Hơn nửa canh giờ sau, đoàn người rốt cuộc về đến Nguyệt Lâu, có một điều trùng hợp là, phòng của Lam Vân đại sư và Đế Cửu Diên đều ở lầu hai, hơn nữa còn là hàng xóm cách vách của Mạc Túc.
“Thật đúng là duyên phận!” Đế Cửu Diên hỏi han hai đứa nhỏ ở nơi nào, nương theo chỉ tay của bọn nhỏ thì không khỏi hít hà chậc lưỡi, ánh mắt chợt lóe.
Nếu không phải nàng cùng sư phụ đến nơi này là bảo mật, chỉ có số ít người biết tin tức, nàng đều phải hoài nghi tên đệ đệ kia là cố ý để hai bên chạm mặt.
Đế Thanh Hàn đón nhận ánh mắt sát khí của tỷ tỷ nhà mình, đáy lòng lại run lên, gương mặt nhăn như trái cà tím.
Mẹ kiếp, hắn đây là nằm không cũng trúng đạn!
Bất quá, có một số chuyện hắn cần thiết phải làm rõ ràng, vì vậy hắn nhìn hai đứa nhỏ, lại nhìn sang Đế Cửu Diên đứng ở bên cạnh, ngồi xổm xuống nói:
“Nếu phòng của các ngươi đều ở cách vách bên cạnh, vậy không vội mà về đi? Ở lại đây chơi với thúc thúc một chút được không?”
Nơi này đã không có người khác, chỉ có hắn và Đế Cửu Diên, Lam Vân đại sư bởi vì đường xa mệt mỏi nên đã trở về phòng mình nghỉ ngơi, nên hắn phải tranh thủ tiên hạ thủ vi cường, nếu không tỷ tỷ của hắn tuyệt đối sẽ cho hắn no đòn trong ngày hôm nay.
Đế Cửu Diên hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi khinh thường.
Cho ngươi trang, để ta xem ngươi có thể trang đến khi nào?
Con cái đã lớn đến từng này, còn xưng hô thúc thúc, định lừa gạt nàng sao?
Mang theo tâm thái vạch trần xem diễn, nên Đế Cửu Diên cũng không phản bác lại lời của hắn, mà nhìn sang hai đứa nhỏ, ánh mắt nhu hòa xuống. Đối với sự hiện diện của hai đứa bé này, nàng mặc dù có chút bất ngờ thậm chí kinh hãi, nhưng từ tận đáy lòng là yêu thích và có cảm giác thân cận không thể nào nói rõ được.
Mà Mạc Du Hồng thì mừng rỡ không khép miệng được, tay nhỏ bụ bẫm chạy lại ôm lấy cổ của Đế Thanh Hàn, cười híp mắt nói:
“Được nha thúc thúc, hôm nay tiểu Hồng ở đây chơi với thúc thúc đến tối luôn!”
Mạc Vân Long nhìn bộ dạng hoa si của cô muội muội nhà mình, nhịn không được vỗ trán, biểu tình trên mặt như ông cụ non, ánh mắt lúc này định trụ ở trên người của Đế Cửu Diên, nghiêm trang hỏi:
“Vừa lúc, tiểu Long cũng có chuyện muốn hỏi vị a di này?”
Đế Thanh Hàn, Mạc Du Hồng cũng đưa mắt nhìn sang, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Mà Đế Cửu Diên thì lúc này cảm thấy tay ngứa thật sự, muốn đem biểu cảm ông cụ non kia chậm rãi xoa nắn. Bất quá nàng vẫn là kiềm chế một chút, khóe môi hơi gợi lên, bắt chước Đế Thanh Hàn ngồi xổm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn nam hài.
“Nga? Ngươi có chuyện gì thắc mắc muốn hỏi ta?”
Mạc Vân Long nhìn gương mặt kề sát đối diện mình, càng nhìn thì càng thấy quen thuộc, rốt cuộc hỏi ra chuyện mà mình tò mò suốt đoạn đường này:
“Tiểu Long có thể hỏi một chuyện không? Tại sao gương mặt của a di lại giống muội muội của con đến như vậy hay không?”
