Phủ công chúa.
Loảng xoảng!
Nguyệt Vũ Đình sắc mặt âm trầm, liên tiếp quật ngã đồ vật xung quanh mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiện nhân! Nàng sao mà dám ngang ngược như vậy? Rõ ràng đã không phải là công chúa, thế nhưng còn có thể phiên bàn?"
Vốn dĩ kế hoạch thiên y vô phùng, lần này nhất định có thể khiến Nguyệt Vô Song hoàn toàn thân bại danh liệt, nhưng ai có ngờ tới, nhiều năm không gặp, gan của nàng lại phì lớn như vậy.
Đánh người, uy hiếp, khiêu chiến hoàng tộc, Nguyệt Vô Song chẳng lẽ điên rồi sao?
Càng để Nguyệt Vũ Đình càng thêm tức giận là, năm đó nàng khó khăn lắm mới hủy hoại danh tiếng của Nguyệt Vô Song, thế nhưng trải qua chuyện này, thái độ của dân chúng đã xảy ra thay đổi, không mù quáng tin tưởng nữa mà bắt đầu hoài nghi sự tình chân thật.
Khốn khiếp! Đám dân đen ăn cây táo rào cây sung này!!!
"Vũ Đình, ngươi bình tĩnh một chút! Ai nói Nguyệt Vô Song có thể phiên bàn? Ngươi đừng quên nàng ở trên phố nói những lời đại nghịch bất đạo ấy, sớm muộn gì cũng truyền vào trong tai mẫu thân ngươi. Thử tưởng tượng một chút, một quốc chi quân nếu bị tù nhân lưu đày sỉ nhục và uy hiếp như thế, số phận của Nguyệt Vô Song có thể tốt được thế nào?" Liễu Như Tâm ngồi ở trên ghế, lưng tựa gối mềm, đưa ngón tay lên miệng thổi thổi, không sao cả nói.
Nàng tuy rằng khá bất ngờ phản ứng của Nguyệt Vô Song, thầm cảm thán một người sao có thể thay đổi chóng mặt như vậy. Từ một kẻ nhát gan yếu đuối biến thành người tàn nhẫn quỷ quyệt, thật là làm người không thể tin nổi.
Bất quá, Liễu Như Tâm không quá lo lắng, Nguyệt Vô Song có thể thay đổi thế nào cũng không thể đảo ngược được một sự thật rằng nàng ta chỉ là một kẻ nhơ nhuốc, bị người làm bẩn, mà hai đứa nhỏ nàng kiên quyết gìn giữ chính là minh chứng cho điều đó. Tứ cố vô thân, phía sau không nơi dựa vào nhưng dám can đảm đối nghịch hoàng thất, kết cục của nàng sẽ chỉ là thịt nát xương tan.
"Như Tâm, ngươi nói đúng. Mẫu thân vốn dĩ đã chẳng thích gì nàng cho cam. Nếu không cũng sẽ không nhắm mắt làm lơ để chúng ta thoải mái khi dễ. Hiện tại xem ra, nàng vẫn là không dài đầu óc. Chọc cho mẫu thân mất đi kiên nhẫn, sẽ không chỉ đơn giản là lưu đày như vậy thôi nữa đâu. Ta thật chờ mong mẫu thân ra tay trừng trị nàng." Nguyệt Vũ Đình bị nói động, lúc này mới dừng lại hành động đập đồ, ngồi xuống đối diện với Liễu Như Tâm, nhẹ nhàng thích ý nói, thần sắc âm trầm rút đi vài phân.
"Ừ! Cục diện đã bày bố, chúng ta cứ tọa ở một bên xem diễn là được rồi. Gặp trúng cơ hội thì thêm một phen lửa, tiễn nàng đến tây thiên!" Ánh mắt xẹt qua tia âm u sắc bén, Liễu Như Tâm cười lạnh nói.
"May mà có ngươi, nếu không ta đã hồ đồ phá nát cục rồi." Nguyệt Vũ Đình hoàn toàn bình tĩnh lại, giơ ngón tay cái cho bạn tốt.
Liễu Như Tâm gật đầu nhận đồng, đáy mắt hiện lên chút đắc ý.
Nguyệt Vũ Đình tính cách kiêu ngạo bốc đồng, nhưng chỉ số thông minh lại thấp đến đáng thương. Nếu không phải nàng ở một bên hỗ trợ bày mưu đặt kế, chỉ bằng vào tính tình của Nguyệt Vũ Đình, sao có thể thuận lợi thu gom nhân tâm, xã giao bằng hữu, và loại trừ địch nhân?
