Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 127

Do xung quanh còn có người, Thích Tự cũng không nói gì thêm.

Hắn nhìn hội Tư Trạch chơi bài một hồi, cũng đích thân nhập cuộc vài ván, tới gần nửa đêm thì đứng dậy xin phép.

Đường Vĩ Sùng nói: "Gần đây có clubhouse theo tiêu chuẩn khách sạn 5 sao đấy, không ở lại qua đêm à?"

Thích Tự cười nói: "Không được rồi, cảm ơn anh Vĩ Sùng đã tiếp đón. Ngày mai công ti còn chút việc, trợ lí của em vẫn đang đợi dưới nhà, mọi người cứ vui vẻ tiếp đi, đừng mất hứng vì em."

Không ngờ Tư Trạch nghe vậy cũng đứng lên: "Anh cũng về luôn."

Đường Vĩ Sùng trợn trừng mắt: "Cậu cũng về? Mới có 12h sao đã về rồi?"

Vinh Kha tung ra hai lá bài, lầm bầm nói: "Gần đây cậu ta bị tẩu hỏa nhập ma đấy, đừng để ý, kệ đi."

Đường Vĩ Sùng: "..."

Thích Tự nhìn sang Hạ Hàm: "Tôi đưa cô về luôn?"

Hạ Hàm cũng đứng dậy ngay sau Thích Tự, nhưng lại nhớ ra người đàn ông đeo kính, biết đối phương chính là trợ lí của Thích Tự nên không khỏi ngại ngùng, lo lắng hỏi: "Có tiện không?"

Thích Tự: "Cùng xuống đi."

Tư Trạch nói: "A, Thích Tự, xe cậu không còn ai đúng không? Cho anh quá giang luôn nhé."

Thích Tự nhớ ra Tư Trạch đến đây bằng xe của Lâm Đông, đoán do khổ chủ vẫn còn đang chơi bài nên Tư Trạch cũng ngại mượn, bèn đáp: "OK anh."

Đường Vĩ Sùng dẫn ba người bọn họ xuống nhà, vừa ra cửa là thấy ngay chiếc Benz S-Class Phó Diên Thăng đỗ trong bãi xe ngoài trời.

Cửa sổ ghế lái không đóng, đứng từ cổng có thể lờ mờ thấy được sườn mặt đối phương cùng đốm lửa phía trước.

Hắn đang hút thuốc.

Gần đến nơi, Tư Trạch mới nhận ra, cười nói: "Tôi còn đang không biết ý Thích Tự bảo trợ lí nào, thì ra là Phó tổng à."

Phó Diên Thăng ngạc nhiên, nhanh chóng dập thuốc lá, vừa chào hỏi Tư Trạch vừa đánh mắt sang Thích Tự.

Thích Tự giải thích: "Bọn họ cũng về trung tâm, đi cùng chúng ta luôn."

Có vẻ Tư Trạch ngầm xác định Thích Tự và Hạ Hàm là một cặp, bởi vậy đi vòng sang ghế phó lái, để dành hàng ghế sau cho hai thanh niên kia.

Vào đến xe, Tư Trạch mới không khỏi nhíu mày: "Cậu hút bao nhiêu rồi vậy? Xe toàn mùi khói, nghiện thuốc nặng phết nhỉ..."

"Xin lỗi, chờ lâu nên hơi buồn ngủ." Phó Diên Thăng vừa nói vừa khởi động xe, "Tư tổng về đâu nhỉ?"

Tư Trạch: "Khu trung cư Thời Đại, số 66 đường Hòe An quận Phổ Giang."

Phó Diên Thăng nhanh tay nhập địa chỉ vào định vị, lại hỏi: "Đường Hòe An... đây là nơi ở chính của anh à?"

Tư Trạch cười nhẹ: "Có thể coi là vậy."

Phó Diên Thăng đóng lại cửa sổ, mở điều hòa trong xe, hạ phanh tay rồi xuất phát.

Ngồi một lát, Tư Trạch lại chủ động tìm chuyện nói: "Nhớ không nhầm thì hình như Phó tổng từng làm ở Chứng khoán Minh Thái phải không?"

Phó Diên Thăng: "Đúng rồi..."

Tư Trạch hồi tưởng: "Nhớ lần đầu tiên chúng ta họp mặt ở Tư Nguyên, cấp dưới của tôi đều khen cậu không ngớt, lúc đó cậu còn kể là Thích Tự đã kiên trì mời mọc mãi cậu mới đồng ý đi theo đúng không."