Đế Cửu Diên sửng sốt một hồi. Nhìn ở mặt khách quan thì nàng thấy rõ Đế Thanh Hàn và hai đứa nhỏ này giống nhau đến mấy phần, nhưng lại quên mất dung mạo của mình cũng có vài phần tương tự.
Chưa đợi nàng kịp nói gì, thì Mạc Du Hồng đã ngửa đầu lại quan sát nàng một hồi, rồi lại nhìn Mạc Vân Long, bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Ca ca! Huynh lại ngớ ngẩn rồi nha. Vị a di này giống muội, chẳng phải cũng giống huynh sao?” Trong lòng cũng gợi lên hứng thú.
Mạc Vân Long cũng kinh ngạc, khuôn mặt trong chớp mắt hơi dại ra.
Đế Cửu Diên sau vài giây sửng sờ thì phục hồi tinh thần lại, bắt lấy bả vai của nam hài rồi cười nói:
“Không sao! Để dì... à không, các ngươi phải gọi ta là cô mới đúng! Sở dĩ dung mạo của các ngươi đều giống cô là bởi vì, các ngươi là con của đệ đệ ta nha! Đế Thanh Hàn, còn không mau gỡ lớp dịch dung kia xuống cho ta? Đều là người nhà, còn sợ đầu sợ đuôi cái quái gì? Bản lĩnh thọc tổ ong vò vẽ thì hay lắm, làm thành bộ dáng quỷ quái này, khó coi chết đi được!” Nàng vừa nói với nam hài xong, lại bặm trợn liếc Đế Thanh Hàn, mắng một trận xối xả.
Mà Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng thì như rơi vào sương mù, ánh mắt hơi mở to. Không vì gì khác, lượng tin tức mà Đế Cửu Diên thả ra quá kinh người.
Đế Thanh Hàn trợn trắng mắt, bất đắc dĩ cười khổ, rồi sau đó đưa tay sang vành tai bên trái, chậm rãi gỡ xuống lớp dịch dung, một khuôn mặt soái khí ngời ngời hiện ra.
“Tỷ! Bọn nhỏ không phải con của đệ. Đệ năm nay thập bát niên hoa, ngay cả tay của nữ nhân đều còn chưa nắm, thì lấy đâu ra hai thằng nhóc lớn đến cỡ này. Tỷ đừng có phát rồ loạn nhận thân thích như vậy chứ?” Đế Thanh Hàn bất bình nói.
Mạc Du Hồng khóe miệng chậm rãi chảy ra nước bọt trong suốt.
Mạc Vân Long thấy bộ dạng không tiền đồ này của nàng, một cú cốc đầu rơi lạc xuống, cộng thêm một cái trừng mắt, sau đó ánh mắt không khỏi nghiêm túc nhìn gương mặt sau khi gỡ lớp dịch dung của Đế Thanh Hàn.
Giờ thì hắn hiểu tại sao muội muội lại ân cần như vậy, còn gọi người ta là soái ca. Thì ra là ngửi được dược liệu trên mặt nạ kia, thông qua bề ngoài nhìn thấu đến bản chất.
Bất quá, gương mặt của vị thúc thúc này, sao càng giống bọn hắn vậy?
Lúc này, Đế Cửu Diên liếc xéo đệ đệ của mình, đưa tay nắm lỗ tai của tên nào đó rồi vặn lên, bạo lực nói:
“Đến giờ khắc này còn muốn chối bay chối biến. Nhìn vào gương mặt kia, trong lòng ngươi không điểm số sao? Nếu không phải phụ thân của bọn nhỏ, thì chuyện này giải thích làm sao đây? Khẳng định là mấy năm này ngươi gieo rắc đào hoa, chọc họa cho người ta rồi không chịu trách nhiệm. Có phải như vậy hay không?”
“Đệ không có! Tỷ! Đệ thật sự không có! Đệ hoàn toàn trong sạch mà!” Đế Thanh Hàn khóc không ra nước mắt, thân thể vặn vẹo uốn éo theo lực nắm của Đế Cửu Diên, trong lòng khóc thương cho lỗ tai của hắn.
Đế Cửu Diên bực tức trong người, ra tay cũng không nương tình, càng vặn càng hăng, tức giận nói:
“Ta tin ngươi mới là lạ... ta vặn đến khi nào ngươi chịu nhận mới thôi...”