Hiện tại cả cái Thiên Nguyệt Vương Triều, có ai mà không sợ hãi, né tránh cùng Nguyệt Vũ Đình đối địch!?
Chỉ ngoại trừ một Nguyệt Thanh Loan.
Nghĩ tới Nguyệt Thanh Loan, Liễu Như Tâm hơi rũ mắt, che dấu ám sắc nơi đáy mắt.
Người kia mũi nhọn quá thịnh, còn là đệ tử thân truyền của Tử Huyền đạo sư, địa vị cao quý, tương lai sẽ là đối thủ cạnh tranh đáng gờm với Nguyệt Vũ Đình.
Có chút khó mà xử lý...
Xem ra, nàng phải nghĩ kĩ lại chuyện này, tìm biện pháp ổn thỏa loại trừ Nguyệt Thanh Loan.
Nhớ tới lời phân phó của cha mẹ, Liễu Như Tâm hơi rùng mình, ánh mắt len lén quan sát Nguyệt Vũ Đình ẩn giấu một chút phức tạp.
Bất quá, nàng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để lấy công chuộc tội. Nếu không chỉ bằng vào biểu hiện ở hội đấu giá lần này, cha mẹ nhất định sẽ phạt nặng nàng.
Nguyệt Vũ Đình không chú ý tới biểu cảm của bạn tốt, lúc này nàng đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân. Ảo tưởng cái cảnh Nguyệt Vô Song hoàn toàn bị dẫm vào bùn lầy, cả người là huyết và nước mắt, quỳ gối dưới chân nàng khẩn cầu.
...
Cùng lúc đó, trong hoàng cung.
Nguyệt Dao nữ đế nửa nằm trên long ỷ của mình ở Dao Hoa Cung, hưởng thụ tỳ nữ quạt gió phành phạch, môi đỏ quyến rũ hơi cong lên, đón nhận một quả nho được lột vỏ sạch sẽ từ nam phu Chu Thụy.
Chu Thụy có dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, mặc dù tuổi tác đã hơn ba mươi nhưng làn da lại được bảo dưỡng tốt đẹp, không hiện lên chút nếp nhăn. Hắn khoác một bộ trường sam xanh lục nhạt, cổ áo nửa kín nửa hở, lộ ra mấy căn xương quai xanh, dáng vẻ quỳ mọp ở bên ghế, liêu nhân câu mí mắt, nghịch ngợm hỏi:
"Bảo bối! Nho có ngọt không?"
Nguyệt Dao cắn nửa trái nho, đầu lưỡi hơi cuốn lên, xẹt qua ngón tay mềm mại của Chu Thụy, làm cho cả hai người đều run lên.
Ánh mắt nàng khẽ thâm thúy khi chạm đến chỗ xương quai xanh của người nào đó, Nguyệt Dao phất tay lên, chộp lấy cằm của Chu Thụy, khiêu mi trêu đùa:
"Quả nho do ái phi lột, đương nhiên là phải ngọt rồi! Bất quá, ta nghĩ rằng môi của ái phi càng ngọt hơn!"
Dứt lời, Nguyệt Dao hơi nghiêng người về trước, mổ lấy môi của Chu Thụy, ánh mắt say mê híp lại. Dư vị chưa tan, Nguyệt Dao còn cắn mạnh một cái.
"A... bảo bối! Đau!" Chu Thụy khẽ rên rỉ ra tiếng, hai gò má đào hồng đầy kiều mị, người phảng phất không có xương cốt dường như ngã vào lòng của Nguyệt Dao, ánh mắt thủy nhuận như sương mù, đầy rẫy dụ hoặc.
"Tiểu yêu tinh!" Nguyệt Dao nhìn bộ dáng này của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ dục hỏa lại thăng lên, ánh mắt sâu thẳm, đưa tay niết lấy cằm của hắn rồi lại hôn sâu.
Thật muốn làm chết hắn!!!
Mà mấy người cung nữ xung quanh sắc mặt bình thường, gò má không đỏ tim không đập nhanh, đối với tình cảnh này làm như không thấy.
Các nàng là người có kinh nghiệm, mỗi ngày đều chứng kiến diễm ái, xuân cung đồ sống. Cho nên, không có gì kinh ngạc ngại ngùng.
Nhưng bất chợt, từ ngoài cửa bỗng truyền vào tiếng ho khan đầy lãnh đạm của một người.
