Tháng bảy ở Hải Thành, nắng gắt như đổ lửa.
Chiếc máy bay trắng vụt ngang trời cao, thong thả đáp xuống đường băng quốc tế của Hải Thành.
Nghe được thông báo nhẹ nhàng của tiếp viên, Thích Tự tháo bịt mắt xuống, ngồi dậy khỏi cabin con nhộng của mình.
Cả một đường chỉ có ngủ mà hắn vẫn thấy mệt.
"Thích Tự, đến nơi rồi!" Giọng nói cất lên từ bên cạnh khiến lông mày Thích Tự giật nảy một cái.
Ngay sau đó, một thanh niên với cánh tay xăm trổ đã đứng dậy trước để gỡ hành lí của cả hai người xuống, kích động nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay.
"Mẹ nó chứ, tỉ năm chưa về nước rồi! Không biết non sông đất nước tôi đã tốt đẹp đến nhường nào rồi!"
Người đang nói không phải ai khác ngoài Mạnh Văn Huy mà hắn mới gặp được ở nhà chú Mạnh hồi Tết.
Sau một thời xông xáo bên Mĩ, chú Mạnh quen được không ít bạn bè ở cả xã hội đen lẫn xã hội thâm.
Nghe Thích Tự kể về Chương Thừa Tuyên xong, Thích Nguyên Thành không khỏi nơm nớp lo sợ, bởi vậy có đến nhờ chú Mạnh giới thiệu cho hai vệ sĩ người Trung đáng tin cậy hộ tống hắn chuyến này.
Chú Mạnh cũng giới thiệu thật, nhưng biết Thích Tự về nước là để giúp Thích Nguyên Thành làm việc thì lập tức hứng chí bảo Mạnh Văn Huy đi theo, vừa học hỏi một chút, lại vừa tiện thể bảo vệ Thích Tự luôn.
Mạnh Văn Huy học hành không ổn, tính nết cũng lông bông, nhưng bị chú Mạnh với quan điểm "biết thêm không bao giờ là thừa" bắt đi học Vịnh Xuân Quyền mấy năm trời nên được cái đánh nhau cũng ra trò.
Tuy rất không tình nguyện, nhưng mà Thích Tự cũng đành chịu.
Có điều cùng là con nhà giàu, nhưng so ra thì Mạnh Văn Huy vẫn hơn cái đám công tử đểu giả như Tư Hàng gấp tỉ lần, dù sao hồi bé hai người đã từng thân, mà Mạnh Văn Huy còn ngưỡng mộ Thích Tự thật.
Hai người ra khỏi máy bay, đi đến khu vực nhập cảnh trước.
Đi cùng còn có hai vệ sĩ, nhưng bọn họ ngồi khoang phổ thông nên hiện tại vẫn chưa ở đây.
"Wow, Hải Thành đông đúc thật đấy! Cảm giác như kiểu mấy trăm năm rồi tôi chưa nhìn thấy nhiều người vậy luôn!" Sau hơn nửa năm bị bố quản sít sao, Mạnh Văn Huy chuyến này cứ như khỉ hoang xổng chuồng, cả một đường phấn khích líu ríu không dứt miệng.
"Cậu yên lặng tí đi, đừng tỏ ra quê mùa thế chứ." Thích Tự liếc mắt nhìn Mạnh Văn Huy, trông thấy cánh tay lòe loẹt của đối phương thì lại đau đầu.
Hồi Tết mặc quần áo kín nên Thích Tự chưa thấy, cũng không biết tên này xăm trổ từ khi nào, xưa trông thư sinh nhà lành bao nhiêu thì giờ nổi loạn bấy nhiêu.
"Hờ hờ, con gái trong nước thon thả thật!"
"..."
Từ cửa hải quan, hai người hướng ra thẳng bãi đỗ xe.
Hứa Kính biết thông tin chuyến bay của Thích Tự, nên đích thân ra tận sân bay đón hắn.
Mà đi cùng còn một người phụ nữ khoảng 27 28 tuổi, ngoại hình thanh tú, điệu bộ ưu nhã.
Trông thấy Thích Tự, Hứa Kính hào hứng vỗ vỗ vai hắn: "Cũng phải gần năm rưỡi rồi mới gặp đấy nhỉ? Lần cuối cùng cậu về là tháng tư năm ngoái mà." Nói xong lại quay ra Mạnh Văn Huy, "Tiểu Mạnh cũng lớn quá."
Hai người bọn họ đã gặp nhau vài lần bên Mĩ.
