Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 20

Tiểu Hỉ rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện, đã nán lại đây lâu rồi, vội vàng nhắc nhở bọn họ, nên đi bái kiến Hoàng Thượng.

“Phải nha, phụ hoàng đang chờ.” Lãnh Hạo Nguyệt nghe thấy mới nhớ tới chính sự, kéo Nhạc Du Du chạy đi.

Vị tổng quản thái giám lúc này mới đứng dậy khỏi mặt đất, lau mồ hôi lạnh trên trán, may mà không xảy ra xung đột a, nếu thực sự hai phe động thủ với nhau, bọn họ thân làm nô tài chẳng biết nên làm thế nào. Phủi lớp bụi dính trên áo choàng, vội vàng đuổi theo.

Hậu cung Băng Diễm quốc lấy ba cung điện lớn làm chủ, sau đó mới đến lục viện, cửu lâu, bảy mươi hai các ở xung quanh. Trong đó, tam cung phân biệt là Long Khiếu Cung ở trung tâm – là tẩm cung của Hoàng Thượng, sườn đông là Phượng Minh Cung – tẩm cung của Hoàng Hậu, cùng với Đan Dương Cung ở sườn tây – tẩm cung của hoàng quý phi, chẳng qua, nghe nói sau khi Lan Quý Phi ở nhiều năm về trước qua đời thì cung này vẫn luôn bỏ trống. Còn lại đều là Chỗ ở của các phi tần cùng các vị hoàng tử, công chúa.

Hôm nay, bởi vì Tấn Vương Phi tiến cung gặp mặt hoàng thượng, cho nên, địa điểm được chọn là Đắc Hoa điện, Chỗ này cùng Đắc Hoa Môn [1] không xa, là nơi xử lý chính vụ sau khi hoàng thượng hạ triều, cũng là nơi dùng để tiếp đại nội thần.

[1] ở mấy chương trước, Bạch Anh edit sót chỉ còn Hoa Môn.

Đến khi Lãnh Hạo Nguyệt kéo Nhạc Du Du bước vào Dưỡng Tâm điện [2], nơi đây đã có không ít người ngồi sẵn, trong đó còn có thái tử Lãnh Huyền Nguyệt bị bầm một bên mắt.

[2] chẳng hiểu vì sao ở trên nói Đắc Hoa điện, xuống dưới lại thành Dưỡng Tâm điện.

Yết kiến xong, Nhạc Du Du lập tức án theo quy củ đứng bên cạnh Lãnh Hạo Nguyệt, trong lòng có hơi bồn chồn, bộ não nhanh chóng hoạt động, nếu tên thái tử nhỏ mọn kia thật sự cáo trạng với hoàng thượng chuyện của mình, thì nàng biết làm gì mới phải đây? Thế nên nghĩ tới xuất thần, ngay cả Hoàng Thượng nói chuyện cũng không nghe thấy.

“Tỷ tỷ, phụ hoàng gọi ngươi kìa.” Lãnh Hạo Nguyệt len lén kéo tay áo của Nhạc Du Du, trong lòng không khỏi thở dài, không hiểu sao người này lúc nào cũng có thể thất thần a?

“A.” Nhạc Du Du khôi phục tinh thần lại, vừa ngẩng đầu, thì thấy một cặp mắt như cười mà không cười, không khỏi sững sốt, trách không được Hạo nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, thì ra là do gien di truyền a.

“Khụ khụ…” Đối với hành động vô lể của Nhạc Du Du, Đổng Tuyết Mai bên cạnh Lãnh Húc có hơi hờn giận, nhưng không thể phát tác trước mặt mọi người, đành phải ho khan một vài tiếng. Lúc trước tên ngốc kia chạy tới đòi thành thân, nàng dự định không đồng ý, dù sao lai lịch của nữ nhân này bất minh, tuy nhiên, hoàng thượng lại đồng ý, nàng có thể nói gì được chứ? Hiện giờ xem ra, nữ nhân này còn không có giáo dưỡng, bất quá, rất xứng với tên ngốc kia.

Nhạc Du Du khôi phục tinh thần lại, lúc này mới chợt nhớ, ở cổ đại không được nhìn thẳng vào hoàng thượng, nếu không nghe sẽ bị định tội miệt thị quân nhan… nghĩ tới đây, nhịn không được thầm líu lưỡi, vội vàng cúi đầu xuống.

Lãnh Húc cũng không quá để ý, từ ái nhìn Nhạc Du Du, hắn hy vọng nàng có thể đối xử tốt với Hạo nhi, như thế, cho dù Hạo nhi đời này không thể bình phục, thì hắn cũng có thể an tâm đi gặp mặt Như Lan.

“Ngươi tên là Nhạc Du Du?” Thanh âm của Lãnh Húc rất ôn hòa, giống như lo nàng hoảng sợ, “Tên này rất hay.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Nhạc Du Du vội vàng dập đầu, trong lòng kêu khổ a, người này nói một câu ngừng lại một chút, phỏng chừng cái eo của nàng không cần chặt cũng đứt luôn a.

“Không đúng không đúng.” Lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên trở nên thông minh, “Tỷ tỷ phải gọi là phụ hoàng…”

“Ách.” Nhạc Du Du sờ sờ cái mũi, thân thích như thế này… có hơi cao a.

“Đúng vậy Du Du, ngươi nên tập theo Hạo nhi gọi trẫm một tiếng phụ hoàng, gọi hoàng hậu một tiếng mẫu hậu.” Lãnh Húc mỉm cười gật đầu.

“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Nhạc Du Du lại không khỏi xem thường, dáng vẻ vị hoàng hậu nọ thoạt nhìn cùng lắm chỉ mới ba mươi cái xuân xanh thôi a, còn nàng cũng hơn hai mươi tuổi rồi, đại học cũng đã tốt nghiệp, dĩ nhiên lại lòi ra một bà mẹ vợ trẻ như thế này? Có điểm không quen a a a a!

Đương nhiên, nghĩ trong lòng là một chuyện, nói ra là một chuyện khác
Bình Luận (0)
Comment