Nguyệt Dao buông ra Chu Thụy, khó chịu nhíu mày nhìn về phía cửa, một bộ dáng muốn chém chết người phá hoại nhã hứng của nàng. Thấy người tới là ai, bèn không vui hừ lạnh:
"Công vụ đã nói xong từ sớm, ngươi còn đến đây làm gì?"
Chu Thụy cũng ngẩn người nhìn nữ nhân mặc quan phục bước vào, ánh mắt chợt lóe qua tia phức tạp, kêu một tiếng:
"Muội muội!"
Nữ nhân là Chu Nhược Vi, quan hàm nhất phẩm thừa tướng của triều đình, địa vị trên vạn người, chỉ dưới nữ đế.
Chu Nhược Vi không quan tâm Chu Thụy, mà sắc mặt ngưng trọng nhìn Nguyệt Dao:
"Có chuyện quan trọng cần bẩm báo, ngươi có muốn nghe hay không?"
Nguyệt Dao chính sắc ngồi lên, tuy rằng không mừng khi bị chặt đứt dục vọng, nhưng nàng cũng biết tính tình Chu Nhược Vi.
Nếu không có việc quan trọng, Chu Nhược Vi là sẽ không trực tiếp đến Dao Hoa Cung bẩm báo.
"A Thụy, ngươi ra ngoài trước đi!" Nguyệt Dao vỗ lưng Chu Thụy, mềm nhẹ nói.
Sau đó, nàng lại phất lui các cung nữ bên cạnh.
Trong điện chỉ còn lại hai người, Nguyệt Dao mới ngẩng mắt nhìn, nghiêm túc hỏi:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?"
Chu Nhược Vi hít sâu một hơi, bình định sự kinh hãi trong lòng, lạnh lẽo nói:
"Nguyệt Vô Song trở về rồi!"
Nguyệt Dao mới đầu còn không có nhớ đến người này là ai, bất quá vài giây sau, sắc mặt thình lình biến đổi, hung ác lóe qua đáy mắt, âm trầm như gió lốc:
"Ngươi nói ai?"
Chu Nhược Vi cũng không sợ ánh mắt này của nàng, bình tĩnh trả lời:
"Nguyệt Vô Song, tứ nữ nhi của ngươi!"
Nguyệt Dao bỗng chốc trừng lớn mắt, vỗ bàn đứng bật dậy, gằn giọng:
"Nàng không phải... không thể nào? Nàng còn sống!?"
Nhận ra mình thất thố, Nguyệt Dao nhanh chóng sửa miệng.
Chu Nhược Vi nhíu mày, cảm thấy lời này của nữ đế còn có ý khác, bất quá nàng không có truy cứu sâu xa, mà bắt đầu kể lại chuyện ở trên phố mà mình thu được.
Nguyệt Dao ngồi trở lại trên ghế, yên lặng lắng nghe, thần sắc âm tình bất định, ánh mắt trở nên quỷ quyệt rợn người:
"Nàng dám đánh người, còn tuyên chiến với ta? Ai cho nàng lá gan đó?" Nguyệt Dao cười lạnh không thôi, nhìn chòng chọc vào Chu Nhược Vi.
"Ta không biết giữa mẹ con các ngươi xảy ra chuyện gì, bất quá ta tra xét được. Là đại nữ nhi Nguyệt Vũ Đình của ngươi sai người lan truyền tin đồn. Đám dân chúng kia bị kích động nói lời không hay, còn làm ra hành động quá khích, cho nên Nguyệt Vô Song mới phản biện." Chu Nhược Vi biết gì nói đó, cũng không bởi vì thái độ của Nguyệt Dao mà sợ hãi.
Nguyệt Vũ Đình là cháu gái của nàng không sai, nhưng hai bên chi thứ khác nhau, nàng cùng Chu gia thứ mạch không có nhiều giao thoa, đối với hành vi của Nguyệt Vũ Đình càng thêm ghét cay ghét đắng.
Bất quá, dù gì cũng là huyết mạch thân thuộc, nàng cũng không có khả năng vì Nguyệt Vô Song xuất đầu, nàng chỉ nói chuyện công bằng lý lẽ.
"A? Chẳng lẽ nàng còn dám chối cãi, chính mình năm đó không có làm ra những chuyện đáng xấu hổ kia? Người làm hoàng thất mất mặt không phải nàng thì là ai?" Nguyệt Dao hừ lạnh một tiếng.