"He he, chào anh Hứa." Mạnh Văn Huy hớn hở chào hỏi Hứa Kính, nhưng ánh mắt đã sớm nhìn sáng cô gái đang mỉm cười hòa nhã cạnh đối phương, "Còn cô gái xinh đẹp này là ai vậy?"
Hứa Kính giới thiệu: "Đây là thư kí mà giám đốc Tần chuẩn bị cho Thích Tự, Trình tiểu thư."
Trình tiểu thư lúc này mới tiến lên, cung kính chào hỏi một Thích Tự rõ ràng còn kém tuổi mình: "Xin chào Thích tổng, tôi là Trình Lệ Quân của phòng PR ở MeiWei, ngài có thể gọi tôi là Lệ Quân. Giám đốc Tần đã chỉ thị tôi làm thư kí cho ngài trong vòng hai tháng tới, có việc gì thì cứ giao cho tôi."
Mạnh Văn Huy gãi gãi đầu: "Thì ra là thư kí, em còn tưởng là bạn gái của anh chứ anh Hứa."
Hứa Kính: "..."
Bắt tay làm quen với Trình Lệ Quân xong, cả bốn người cũng lên xe.
Trên đường đi, Hứa Kính hỏi Mạnh Văn Huy: "Chuyến này cậu cũng ở lại Hải Thành hai tháng giống Thích Tự à?"
"Đúng rồi anh." Mạnh Văn Huy cười hì hì, "Về để hộ tống em rể tương lai mà."
Thích Tự: "..."
Hứa Kính: "Hộ tống, em rể?"
Thích Tự bình thản nói: "Anh đừng nghe cậu ấy chém gió." Sau đó tranh thủ giải thích mục đích chuyến về nước lần này, nghe xong Hứa Kính cũng hiểu ra vì sao vừa rồi Mạnh Văn Huy lại nói là "hộ tống".
"Còn đang không hiểu sao chủ tịch lại thuê hai vệ sĩ đi kèm chứ..."
"Em thấy ba làm hơi quá." Thích Tự nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
"Cũng vì lo cho cậu thôi mà." Hứa Kính cười nói.
Bởi vì lần này về nước vì công việc, còn dẫn theo cả người ngoài nên Thích Tự không tiện về nhà ở. Sau khi bàn bạc, Hứa Kính và Trình Lệ Quân đã quyết định đặt luôn phòng ở hai tháng cho bọn họ ở khách sạn Holiday gần trụ sở MeiWei Hải Thành.
Căn mà hai người họ thuê cho Thích Tự thuộc loại suite, vừa bước vào, Thích Tự đã trông thấy mấy thùng giấy trên mặt thảm trước cửa.
"Đây là gì vậy?" Hắn hỏi.
Trình Lệ Quân giải thích: "Đây là một ít quần áo và vật dụng hàng ngày tôi chuẩn bị cho ngài, nghe nói ngài sống ở nước ngoài nên về ngắn ngày thế này có lẽ cũng không mang theo nhiều đồ đạc. Quần áo bên trong đều do tôi chọn trực tiếp từ kho của MeiWei, phần lớn là mẫu mới mà ME·WE và E" lite vừa tung ra quý này. Ngài thấy vừa lòng thì lấy dùng, không thì cứ để lại đó cũng được."
Thích Tự ồ lên một tiếng, thầm nghĩ người này cũng chu đáo thật.
Đúng là hắn không mang theo quần áo, vì bình thường về nước đều trưng dụng luôn tủ đồ của Thích Phong.
Đưa hành lí vào xong, Hứa Kính lại hỏi kế hoạch mấy ngày tới của Thích Tự.
"Chắc để thư thư vài ngày cho bớt jetlag rồi tuần sau em đến công ti." Thích Tự nhìn Hứa Kính, "Đang định lát về nhà gặp mẹ với Tiểu Phong một chuyến, em mượn tạm xe của anh được không."
Trình Lệ Quân vội nói: "Thích tổng cần dùng xe sao? Ngài muốn đi đâu? Để tôi chuẩn bị xe cho ngài."
Lời này vừa cất lên, Thích Tự thì sững sờ, mà Hứa Kính cũng vội thu tay đang đưa chìa khóa xe ra.
"Ha ha, Tiểu Trình đã nói vậy rồi thì cứ để cô ấy chuẩn bị xe cho, đường ở Hải Thành đông đúc lắm, cậu mới về sợ cũng chưa quen đâu." Hứa Kính nói.
