Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 12

Edit: Bạch Anh

Bọn họ vừa nghe, cuối cùng thì chịu không nổi nữa, quỳ rạp xuống.

“Bàn lộng thị phi (đâm thọt nhau đó mà), nói xấu chủ tử, nặng thì xử tử, nhẹ thì đánh ba mươi đại bản.” Ngọc thúc biết rõ ý định của vương phi, không khỏi cảm động trong lòng.

Mà đứng cách đó không xa, ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt cùng Trình Dật trở nên phức tạp.

Bọn hạ nhân sắc mặt trở nên tái nhợt.

Mà người vây xem cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn vì vừa rồi không nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Không phải vừa rồi nói rất hăng sao?” Nhạc Du Du hừ lạnh một tiếng, rõ là dù ở nơi nào thì kẻ mạnh luôn bắt nạt kẻ yếu, ngay cả hạ nhân cũng cùng một đức hạnh, hôm nay nếu không lập uy với bọn họ, về sau bị bọn họ cưỡi lên đầu lúc nào cũng chẳng hay, “Bây giờ sao không nói tiếp nữa a?”

Bọn họ quỳ xuống, ngoại trười dập đầu, một câu cũng không dám nói.

Tiểu Hỉ đứng trong đám người nhìn Phúc Quý ca quỳ lạy, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Nhạc Du Du, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra.

Nhạc Du Du cũng không thèm nói, thong thả đi tới đi lui trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn lướt qua vẻ tái nhợt của đám người xung quanh, không khỏi cười thầm trong lòng, mình càng không nhắc tới chuyện xử phạt như thế nào, trong lòng bọn họ càng không yên tâm, sẽ càng thêm sợ hãi… Chỉ khi làm cho bọn họ chân chính sợ hãi, về sau mới không xuất hiện những việc tương tự như thế này nữa.

Rốt cuộc, Nhạc Du Du cũng dừng chân, thiêu hỏa côn trong tay nhấc lên trên vai, mọi người đình chỉ hô hấp, muốn nhìn những người này có kết cuộc ra sao.

“Các ngươi…” Nhạc Du Du nhìn bốn người quỳ trên mặt đất, chậm rãi mở miệng.

“Vương phi tha mạng.” Nhưng mà, không đợi Nhạc Du Du nói xong, bọn họ bỗng nhiên úp người xuống mặt đất, “Nô tài không dám nữa.”

“Vương phi.” Lúc này, Tiểu Hỉ cũng liều lĩnh vọt ra, quỳ gối trước Nhạc Du Du, “Cầu vương phi khai ân, mấy người Phúc Quý ca chẳng qua là do nhất thời hồ đồ…”

“Tiểu Hỉ?” Nhạc Du Du có hơi giật mình nhìn tiểu nha đầu này, tuy nhiên, bỗng dưng hiểu rõ, thì ra là cầu tình giúp người trong lòng a, đúng lúc, vốn nàng cũng không muốn giết hay đánh bọn họ, Tiểu Hỉ vừa lúc là cái bậc thang, lập tức nhìn thoáng qua những người khác, “Vậy thì xem mặt mũi của Tiểu Hỉ, tạm thời tha cho các ngươi không chết…”

Bốn người rốt cuộc thở phào một hơi, cái mạng được an toàn, Phúc Quý không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua Tiểu Hỉ.

“Tuy nhiên, tội sống khó tha.” Nhạc Du Du nhướng mày lên.

Bọn họ vừa nghe, lại có chút nhục chí, ba mươi đại trượng quất xuống, không chết cũng còn có nửa cái mạng a. Tiểu Hỉ lại để lộ ra thần sắc vui mừng, chỉ cần giữ được cái mạng là tốt lắm rồi.

“Chẳng qua…” Nhạc Du Du mỉm cười, hạnh nhãn híp lại: “Ngày hôm qua là ngày mừng của bổn vương phi, cho nên, bổn vương phi cũng không muốn thấy cảnh máu me, đại trượng có thể miễn, đổi thành trồng cây chuối đi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau (trào máu họng), trồng cây chuối? Đây là phương pháp xử phạt gì a, thật kỳ quái.

Nhạc Du Du cũng chẳng quản ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, bỗng dưng đập cây cời lửa: “Tất cả đứng lên.”

Bọn họ sợ tới mức phản xạ có điều kiền, nhanh chóng đứng dậy.

“Tốt lắm.” Nhạc Du Du hài lòng gật đầu, mình làm quân giáo bốn năm cũng không phải làm cho có, sau đó bước tới nói, “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, hai tay thả lỏng giơ xuống, mắt nhìn phía trước, gót chân khép lại, mũi chân cách nhau 60 độ…”
Bình Luận (0)
Comment