Hổ nhào vào khoảng không, vốn đã phi thường tức giận, hiện tại lại có thêm một người nữa, nó càng bị lửa giận thiêu đốt.
Lập tức buông tha Tiết lão tướng quân, nhào về phía Tiết thiếu tướng quân, hai móng vuốt cùng đầu cùng nhau lên, nó dùng hết khí lực toàn thân, thân trên lật lên trời, đầu ngửa sang một bên, chân sau nhắm vào mục tiêu dùng sức đạp về phía sau, muốn trực tiếp đem Tiết thiếu tướng quân hất ngã xuống đất.Tiết Đan Dương làm sao có thể để cho nó như nguyện đây? Hắn căn bản cũng sẽ không cùng nó ngạnh kháng, khí lực của con người làm sao có khí lực của hổ lớn, hắn nhất định phải cùng Mãnh Hổ đấu trí đấu dũng mới được, tận lực kéo dài thời gian." Lão gia, Dương nhi các ngươi cẩn thận a! "- Lão thái thái cũng sợ hãi kêu lên."Lão tướng quân, thiếu tướng quân, chúng ta đến giúp các ngươi."- Những người vốn trốn xa nhao nhao chạy tới, chuẩn bị giúp đỡ bọn họ."Không cần, các ngươi không phải là đối thủ của hổ, mau tránh ra." - Tiết lão tướng quân lớn tiếng quát lớn."Tiết lão tướng quân, thiếu tướng quân, các ngươi cẩn thận một chút, ta sẽ cho người đến giúp các ngươi." - Tiểu thủ lĩnh phản ứng lại giống như bay đi, rất nhanh gọi tới một đội tướng sĩ cầm vũ khí, hơn nữa, còn mang theo công cụ chuyên nghiệp.Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, con hổ lớn sặc sỡ kia cuối cùng cũng bị chế phục thành công, lúc này bị mọi người nhốt vào trong lồ ng sắt, vẫn gầm gừ không ngừng.Tiết lão tướng quân phía trước bởi vì cứu tiểu đầu mục kia bị thương, Tiết Đan Dương cũng bị thương trong lúc đánh nhau với mãnh hổ, được mọi người nâng vào." Lão gia, Dương nhi, các ngươi thế nào rồi?"- Lão phu nhân nước mắt mông lung nhìn cha con bọn họ, bởi vì sợ hai tay nàng không ngừng run rẩy."Mẫu thân, người yên tâm, hài nhi không có việc gì, đều là vết thương ngoài da, dưỡng hai ngày là tốt rồi." - Tiết Đan Dương nhẹ giọng an ủi."Phu nhân, người yên tâm đi, chút vết thương nhỏ này không thể lấy được mạng của lão phu, nhớ lúc trước ở trên chiến trường lần nào vết thương dều lợi hại hơn lần này, lão phu không phải vẫn như cũ vượt qua." - Tiết lão tướng quân vẻ mặt không sao cả nói."Mạt tướng cám ơn Tiết lão tướng quân, đại ân đại đức của lão tướng quân, mạt tướng không bao giờ quên, về sau phàm là việc nhờ tới mạt tướng nguyện không từ."- Tiểu thủ lĩnh vẻ mặt cảm kích nói.
Hôm nay nếu không có Tiết lão tướng quân xả thân cứu giúp, vậy mình tuyệt đối là vạn tử vô sinh.
Tại thời điểm này người có thể làm như vậy, làm sao có thể là người đại gian đại ác đây? Huống chi, Tiết gia đời đời trung lương, hắn thế nào cũng không tin Tiết lão tướng quân là một người phản quốc.
Hắn càng tin tưởng, Tiết gia lưu đày là có người cố ý hãm hại."Triệu phó tướng, ông có cảm thấy hôm nay đại ban hổ có chút không thích hợp, ngày xưa nó vẫn rất ôn hòa, hôm nay hình như đặc biệt nóng nảy, cảm giác giống như có chuyện gì lớn muốn phát sinh."Tiết Đan Dương nghe tiếng hổ gào thét bên ngoài, một tiếng kia so với một tiếng gấp gáp, hơn nữa, mãnh thú khác cũng có chút mơ hồ không thích hợp, tất cả đều là có chút nóng nảy." Ừm, không sai, Tiết thiếu tướng quân, mấy tháng trước nghe nói linh thú sơn bên kia xuất hiện thú triều , tước đó một tháng đã có hiện tượng này xuất hiện, có thể hay không chúng ta bên này cũng muốn xuất hiện thú triều hay không?" -Triệu Lỗi Hoa vẻ mặt lo lắng nóiChuyện thú triều cũng không phải nói giỡn, hôm nay một con mãnh hổ thiếu chút nữa lấy mạng hắn, tuy rằng là hắn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng sau dù sao nó chỉ là một con hổ! Huống chi, đây là đã được thuần hóa qua, dã tính cùng những dã thú chân chính kia so sánh, đó thật sự là không thể so sánh được.
Triệu phó tướng nghĩ tới đây, trong lòng liền có chút hoảng hốt, hắn không e ngại ra chiến trường, da ngựa bọc thi thể là cảnh giới cao nhất của mỗi võ tướng.
Nhưng mà, táng th@n dưới nanh thú thật sự là có chút không đáng, cũng không phải chuyện hắn nguyện ý." Không được, mạt tướng phải đi đem chuyện nơi này báo cáo với triều đình một chút, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp, không thể ngồi chờ chết a!"- Triệu phó tướng đứng mạnh lên nói,.