Phó Diên Thăng cười cười: "Trí nhớ của Tư tổng tốt thật."

Tư Trạch lại trêu hắn: "Vậy sao mới có một năm mà Phó tổng đã từ cố vấn thương vụ trở thành tài xế ca đêm rồi thế này?"

Phó Diên Thăng bình thản nói: "Ai bảo Thích Tự lợi hại như thế, trước đấy toàn vờ vịt giấu tài thôi. Giờ tôi bị cậu ấy thuần phục rồi, cậu ấy có bảo đợi đến sáng thì tôi cũng chịu hết."

Thích Tự: "..."

Tư Trạch nói nhạo: "Thích Tự, không ngờ năng lực quản người của cậu lại kinh thế, anh cũng muốn mang giấy bút qua học hỏi đấy..."

Thích Tự cười khan: "Anh nghe mấy lời ba hoa ấy làm gì, chẳng qua anh ấy sợ sơ sẩy thì không biết ăn nói thế nào với ba em thôi."

Tư Trạch: "Đấy, nghe thế còn hợp lí."

Mấy người trò chuyện câu được câu chăng được một lúc, rồi dần dần cũng rơi vào trầm mặc.

Ngoại trừ Phó Diên Thăng đang tập trung lái xe, người nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ với một bụng tâm sự của riêng mình.

Đường đêm thông thoáng, chỉ nửa giờ đã vào đến trung tâm, Phó Diên Thăng đưa Tư Trạch về đường Hoài An đầu tiên, rồi mới hỏi: "Tiếp theo đi đâu?"

Hạ Hàm đã căng thẳng cả đường ở phía sau, nghe vậy lập tức nói ra địa chỉ của mình: "Tôi ở khúc giao giữa đường Hồng Liên và Viễn Sơn."

Phó Diên Thăng nhìn vào bản đồ: "Học viện Sân khấu Điện ảnh sao?"

Hạ Hàm: "Vâng..."

Phó Diên Thăng: "Cô về muộn thế này còn vào được trường không?"

Hạ Hàm thấp giọng nói: ""Tôi với bạn thân có thuê một căn hộ ở gần trường."

Phó Diên Thăng không nói gì nữa, tập trung lái đến nơi mà Hạ Hàm vừa nói, còn cẩn thận hỏi chính xác địa chỉ chung cư, đưa cô về tận dưới chân khu nhà.

Hạ Hàm nói cảm ơn rồi vội vàng xuống xe như bị ma đuổi.

Lên đến nhà, cô đi ra cửa sổ phòng khách nhìn xuống theo bản năng, cứ nghĩ bọn họ đã đi rồi, mà không ngờ chiếc xe kia vẫn đang đỗ bên dưới.

Cô vội nhắn cho Thích Tự một tin: "Tôi về đến nhà rồi."

Đối phương cũng không nhắn lại, nhưng chừng hai phút sau, cô trông thấy Thích Tự xuống khỏi hàng sau, ngồi vào ghế phó lái rồi, chiếc xe mới lóe đèn chậm rãi rời đi.

Thích Tự không hiểu vì sao Phó Diên Thăng cứ kiên quyết bắt hắn đổi chỗ làm gì, đằng nào mấy km cũng đến khách sạn rồi, ngồi trước hay ngồi sau thì quan trọng gì?

Lại nói tuy đã xác định tâm thế, hắn vẫn không khỏi cảm thấy ảm đạm vì những gì phát sinh trước đó. Hắn hận mình lúc nào cũng để Phó Diên Thăng trấn an chỉ với một cái ôm cái hôn, hận mình cứ đơn giản buông bỏ mọi kiêu ngạo và tôn nghiêm đi như vậy.

Hai người trầm mặc quay về khách sạn, lúc đến bãi đậu, Phó Diên Thăng dừng xe rồi tắt máy, nhưng lại không hề có ý định đi xuống.

Cửa xe vẫn khóa, Thích Tự đoán rằng đối phương còn điều muốn nói, hô hấp cũng bất giác trở nên dồn dập.

Nhưng đợi đến cả chục phút, Phó Diên Thăng vẫn chưa mở lời, Thích Tự rốt cục bực mình, không nhịn được nữa: "Phó Diên Thăng..."

Ngay lúc Thích Tự vừa gọi lên cái tên này, Phó Diên Thăng đột nhiên cầm lấy tay hắn.

Người kia không nhìn hắn, lại nhìn thẳng về phía trước, thấp giọng cất lên chỉ bốn chữ mà như đầy nghẹn ngào: "Bảo bối, đừng hỏi..."