"Vâng..." Trước giờ Thích Tự vẫn quen tự do một mình, bỗng dưng bây giờ được hầu hạ chu đáo, lại còn bởi một người lớn tuổi hơn mình "ngài" tới "ngài" lui nên không khỏi cấn cấn.
"Tối mai đi ăn một bữa với anh không?" Hứa Kính cười hỏi.
"Tối mai?" Ánh mắt Thích Tự lảng lảng đi, "Tối mai em bận rồi, ngày kia được không?"
"Ồ? Ngày kia thì anh phải đi Yến Thành có chút việc mất rồi." Hứa Kính tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không để ý lắm, "Thôi không sao, cậu ở đây cũng gần Phong Mậu, còn tận hai tháng cơ mà, đi công tác về rồi anh tìm cậu sau."
"Vâng." Thích Tự đồng ý, tiễn Hứa Kính rồi tính gọi cho mẹ luôn.
Có điều đang bấm số dở, quay ra vẫn thấy Trình Lệ Quân im lặng đứng đó.
Thích Tự hơi mất tự nhiên, nói với đối phương: "Hiện tại tôi cũng chưa cần đến thư kí, chị cứ về trước đi, bao giờ tôi đến công ti thì tìm tôi sau."
Trình Lệ Quân hơi sửng sốt: "Nhưng giám đốc Tần bảo..."
Thích Tự không hài lòng: "Chị nghe giám đốc Tần hay nghe tôi?"
Trình Lệ Quân lập tức hiểu ra vấn đề: "Xin lỗi ngài, vừa rồi là tôi không đúng. Vậy hay ngài lấy danh thiếp của tôi đi? Hiện tại có cần chuẩn bị xe nữa không?"
Thích Tự chỉ nói "Chưa cần đâu" rồi bảo đối phương về trước.
Gọi điện thoại cho mẹ xong, Thích Tự bắt đầu mở mấy thùng quần áo kia, đang xem qua thì điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, là của Số Phức.
F1S: "Đến nơi chưa?"
Tự: "Vừa xong, đang ở khách sạn."
F1S: "Khách sạn nào?"
Tự: "Holiday."
F1S: "Trên đường Minh Liễu ấy hả?"
Tự: "Ừm."
F1S: "Thế là giờ chúng ta gần nhau phết rồi đấy."
F1S: "Nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp."
Thích Tự: "..."
Gần phết? Là gần đến mức nào? Tại sao cái người này cứ nói cho mình nôn nao xong biến thẳng vậy?
Đặt điện thoại xuống, Thích Tự bắt đầu chọn ra mấy món đồ mặc được rồi đưa cho nhân viên khách sạn đi giặt.
Biết Thích Tự về nước, Khương Oánh lập tức bảo dì giúp việc ở nhà chuẩn bị cơm tối, còn bảo hắn là Tiểu Phong với Lăng Khả cũng đang ở đây luôn.
Sáu giờ tối, Thích Tự mới đến nhà, vừa thấy hắn Khương Oánh đã hỏi: "Con gầy đi phải không?"
"...Đâu?" Thích Tự khó hiểu cúi đầu nhìn mình.
Khương Oánh khoanh tay, ngẩng lên gọi: "Tiểu Phong, anh con về rồi đây này."
Vài giây sau, cầu thang tầng hai liền nhô ra một cái đầu: "Hửm, về rồi đấy à~ Anh hai!"
Thích Phong tươi cười chạy xuống, ngay phía sau là Lăng Khả.
Khương Oánh chỉ chỉ Thích Phong: "Đứng vào cạnh anh con đi mẹ xem..."
Thích Phong không hiểu gì: "Sao vậy mẹ?"
Đứng cạnh nhau rồi, trông hình thể của cả hai mới khác biệt rõ rệt.
"Vậy mà còn bảo không gầy đi à?" Khương Oánh nhíu mày, "Có chuyện gì vậy, không ăn uống tử tế hay là học hành vất quá?"
Thích Phong nghe vậy cũng dò xét hắn một vòng, ngạc nhiên nhận ra hai anh em có điểm khác biệt hiếm hoi: "Anh gầy hơn em thật này?" Nhìn chưa đủ còn bắt đầu táy máy tay chân, "Sao eo anh nhỏ thế này, ba ngược đãi anh đấy à?... Đệt, anh có cơ bụng luôn?"
Thích Tự đẩy tay hắn ra, châm chọc nói: "Có mà em tăng cân vì lười vận động thì có!"
Thích Phong: "Vớ vẩn! Từ năm lớp 11 đến giờ em vẫn duy trì 75-78kg nhớ!"