“Khụ! Dì ơi... thúc thúc thật sự không phải là phụ thân của bọn con nha!” Mạc Du Hồng nhìn không được, mắt thấy lỗ tai của soái ca đều bị vặn đỏ, đau lòng lên tiếng.
“Ách? Không phải?” Đế Cửu Diên giật mình nhìn nữ hài, động tác trên tay không khỏi ngừng lại.
Đế Thanh Hàn thấy thời cơ đến, nhanh chóng trốn ra khỏi ma trảo, lóe đến một bên.
Mạc Vân Long thấy cảnh này, nhíu chặt đôi chân mày, khinh bỉ nói:
“Thúc thúc nhát gan đậu bỉ như vậy, sao có thể là phụ thân của bọn con!”
Đế Thanh Hàn: “...” Không cần tổn thương người như vậy chứ, tiểu tử?
Ít nhiều ta cũng cứu các ngươi hai lần đó, lương tâm các ngươi không đau sao?
Mà Đế Cửu Diên thì xấu hổ ho khan vài tiếng, trừng mắt nhìn Đế Thanh Hàn một cái, sắc mặt hòa hoãn lại, hỏi bọn nhỏ:
“Khụ! Có thể là a di nhận lầm. Vậy, phụ thân của các ngươi đâu?” Nàng chưa từ bỏ ý định, gương mặt giống như thế này, tuyệt đối không thể là trùng hợp được.
Đế Thanh Hàn đối với vấn đề này cũng tò mò không kém, vì vậy đưa mắt nhìn sang, bất tri bất giác nhớ lại ánh mắt sắc bén của Mạc Túc tối hôm trước, nhịn không được lại rùng mình một cái.
“Chúng con không có phụ thân!” Mạc Du Hồng chép chép miệng một hồi, sau đó nói, thần sắc có chút cô đơn.
“A? Sao lại không có phụ thân?” Đế Cửu Diên và Đế Thanh Hàn đồng loạt kinh ngạc đến phát ra tiếng.
Lúc này, thanh âm Mạc Vân Long cũng xen vào, mang theo một cỗ bất bình:
“Mẫu thân nói, phụ thân là một người không chịu trách nhiệm, vừa sinh ra đã bỏ rơi chúng ta biệt tăm biệt tích, không thăm nom, không nuôi dưỡng. Mẫu thân nói, người không chịu trách nhiệm như vậy, chúng ta không cần cũng thế. Ngược lại, chúng con có rất nhiều thúc thúc chăm sóc yêu thương. Phụ thân là cái gì đó, sớm lăn qua một bên đi.”
Cả hai tỷ đệ kinh ngạc đến ngây người, sau đó là đau lòng vì cảnh ngộ mà hai đứa nhỏ trải qua, đồng thời bất ngờ vì khí phách của đứa nhỏ này.
Đế Thanh Hàn trong lòng thầm than, loại khí phách này, thật là giống nữ tử tối hôm trước. Quả không hổ là nhi tử mà nàng dạy ra.
Bất quá, nam nhân trời đánh thánh đâm nào mà ác ôn đến thế, bỏ rơi ba mẹ con người ta cô độc một mình, cuộc sống mấy năm nay khẳng định là khó khăn gian khổ.
Còn nữa, rất nhiều thúc thúc ở bên cạnh chăm sóc là cái quỷ gì?
Hắn có chút hoài nghi, nữ nhân có khí chất cự người ngàn dặm kia mà thu hút một đống đào hoa được à?
Đế Cửu Diên ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt đầu của hai đứa nhỏ, trên gương mặt tràn đầy tiếc thương:
“A di xin lỗi, không cố ý nhắc đến chuyện đau lòng của các ngươi! Thứ lỗi cho ta nha!”
“Dì ơi, không có gì đâu! Bọn con không hề đau lòng một chút nào hết á.” Mạc Du Hồng thấy nữ tử thân cận như thế, cũng nhịn không được chạy lại ôm nàng, “bẹp” một tiếng hôn vào má nàng một cái an ủi.
Ừ! Nữ tử này trên người có mùi hương thật dễ chịu, làm cho nàng muốn thân cận không thôi.