Thích Tự: "..."

Ngữ khí còn mang theo vẻ khẩn cầu, khiến Thích Tự nghe được cũng xúc động không thôi.

Hắn hít sâu một hơi, cố đè lại cảm xúc trong lòng, để giọng mình bình tĩnh nhất có thể: "Không thể nói ra, phải không?"

Phó Diên Thăng siết chặt tay hắn, lại im lặng mấy phút mới nói: "Tôi sẽ ở bên cậu, cùng cậu vượt qua tất cả..."

Cảm tưởng như đối phương đã phải rút cạn khí lực toàn thân mới đáp lại được hắn câu này.

Thích Tự thấy lòng tê rần, rốt cục không ép nữa, chỉ nắm lại tay hắn, chần chừ một lát sau mới hỏi: "Có cần tôi giúp anh làm gì không?"

Tay Phó Diên Thăng giật lên một cái, kinh ngạc quay sang Thích Tự. Lúc này Thích Tự lại né mắt đi, không muốn nhìn thẳng đối phương.

"Không." Ngữ khí Phó Diên Thăng đột nhiên trở nên nguy hiểm, lại giống như đang cảnh cáo hắn, "Đừng làm gì hết."

Thích Tự: "..."

Thích Tự buông tay người kia ra, tháo dây an toàn rồi gõ nhẹ lên cánh cửa: "Mở xe."

Phó Diên Thăng cau mày mở khóa, Thích Tự xuống xe trước, hắn cũng lập tức theo sau.

Vào đến phòng khách sạn, Phó Diên Thăng đi tới sau lưng Thích Tự, muốn cầm tay hắn, lại muốn ôm hắn vào.

Nhưng Thích Tự đã kịp ngăn đối phương lại gần, nghiêm túc nói: "Thầy Phó, hôm nay tôi muốn ở một mình, anh sang phòng bên ngủ được không?"

Phó Diên Thăng do dự đứng yên, dường như không muốn rời đi chút nào, rõ ràng biểu cảm chẳng khác đi bao nhiêu, nhưng Thích Tự lại thấy bộ dạng đối phương lúc này cũng thật khổ sở.

Nhìn ra sự cương quyết ở Thích Tự, Phó Diên Thăng rốt cục chịu thua trước: "Được..."

Chờ người kia rời khỏi phòng hắn rồi, Thích Tự mới ngồi phịch xuống sofa, bụm tay che đi hốc mắt cay xè.

Hắn ngồi đó không nhúc nhích, trầm mặc liền mấy tiếng, đến khi bên ngoài đã rạng sáng mới vào giường thiếp đi.

Lại là một giấc thẳng đến trưa, bình thường đã quen cùng Phó Diên Thăng ôm nhau ngủ, nay tỉnh lại thấy mình đơn độc trên giường lớn 2m, Thích Tự mới thấy trống trải biết bao.

Hắn khẽ thở dài, đành buộc mình trở dậy, nhanh chóng vào tắm rửa thay đồ rồi lấy điện thoại gọi cho Phó Diên Thăng, nhưng không ngờ hệ thống lại thông báo máy đối phương đã tắt.

Thích Tự không khỏi căng thẳng, lập tức cầm điện thoại sang gõ cửa phòng bên.

Chỉ mấy giây sau cửa đã mở, Phó Diên Thăng vẫn mặc nguyên sơ mi từ đêm qua, trong mắt cũng hằn đầy tơ máu.

"Làm sao vậy?" Thích Tự nhíu mày nói, "Anh thức trắng?"

"Cậu..." Phó Diên Thăng thấy hắn thì kinh ngạc, giọng nói còn khàn khàn, "Cậu hết giận rồi."

Thích Tự cười lạnh một tiếng: "Giận thì ích gì? Anh cũng có cho tôi hỏi đâu."

Phó Diên Thăng: "..."

Thích Tự nhìn hắn một lượt: "Vốn định gọi anh xuống ăn trưa cùng, mà nhìn bộ dạng này thì có khi anh cứ ngủ một lát đi đã?"

Phó Diên Thăng vội nói: "Chờ tôi, 10 phút."

Người kia vào phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt cạo râu rồi ra thay quần áo, chưa đến 10 phút đã trở về bộ dạng phong độ như thường ngày—duy chỉ đôi mắt là vẫn tiều tuỵ y nguyên.

Hai người cùng xuống nhà, Phó Diên Thăng hỏi hắn trong thang máy: "Muốn đi đâu ăn."

