Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 178

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Đại quân của Tấn vương mấy ngày tới đều vây khốn, làm cho thành Phi Nhứ thế cục ngày càng khẩn trương lên, chỉ là, đối với sự lo lắng cho mọi người trong thành nên Lãnh Hạo Nguyệt vẫn chưa từng hạ lệnh tấn công thành.

“Hạo, có phải trong hoàng cung có phiền toái gì hay không a?” Nhạc Du Du không biết vì sao Lãnh Hạo Nguyệt lâu như vậy cũng không tấn công thành.

“Uh.” Lãnh Hạo Nguyệt gật gật đầu, “Bên trong tất cả mọi người đã bị Lãnh Phi Nguyệt dụng độc của Nhện Độc khống chế…”

“Vậy làm sao bây giờ?” Nhạc Du Du không khỏi chắc lưỡi, “Không nghĩ tới lúc đầu hắn thoát tục như vậy, dĩ nhiên là đê tiện như vậy…”

“Kỳ thực, hắn cũng đang sợ hãi.” Nam Cung Duệ chân mày cau lại.”Chủ lực của hắn đã bị tiêu diệt toàn bộ, lực lượng còn lại lại không chịu được khí hậu này …” Nói xong liếc liếc mắt Lãnh Hạo Nguyệt một cái, lực lượng giang hồ cường thịnh trở lại, cũng không có khả năng cùng triều đình chống lại.

“Đúng vậy.” Trình Dật cũng gật đầu, “Chỉ là, hắn bố trí nhiều năm như vậy, không nghĩ rằng bây giờ lại thua thảm, hắn sẽ không cam lòng, vì thế, chỉ sợ hắn sẽ lại làm ra thủ đoạn đê hèn đến thế nào…”

“Kỳ thực, chúng ta hoàn toàn có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm bắt thành Phi Nhứ.” Long Ngâm lại biểu tình nói một câu.

“Thế nhưng…” Nhạc Du Du vừa nghe xong mặc dù có đạo lý, thế nhưng, vẫn có chút lo lắng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, “Thực sự sẽ không lo cho an nguy của những huynh đệ tỷ muôi kia của chàng sao? Còn có nhiều văn võ bá quan như vậy…” Sinh mạng của nhiều người như vậy, Lãnh Phi Nguyệt nói không chừng thực sự sẽ không thương tiếc.

“Lúc trước, hắn là vì đoạt quyền, có thể thao túng toàn bộ triều đình mới làm như vậy, thế nhưng, nếu hắn cho rằng có thể uy hiếp những người đó giống như Lãnh Huyền Nguyệt uy hiếp ta, đây cũng là quá ngây thơ…” Lãnh Hạo Nguyệt cười lạnh một tiếng.

“Trúng độc của Nhện Độc, những người đó hiện tại kỳ thực đã là sống không bằng chết.” Vô Ưu lão nhân loát râu bạc mở miệng, “Còn không bằng để cho bọn họ chết để quên đi…”

“Lão đầu, ngươi đừng tàn nhẫn như vậy có được hay không?” Nhạc Du Du bất mãn nhìn Vô Ưu lão nhân liếc mắt một cái, “Cứu một mạng người còn hơn xây mười bậc tháp Phật.”

Vô Ưu lão nhân vô tội bĩu môi, Lạc Băng thì không nói gì chỉ lắc đầu.

“Chẳng lẽ độc kia không thể giải sao?” Nhạc Du Du hơi ngưng mi, nàng thực sự không hy vọng lại có người chết đi, sau đó nhìn Vô Ưu cùng Lạc Băng, “Các ngươi không phải thần y sao? Chẳng lẽ không có cách nào sao?”

“Biện pháp thì có a, chỉ là xem sư huynh có phải nguyện ý bỏ những thứ yêu thích hay không.” Lạc Băng nhìn Nhạc Du Du, hướng Vô ưu bĩu môi.

“Lão đầu?” Nhạc Du Du hiểu ý, lập tức nhìn về phía Vô Ưu.

“Có thể giải a, chỉ là…” Vô Ưu lão nhân bĩu môi, “Dù cho ngươi vui lòng hiến máu của mình, thế nhưng, liệt hỏa băng tằm của ta đối với bọn họ mà nói quá trân quý, những người đó không xứng…”

“Này.” Nhạc Du Du vừa nghe xong lập tức trừng mắt, “Băng tằm này không phải là của ngươi có được hay không?”

“Hiện tại ở trong tay ta chính là của ta.” Vô Ưu cũng trừng tròng mắt nổi lên.

“Keo kiệt.” Nhạc Du Du hừ lạnh một tiếng, “Vậy sau này ngươi cần dùng máu mà nói, cũng đừng tìm ta.”

“Ngươi…” Vô Ưu vừa nghe xong lập tức lo lắng, băng tằm này nếu là không có máu “Dị nữ”, nhiều lắm cũng chỉ là thuốc bổ, không có bất kỳ hiệu quả trị liệu nào, hơn nữa lúc băng tằm kia biến thân, chỉ có thể sống bảy ngày, lúc cũng sẽ bị chết, hóa thành một vũng máu, càng không đáng một đồng, vì thế, lập tức kéo kéo tay áo Nhạc Du Du, “Được rồi, đến lúc đó ta sẽ cống hiến một cái thì tốt rồi…”

“Cái này không khác nhau cho lắm.” Nhạc Du Du đắc ý hướng hắn nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, “Tướng công, đừng để người chết nữa, cùng vì quý a…”

Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được bật cười lên, sau đó một tay ôm lấy nàng hãm vào trong lòng, nữ nhân này a, vĩnh viễn đều là đồng tình tâm tràn lan.