Đế Cửu Diên sửng sốt, rồi sau đó bật cười nhìn nữ hài, lại nhìn nam hài với gương mặt xoắn xuýt ở một bên, bất giác vui vẻ cười to, trong lòng hơi hơi tiếc nuối.
Hai đứa nhóc hiểu chuyện như thế này, nếu là cháu trai cháu gái của nàng thì tốt rồi.
“Đúng rồi, các ngươi năm nay mấy tuổi?” Đế Cửu Diên sực nhớ đến cái gì, lại hỏi.
“Sáu tuổi ạ.” Hai đứa nhóc rất lễ phép mà đáp lại.
Lúc này, mắt thấy nguy cơ đã giải trừ, Đế Thanh Hàn mới dám bước lại gần, vuốt vuốt lỗ tai đỏ ửng, hỏi:
“Gặp các ngươi hai lần, nhưng thúc thúc vẫn chưa biết tên các ngươi nha!”
“Mạc Vân Long, thúc thúc a di có thể gọi con là tiểu Long.”
“Mạc Du Hồng, thúc thúc a di có thể gọi con là tiểu Hồng.”
Hai đứa bé đồng thanh đáp, mỗi người ôm một con sủng vật, chậm rãi vuốt ve.
“Vân Long - Du Hồng, một cặp tên thật đẹp, đây là mẫu thân đặt cho các ngươi sao?” Đế Cửu Diên ánh mắt chợt lóe qua tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ, một nữ tử có thể đặt tên như vậy, khẳng định là người có một bụng thơ văn, khí chất nho nhã yểu điệu.
Bất quá, sau này khi gặp được Mạc Túc, nàng mới hoàn toàn vỡ mộng, khí chất người kia cùng nàng tưởng tượng căn bản là quăng tám sào tre cũng với không tới.
Chuyện này là nói sau.
“Đúng vậy ạ!” Mạc Du Hồng híp mắt cười nói, thanh âm tràn đầy tự hào.
Đế Cửu Diên và Đế Thanh Hàn đều yêu thích hai đứa nhỏ không chịu được, bồi cả hai chơi cả một buổi chiều, sau đó hai đứa nhỏ mới chịu về phòng ở cách vách.
Trong phòng chỉ còn hai tỷ đệ ngồi ở trên bàn trà đối diện nhau, Đế Cửu Diên xoa trán, chân mày nhíu chặt vẫn không chịu thả ra, lẩm nhẩm lầm bầm:
“Trên đời này, thật sự có chuyện người giống người đến như thế sao?”
Đế Thanh Hàn giật bắn mình, cảnh giác nói:
“Tỷ! Đệ đã nói là không phải đệ nha. Tỷ nghĩ xem, bọn nhỏ đều đã sáu tuổi, nếu tính luôn thời gian hoài thai thì cũng phải bảy năm trước. Mà bảy năm trước thì đệ mới mười một tuổi, **** **** còn chưa hoàn thiện thì lấy đâu ra chuyện sinh con!” Hắn cảm giác tỷ của hắn cũng là điên cuồng, vì sao một mực hoài nghi hắn? Khi đó hắn còn là một thằng nhóc choai choai thì làm ăn con mẹ gì được.
“Tại vì ngươi không đứng đắn chứ sao?” Đế Cửu Diên liếc xéo hắn một cái, nhưng cũng suy nghĩ cẩn thận, hoài nghi buông xuống, chậm rãi thở dài một tiếng.
“Tỷ! Ta xem ngươi là mong cháu đến phát rồ rồi, ta mới mười tám tuổi, thời niên thiếu tươi đẹp, ngươi để ta chơi vài năm nữa đi! Hơn nữa, cái trách nhiệm duy trì nòi giống này cũng không thể dựa vào một mình ta nha?” Đế Thanh Hàn không cam lòng phản bác, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã nói.
Mà hắn không biết rằng, hắn nói câu này xong, sắc mặt của Đế Cửu Diên bỗng chốc quái dị lên, tựa như bị sét đánh, lắp ba lắp bắp thì thầm:
“Khoan đã... bảy năm trước... đại ca trở về Thần Vực có phải hay không cũng là thời gian này!?”
Ánh mắt của Đế Thanh Hàn bỗng chốc trợn to như chuông đồng, trái tim thình thịch nhảy lên như trống bỏi:
“Chẳng lẽ... là đại ca?”