Thích Tự: "Khiếp nặng thế cơ á?"
Thích Phong: "Nặng cái đầu anh, anh không biết đây là thể trọng chuẩn à!?"
Thích Tự nhíu mày, đưa tay rờ rờ người em trai: "Mười mấy cân thịt thừa của em dồn vào đâu đấy?"
Thích Phong ré lên: "Này này này anh làm cái gì đấy! Đồ lưu manh!"
Lăng Khả: "..."
Nhìn hai anh em vừa gặp đã muốn choảng nhau, Khương Oánh vội nói: "Thôi thôi, lộn xộn cái gì, nhanh đi rửa tay đi còn vào ăn cơm!"
Tranh thủ lúc Thích Phong vào toilet, Thích Tự đưa cho Lăng Khả một hộp sôcôla: "Này, cho cậu."
Lăng Khả: "...Cảm ơn."
Thích Tự cố ý hỏi: "Cảm ơn ai vậy?"
Lăng Khả căng thẳng đến xoắn cả tay, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh hai."
Đúng lúc Thích Phong đi ra nghe được câu này, lại tức tối gào lên: "Anh lại trêu Lăng Khả!"
Lăng Khả: "..."
"Có vào ăn cơm không thì bảo!" Bị Khương Oánh giận dữ gầm cho một câu, hai anh em rốt cục cũng tịt ngòi, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Trong bữa, Khương Oánh có hỏi thăm về sinh hoạt bên Mĩ và kế hoạch của Thích Tự trong chuyến về nước lần này, nghe xong thì không nhịn được mà cau có: "Ba con bị cái gì đấy? Con đi học xa thế mà cũng không thuê người chăm, được kì nghỉ hè về nước thì lại giao cho nhiệm vụ lớn như vậy..."
Thích Phong tò mò hỏi: "Nhiệm vụ? Ba bắt anh làm gì vậy?"
Khương Oánh: "Ổng bắt anh con, một sinh viên năm 2, đến MeiWei làm quản lí tạm thời trong vòng hai tháng, rồi còn giao cho nó nhiệm vụ đi điều tra về tình hình kinh doanh của công ti nữa."
"Sao anh khổ quá vậy!" Thích Phong tỏ vẻ thương hại gắp cho anh một miếng thịt kho tàu, "Bảo sao mà gầy, đã thế thì phải ăn nhiều vào."
Thích Tự nhướn mày: "Vậy đến giúp anh đi?"
Thích Phong: "Quên đi."
Thích Tự: "..."
*
Ăn xong, Thích Tự ngồi nói chuyện với mình mẹ một lát rồi quay về khách sạn.
Trước khi đi ngủ, hắn nhắn hỏi Số Phức về thời gian và địa điểm gặp mặt hôm sau.
Tự: "Mai gặp ở đâu?"
F1S: "Uống được rượu không?"
Tự: "Uống được một chút."
F1S: "Biết tòa nhà Phong Mậu chứ?"
Thích Tự sửng sốt, trùng hợp thế, chẳng phải Phong Mậu chính là chỗ làm của Hứa Kính à?
Tự: "Biết."
F1S: "8h tối mai, bar Skyline trên tầng thượng của Phong Mậu nhé?"
Thích Tự nhắn lại một tin OK.
Sau đó ngủ thẳng một mạch đến chạng vạng tối hôm sau.
Đến khi dậy, hắn chỉ chọn ra một chiếc sơ mi kẻ xám cùng quần sáng màu từ đống quần áo vừa giặt khô hôm qua, lên đồ chỉn chu rồi rời phòng.
Tầm này với hắn đang là rạng sáng ở Cali, Thích Tự xuống nhà hàng Hong Kong ở tầng dưới làm một bát cháo Tingzai lót bụng, rồi mới xuất phát đến tòa nhà Phong Mậu.
Từ khách sạn đến đó cũng không xa, Thích Tự bắt taxi năm phút đã tới nơi.
7h20 tối, Thích Tự đã đến Skyline sớm 40 phút so với giờ hẹn.
Lên tới nơi, hắn ngồi vào một bàn trong góc, gọi tạm li Whisky, bắt đầu ngán ngẩm ngồi chờ Số Phức.
Lại nói, hắn rất có ấn tượng với quán bar này, bởi vì khoảng tháng tư năm ngoái, hắn đã làm một chuyện cực kì ngu xuẩn ở đây...
Hắn chọc ghẹo một người đàn ông xa lạ, dâng nụ hôn đầu tiên cho đối phương, sau lại còn xoắn xuýt mãi về sự vụ này.