“Vậy trước đó cũng phải đem bọn họ từ trong tay Lãnh Phi Nguyệt cứu ra lúc đó mới có thể nói chuyện giải độc.” Long Ngâm liếc mắt nhìn Nhạc Du Du.

“Vậy nhanh chóng cứu a.” Nhạc Du Du lo lắng nhìn mọi người.

“Chẳng lẽ ngươi hi vọng vương gia giao binh quyền ra, sau đó mặc hắn xâm lược sao?” Nam Cung Duệ vẻ mặt trêu tức nhìn Nhạc Du Du.

“Không cần đâu.” Nhạc Du Du vừa nghe lập tức lắc đầu, sau đó giương mắt lo lắng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, “Lãnh Phi Nguyệt chắc chắn sẽ không buông tha cho tướng công… Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”

“Cứu bọn họ có khi là biện pháp.” Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn Nam Cung Duệ, sau đó xoa xoa đầu Nhạc Du Du, “Đừng nghe Nam Cung Duệ dọa ngươi, ta căn bản là không e ngại hắn, hơn nữa, nghe theo uy hiếp của hắn, thuần phục hắn đó là biện pháp ngu xuẩn nhất, chẳng lẽ nàng cảm thấy tướng công nàng là người ngu xuẩn như vậy sao?”

Nhạc Du Du trừng mắt nhìn Nam Cung Duệ một cái, sau đó tâm để xuống, bất quá, lập tức đem bàn tay to đặt trên đầu mình kéo xuống, sau đó bất mãn mặt mày nhăn lại: “Đừng dùng động tác này, sẽ làm ta cảm thấy chàng là đang sờ sủng vật…”

Mọi người nhịn không được buồn cười cúi đầu phát ra tiếng cười.

Đảo mắt lại qua vài ngày, trong thành U Châu lại bỗng nhiên truyền đến tin tức, Thanh Thanh cùng Lãnh Minh Nguyệt bị người bắt cóc, còn làm bị thương không ít thị vệ của vương phủ… Tin tức này làm cho mọi người trong lòng căng thẳng, nhất là Trình Dật, trong nháy mắt mất đi dáng vẻ thong dong ngày xưa, lập tức nâng kiếm xông ra, lại bị Long Ngâm kéo lại.

“Nhất định là Lãnh Phi Nguyệt làm.” Trình Dật ảo não một quyền đập vào trên bàn, “Hắn nhất định là cảm thấy người ở bên trong không đủ để uy hiếp vương gia, cho nên mới phải đi bắt cóc Thanh Thanh cùng Minh Nguyệt công chúa…”

Nhạc Du Du vừa nghe xong cũng gấp gáp, Thanh Thanh nhìn không thấy, Minh Nguyệt lại nhỏ như vậy, còn có chứng sợ hãi, vạn nhất có gì không hay xảy ra, thì làm sao bây giờ?

Mà lúc này, kiên trì Lãnh Hạo Nguyệt tựa hồ cũng đã tiêu hao hết, hắn không có khả năng đợi được binh mã của Sở Thiên Thiên đến, càng không thể để cho hắn ta thực sự dùng Thanh Thanh cùng Minh Nguyệt mệnh đến uy hiếp hắn, vì thế, hạ lệnh suốt đêm tấn công thành, xung phong kèn lệnh vang lên, áp áp đoàn người trong nháy mắt dũng hướng về phía cửa thành.

Trình Dật kia càng giống như không muốn sống nữa, người tiên phong liền xông ra ngoài, không đợi binh sĩ nhấc lên thang mây, hắn đã từ trên lưng ngựa phi thân lên, sau đó liền như vậy nện vào đầu mọi người, quơ bảo kiếm dưới mưa tên mạo hiểm bay lên thành tường…

Nhạc Du Du ôm Bảo Bối ngồi ở trên lưng ngựa, giật mình nhìn Trình Dật, hắn cũng quá uy mãnh đi?

Đương nhiên, Lãnh Hạo Nguyệt cùng Long Ngâm cũng sẽ không để cho Trình Dật một mình mạo hiểm, sau đó cũng đều dùng khinh công bay lên thành tường, nhất thời, trên tường thành tiếng kêu thảm thiết một mảnh.

Nam Cung Duệ thì ngồi ở trong quân, bình tĩnh chỉ huy đại quân tấn công thành, mà biểu hiện anh dũng của Lãnh Hạo Nguyệt, thì càng thêm kích phát ý chí chiến đấu của các tướng sĩ, nhất thời tiếng kêu rung trời.

“Hai người chúng ta có phải cũng nên hoạt động một chút gân cốt hay không?” Vô Ưu nhìn thành tường phía xa, liếc mắt nhìn Lạc Băng.

“Tốt.” Lạc Băng mỉm cười, “Sư huynh làm như thế nào, sư đệ cùng theo như thế.”

“Tốt.” Vô ưu gật đầu một cái, sau đó liền chạy đến thành tường bay đi, mà Lạc Băng theo sát phía sau.

Lúc này, các ám vệ của Ám nguyệt trước kia mai phục tại bên trong thành trong nháy mắt hiện lên đi ra, thủ thành quan binh đâu phải là đối thủ của bọn họ, trong nháy mắt hai mặt thụ địch, quân lính tan rã, cửa thành rất nhanh đã bị phá khai, Nam Cung Duệ mang binh vọt đi vào.
Bình Luận (0)
Comment