Chu Nhược Vi lại nói, thần thái bình thường:
"Nàng xác thật giải thích qua những việc năm đó không phải nàng làm. Chỉ có sinh hai đứa nhỏ là sự thật, bên người đi theo hai nam nhân, nhưng nhìn không giống như là cha đứa nhỏ. Hơn nữa, nàng còn cải danh đổi họ, phủ nhận thân phận Nguyệt thị."
Ánh mắt lóe lên sự suy tính và âm trầm, Nguyệt Dao nhếch khóe môi đầy hứng thú:
"Sự việc rành rành ra đó mà còn chối cãi bay biến, cũng không biết là cùng dã nam nhân nào thông đồng rồi sinh ra nghiệt chủng. Hiện tại còn có mặt mũi mang theo trở về, thật cho mình là bao lớn thân phận! Bất quá, nàng còn biết điều cải danh đổi họ, nói nghe thử một chút, là cái tên họ lung tung chắp vá gì?"
"Họ Mạc, tên một chữ - Túc!" Chu Nhược Vi lời ít ý nhiều nói.
"Cái gì! Họ Mạc?" Nguyệt Dao kinh ngạc cùng thất thố, đáy mắt hiện lên khôn cùng sợ hãi.
Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Họ gì không lấy, lại lấy họ Mạc!?
"Có vấn đề gì sao?" Chu Nhược Vi nhíu mày hỏi, khá vậy lại âm thầm kinh hãi không thôi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy nữ đế Nguyệt Dao kinh hoảng khiếp sợ như thế này.
"Không! Không có gì!" Nguyệt Dao lâc đầu, kiên quyết phủ nhận, tự dặn lòng mình nghĩ nhiều rồi, cho nên nhanh chóng đem tia bất an bỗng chốc nảy sinh đè ép đi xuống.
Người kia đã đi nơi đó, bằng thân phận của kẻ bí ẩn kia, là không có khả năng cứu được người. Một khi chưa tìm được người, hắn là sẽ không có khả năng trở lại nơi này.
Chu Nhược Vi một chữ cũng không tin, nhưng mà quân thần có cách biệt, nàng không có tư cách tìm hiểu, cho nên nàng chìa ra bản danh sách, lạnh lùng nói:
"Còn một chuyện muốn nói cho ngươi, Nguyệt Vô Song tham gia tranh đoạt danh ngạch, trước mắt đã vượt qua vòng loại, tiến vào vòng trong. Có cần ta xóa rớt tên nàng ra khỏi danh sách?"
Lúc nhìn thấy cái tên này trong danh sách, Chu Nhược Vi rõ ràng không tin, Nguyệt Vô Song là phế vật yếu đuối, làm gì có cái thực lực thủ vững lôi đài, trừ khử đối thủ. Nhưng mà, sau khi hỏi thăm xác nhận, việc này chín phần mười là sự thật.
Nàng không tin cũng phải tin! Cô nương nhu nhược năm đó đã trưởng thành. Không biết đã trải qua cái gì tôi luyện?
Trong lòng có chút phức tạp, thấp thỏm, và càng nhiều là bất an.
Rốt cuộc sự tình năm đó, Chu thị cũng cắm một tay, đẩy người xuống bùn đế.
Mà Nguyệt Dao nghe lời này xong, ánh mắt thâm trầm bất định, bâng quơ nói:
"Không cần xóa tên nàng! Nhiều năm không gặp, ta cũng muốn nhìn xem nữ nhi này học được bản lĩnh lớn cỡ nào? Thế nhưng dám chơi uy phong với ta! Còn về danh ngạch, nàng muốn tranh cũng không dễ như vậy?"
Phía trước mười mấy năm, Nguyệt Vô Song đều là phế vật không có huyền rễ tu luyện. Cho dù gặp được kỳ ngộ, chạy nước rút thì cảnh giới sao có thể cao bao nhiêu cho được.
Trước không nói mấy nữ nhi của nàng không an phận, tìm cách ngáng chân. Thì ngũ quốc thiên chi kiêu tử cũng không phải đèn cạn dầu.
Lần này tới đều là tinh anh trong tinh anh, danh ngạch thiếu chi lại thiếu, bọn họ sao sẽ cam lòng nhường lại cho Nguyệt Vô Song.
Nếu có thể, Nguyệt Vô Song ở trong chiến đấu bị tử thương là tốt nhất, đỡ phải nàng ra tay loại trừ.
Dù sao mẹ ruột giết con, để lại thanh danh cũng chẳng tốt lành gì.
Có đao ngoài không mượn mới là kẻ ngu si.
Nguyệt Dao nghĩ vậy, trong lòng cười lạnh không ngừng.