Bị khung cảnh quen thuộc gợi lại hồi ức, Thích Tự bất giác cười cười.
Cũng không biết Số Phức kia trông thế nào, còn được ba hắn khen là "nhân trung long phượng" thì chắc hẳn không tệ?
Nhưng mặc kệ ngoại hình đối phương có ra sao, Thích Tự vẫn tuyệt đối tự tin vào bề ngoài của mình.
Khoảng cách đến giờ hẹn với Số Phức ngày một ngắn lại.
Cứ một lát, Thích Tự lại nhấn cho màn hình khóa sáng lên—
19:37
19:44
19:52
...
Nhìn đồng hồ nhích dần đến 8h, Thích Tự càng ngày càng căng thẳng.
Quả thực, hắn chưa từng có cảm giác này vì ai bao giờ...
Chưa gặp thì vừa muốn gặp, lại vừa có chút sợ gặp.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên hai lần.
F1S: "Cậu tới chưa?"
F1S: "Tôi đang lên đây."
Nhịp tim của Thích Tự bắt đầu gia tốc không phanh...
Hắn cúi đầu nhắn lại cho đối phương: "Ừm, bàn trong góc phía bên tay trái từ cửa vào, tôi ngồi ở bàn có sofa cho hai người."
F1S: "Cậu mặc gì?"
Tự: "Sơmi xám, chắc anh vào là sẽ thấy tôi ngay thôi."
F1S: "Tại sao?"
Tự: "Tôi là người đẹp trai nhất ở đây."
F1S: "Vậy à?"
F1S: "Nếu thế thì hình như tôi thấy cậu rồi."
Thích Tự khẽ giật mình, lập tức ngẩng đầu.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi với dáng người dong dỏng đang đi về phía mình, người kia mặc sơmi đen, trên tay cầm điện thoại, đeo một gọng kính mảnh màu bạc, qua lớp kính, Thích Tự cũng thấy được ánh mắt nhìn mình của đối phương như đang lóe lên.
... Đây là Số Phức?
Thích Tự hơi thảng thốt.
Hình như... hắn đã từng gặp người này ở đâu đó?
"Thích Tự?" Bên tai vang lên giọng nói hắn đã nghe vô số lần trên Wechat.
"Ừm..." Thích Tự đáp lại theo bản năng.
"Tôi là Số Phức." Người đàn ông cười như không cười vươn tay ra với hắn, ống tay áo co lên, để lộ ra một chuỗi vòng hạt màu xanh ngọc sẫm.
Con ngươi Thích Tự co rút lại...
...
......
Hắn nhớ ra rồi...!!
Chẳng phải đây chính là người mà một năm ba tháng trước...
Hắn đã từng trêu chọc ở đúng quán bar này sao!!?
****
<Epilogue>Một—Giám đốc Tần: "Con trai của đại cổ đông sắp đến thị sát! Mọi người lên dây cót tinh thần đi, hai tháng tới nhớ biểu hiện cho tốt! Làm tốt thì lên hương! Không tốt thì ra đường! Tất cả nghe rõ chưa!"
Mọi người: "Rõ!"
Hai—Trình Lệ Quân: "Thích tổng, đây là quần áo tôi chuẩn bị cho ngài."
Thích Tự: "Không tồi."
Thích Phong: "Tủ đồ của mình rốt cục cũng qua được kiếp nạn này! QAQ"
Ba—Khương Oánh: "Con là thụ phải không!"
Thích Tự: "Đâu?"
Bị bắt vào đứng cạnh Thích Phong.
Khương Oánh: "Vậy mà còn bảo không thụ!"
-
vtrans by xiandzg T/N: Đọc đoạn gặp Phong với Khả còn đang khen Tự èo ôi công khí ngời ngời thế này cơ mà... xong xuống dưới thấy em căng thẳng check giờ gặp sếp Phó thì tôi cũng tịt mn ngòi.... Nhử một xí c25– <Thích Tự hít sâu một hơi, tự nhủ hình như mình nghĩ nhiều quá rồi. Nếu chỉ là trùng hợp, có khi Số Phức đã quên hắn rồi cũng nên, mà đã vậy thì việc gì phải căng thẳng cơ chứ. Nhưng mà đúng lúc ấy, Số Phức bỗng nheo nheo mắt, nói với giọng nghi hoặc: "Sao tôi cứ có cảm giác mình đã gặp cậu ở đâu rồi ấy nhỉ?"> Nhử thôi chứ nay chưa có chương đâu vì mình đi ngủ bây giờ đây =)))