể mượn xác hoàn hồn, vậy thì người khác cũng có thể?

Chỉ là không biết, suy đoán của mình có đúng hay không.

Vừa nghĩ ngợi suy tư, trải qua hơn nửa canh giờ, Mạc Túc rốt cuộc về tới Nguyệt Lâu, chỉ là nàng lại nhíu mày nhìn Mạc Nhất nôn nóng đi qua đi lại ở trước cửa phòng mình, thần sắc bất an.

Ánh mắt của nàng hơi chùng xuống, sải chân một bước dài đến gần, hỏi:

“A Nhất, ngươi làm gì ở đây?”

Mạc Nhất thấy nàng thì đầu tư là mừng rỡ như điên, sau đó như nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên trắng bệch, rũ đầu thấp nói:

“Chủ tử! Tiểu Long và Tiểu Hồng mất tích rồi! Là do thuộc hạ sơ sẩy, mong chủ tử trách phạt!”

“Vào phòng trước rồi nói!” Ánh mắt hơi lạnh xuống, nhưng Mạc Túc sẽ không bởi vì quan tâm mà sinh ra hoảng loạn. Lúc này trách phạt cấp dưới cũng không phải là việc làm thông minh. Trước mắt vẫn nên nắm rõ tình huống.

Đợi hai người vào phòng, Mạc Túc phất tay hạ một cái không gian cấm chế, thần sắc lạnh băng hỏi:

“Sao lại mất tích!?”

Mạc Nhất vội vã quỳ một chân xuống, hơi nuốt một ngụm nước bọt, tổ chức câu từ rồi mới nói:

“Mọi việc là như thế này, sau khi chủ tử đi rồi, thuộc hạ cấp tốc mang hai đứa nhỏ về Thiên Nguyệt thành, chỉ là dọc đường bọn họ nhìn thấy kẹo bông gòn nên nhờ thuộc hạ đi mua. Đương nhiên, hai đứa nhỏ vẫn đi theo bên cạnh thuộc hạ. Chỉ là đợi thuộc hạ mua xong thì không thấy hai đứa đâu nữa. Đầu tiên, thuộc hạ nghĩ là bọn họ thấy cái gì mới mẻ nên ham chơi, nhưng trải qua nửa giờ tìm kiếm, thuộc hạ đã tìm hết cả khu chợ cũng không phát hiện bọn họ. Lúc này mới đợi chủ tử về định đoạt. Liệu có phải là ai bắt bọn nhỏ đi không?”

Mà Mạc Túc nghe lời tự thuật của hắn xong, trầm tư một hồi rồi chậm rãi phân tích:

“Bằng vào tu vi của ngươi, thì không ai có thể vô thanh vô tức bắt hai đứa nhỏ đi được, hơn nữa bọn nhỏ khẳng định sẽ la lên hoặc làm ám hiệu để lại. Đằng này cái gì cũng không có, vậy thì tỷ lệ bị người bắt là rất nhỏ. Chúng ta đến Thiên Nguyệt thành vài ngày, cũng không có đắc tội với ai, đến nỗi tham gia hội đấu giá càng là ngụy trang cẩn thận. Bọn họ sẽ không nhanh như vậy liền tìm tới. Cho nên có khả năng thứ hai, là bọn nhỏ thấy được đồ vật hấp dẫn nên tự đi tìm hiểu. Ngươi nhớ lại xem lúc ấy, có chuyện gì khác thường không?”

Mạc Nhất nghe vậy, cũng cẩn thận ngẫm lại, sau đó ánh mắt hơi hơi sáng lên:

“Thuộc hạ nhớ rồi, lúc đứng mua kẹo bông gòn, thuộc hạ có nghe người ta xôn xao bàn tán, nhìn theo một đám người đang hộ tống thứ gì đó đi ngang qua, tư thế rất rầm rộ. Chẳng lẽ bọn nhỏ đi theo đám người nọ?”

Mạc Túc vuốt cằm suy tư, hỏi:

“Trên người bọn họ mặc chính là y phục gì? Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem có quen thuộc không?”

“Hình như là người của hoàng thất Thiên Nguyệt!” Mạc Nhất hít sâu một hơi rồi nói. Hắn cảm thấy Thiên Nguyệt cũng là xui xẻo, sao đi đến đâu cũng gặp bọn họ thế này?

“Ha... Thiên Nguyệt hoàng thất. A Nhất, ngươi đi gặp A Cửu, điều động một đội Thiết Ưng Vệ tra địa điểm rơi xuống của đoàn người kia. Tiểu Long tiểu Hồng khẳng định là đi theo bọn họ, các ngươi âm thầm bảo vệ là được rồi, vạn không đến bất đắc dĩ, cứ để bọn nhỏ tự do phát huy.”

Mạc Túc cười lạnh lẽo, Thiên Nguyệt hoàng thất! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không mở ngươi lại vào.

Vừa lúc, để các ngươi trở thành đối tượng cho hai đứa nhỏ luyện tập.

“Vâng! Thuộc hạ đi ngay!” Mạc Nhất nghe xong, cũng không dám chậm trễ, tức khắc đứng dậy đi cùng A Cửu hội hợp.

Mà Mạc Túc lại gõ bàn suy tư, không phải nàng không lo lắng an nguy của bọn nhỏ, nhưng nghĩ lại biểu hiện của hai tiểu quỷ kia, nàng bất giác lại tin tưởng.

Thân thủ của hai đứa nhỏ đều không tệ, chỉ cần không gặp gỡ mấy lão bất tử thì cơ bản có thể ứng đối được.

Nàng bảo vệ bọn nhỏ, nhưng sẽ không để bọn họ trở thành nhu nhược như hoa trong nhà kính.

Có bất trắc, liền phải biết đương đầu.

Hơn nữa, có Mạc Nhất và Mạc Cửu đi theo sau, nàng cũng yên tâm chút ít.

Nghĩ nghĩ, nàng mới bình tâm trở lại, đem một giọt Cửu Tinh Chung Nhũ kia ra, ngồi ở trên giường phục dụng.

Vẫn là đem phẩm cấp đề lên cái đã, ba ngày sau còn phải tham gia tranh đoạt danh ngạch với đám người kia nữa.
Bình Luận (0)
Comment