Thích Tự đành nói: "Nhà ăn khách sạn luôn đi, ăn xong còn về phòng... học nữa."

Phó Diên Thăng: "...Được."

Tuy đã đến giờ trưa, Thích Tự lại vẫn muốn ăn quà sáng, gọi hai khay bánh bao chiên Thượng hải, một bát miến cá viên rồi quay sang hỏi Phó Diên Thăng: "Anh ăn gì?"

"Giống cậu đi." Phó Diên Thăng chỉ chăm chăm nhìn hắn, đến cả khi miến với bánh bao lên rồi vẫn không thôi, giống như đang cố nghiên cứu tâm tình hắn lúc này.

Thích Tự bị tia đến mất tự nhiên: "Làm gì mà cứ nhìn tôi suốt thế?"

Phó Diên Thăng hơi hé miệng, muốn nói nhưng lại thôi.

Thích Tự cười châm chọc: "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì hết, chỉ xem anh muốn chơi trò gì với tôi thôi."

Phó Diên Thăng: "..."

Thích Tự gắp một chiếc bánh bao vào bát hắn: "Ăn đi."

Cơm nước xong hai người về phòng Thích Tự, mà Thích Tự cũng lấy máy tính ra sofa chuẩn bị học thật.

Phó Diên Thăng giảng qua cho hắn vài nội dung chuyên ngành, Thích Tự nghe một hồi mà không nhịn được nữa: "Cứ để tôi tự đọc tài liệu đã, anh đi nghỉ đi, giọng khàn sắp không nghe được nữa rồi."

Phó Diên Thăng cũng mệt thật, nghe Thích Tự nói vậy thì không cố chấp nữa, nhanh chóng đứng dậy định ra ngoài.

"Đi đâu vậy?" Thích Tự gọi hắn lại, chỉ vào giường mình, "Ngủ luôn đây đi, có vấn đề gì tôi còn hỏi anh."

Phó Diên Thăng: "..."

Chẳng biết có phải do thiếu ngủ một đêm mà đầu óc trở nên đờ đẫn hay không, nhưng Phó Diên Thăng không hề cãi lại, cũng không phản pháo như bình thường. Từ ban nãy gặp lại, Phó Diên Thăng vẫn luôn để Thích Tự điều khiển, hắn nói thế nào thì chính là thế ấy.

Thích Tự đợi Phó Diên Thăng đi nằm, nhận thấy đối phương say giấc rồi, mới mở danh mục chứa thông tin và báo cáo tài chính của tập đoàn mà Đổng Mẫn cung cấp ra, chăm chú nghiên cứu lại.

****

<Epilogue>

Một

Phó Diên Thăng: "Tổng tài Cá nhỏ lợi hại lắm, cậu ấy bảo tôi đợi đấy."

Thích Tự: "Cmn ai bảo anh đợi? Rõ ràng là anh nằng nặc đòi đến!"

Hạ Hàm: "Hụ hụ hụ, cẩu lương cứ thế bay loạn trước mặt tôi..."

Hai—

Sau một đêm, Thích Tự như trở thành người khác.

Phó Diên Thăng: "Luôn cảm thấy nhóc con vẫn còn giấu tuyệt chiêu gì đấy, đúng là thành tài rồi, không nhìn thấu được nữa, đau đầu."

-

vtrans by xiandzg

T/N: Chỉ cách nhau lớp cửa sổ giấy nữa thôi nhưng chưa thể chọc thủng được, có lẽ còn phải quay nhau như dế một hồi. Tuy hơi đau lòng nhưng lại trúng thẳng manh điểm của mình hự hự Tuyên bố tự vả vì hôm qua đã nghi ngờ hướng đi của Hi 55555

Anw với chương này mình có hai lưu ý như sau:

- Xin phép không Việt hoá từ "bảo bối" vì mình rất thích nó (nghe mà tim mềm xèo gì đâu)

- Hiện tại mình đang dịch họ của bạn Trạch là Tư, nhưng hôm bữa mới phát hiện ra họ này bên Trung phải là Ti mới đúng. Rất rất xin lỗi mọi người vì sai sót của mình, mình nghĩ các bạn có quyền được biết và có ý kiến về vấn đề này. Dưới đây là vài cách xử lí mình có thể nghĩ ra:

A. Để nguyên

B. Để nguyên đến khi hoàn truyện rồi sửa cả thể

C. Sửa luôn

D. Khác (???)

Mong mọi người có thể tư vấn giúp mình vụ của Trạch, đồng thời có góp ý gì khác thì cứ thoải mái nhé.
Bình Luận (0)
Comment