Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 204

Edit: gau5555

Beta: darkAngel

Sau khi Lãnh Hạo Nguyệt lên ngôi, Trình Dật liền từ quan, sau đó mang theo Thanh Thanh đi vân du tứ hải, thuận tiện cứu người, thẳng đến khi Nhạc Du Du sinh Bối Bối mới trở lại thành U Châu.

Lúc này Thanh Thanh cũng mang thai, vì thế, hai người này mới quyết định ở lại, mở một hiệu thuốc giá thấp ở trong thành. Mọi người nghe nói tiệm thuốc này không chỉ có giá thấp, hơn nữa người xem bệnh chính là dưỡng nữ của thần y Lạc Băng, bốc thuốc chính là đại sư huynh của hoàng đế, đại đồ đệ của Vô Ưu lão nhân, vì thế, đều tò mò muốn biết về hai đại nhân vật này một chút, cộng thêm “Tiểu thần y” thái độ hiền lành, y thuật cao minh, vì thế mọi người cơ hồ là chen nhau mà tới tới. Từ ngày khai trương tới nay, dường như mỗi ngày cửa tiệm đều bị đạp phá.

Thậm chí có vài người căn bản là không bệnh, nhưng vì muốn đến hưởng thụ một chút phục vụ của “Tiểu thần y”, đồng thời mơ tưởng, nói không chừng có thể thấy hoàng thượng, vì thế, thông minh đem chữa bệnh nói thành cố vấn dùng thuốc, sau đó sẽ thuận tiện mua một chút cẩu kỷ đảng sâm các loại hoặc nấu canh hoặc pha trà uống.

Tình trạng như vậy làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười, bởi vì quá nhiều người xếp hàng như thế, như vậy có thể sẽ làm lỡ chân người thật sự cần được chữa bệnh.

Nhạc Du Du không có việc gì cũng tới hỗ trợ, sau hai ngày nàng khảo sát tại hiện trường thì đã có chủ ý, chính là tổ chức tọa đàm cố vấn dưỡng sinh tại chỗ, hướng dẫn miễn phí cách dùng thuốc cho mọi người làm sao để dự phòng tật bệnh. Tạm định chính là năm ngày một lần, địa điểm ngay tại mảnh đất trống bên cạnh hiệu thuốc, mọi người chỉ cần có thời gian là có thể tới nghe giảng, mỗi lần nửa canh giờ, nửa canh giờ đầu Thanh Thanh sẽ giảng một ít tình trạng bệnh tật, cách dự phòng các loại bệnh, sau một canh giờ tạm nghỉ, mọi người có thể tự mình hỏi vấn đề mình gặp phải.

Lần đầu tiên toạ đàm, cơ hồ hơn phân nửa dân chúng thành U Châu đều tới, trên đất trống đứng đầy người, ngay cả xung quanh trên nóc nhà, trên cành cây đều bò đầy người.

Thế nhưng, dù cho nhiều người như vậy, toàn trường cũng thật im ắng, tất cả mọi người đều vươn dài cổ, mở to hai mắt nhìn nghe Thanh Thanh không nhanh không chậm giảng: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, luôn luôn không tránh được sinh bệnh, mà sinh bệnh đã nói lên bộ phận nào đó của cơ thể có vấn đề… Tuy rằng bệnh này không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, nhưng có thể sớm dự phòng, chỉ cần mỗi ngày ăn uống hợp lý thoả đáng, như vậy, có thể phòng tránh không ít bệnh tật…”

” Thần y Thanh Thanh, nếu nói như ngươi vậy, nếu như tất cả mọi người chú ý, cũng không cần đến khám bệnh, vậy tiệm thuốc của ngươi làm sao bây giờ a?” Có người cao giọng hỏi.

“Nếu như tất cả người Băng Diễm quốc thực sự đều người người khỏe mạnh, vô bệnh vô tai, như vậy, tiệm thuốc này của ta đóng thì có làm sao?”

Thanh Thanh nói ra làm tất cả mọi người đều cười.

“Nhân sinh bệnh, khả năng rất lớn cũng là bởi vì do ăn uống tạo thành, cái gọi là bệnh tòng khẩu nhập, chính là đạo lý này, vì thế, hôm nay, đầu tiên ta muốn giảng cho mọi biết những thức ăn tương khắc với nhau, ta chuẩn đoán nhiều bệnh án như vậy, rất nhiều đều là bởi vì ăn gì đó không đúng khiến cho bệnh, có rất nhiều thức ăn kỳ thực đều là đồ tốt, thế nhưng, thường thường không ăn đúng cách sẽ bị phản tác dụng, giống như sẽ biến thành độc dược hại người, nói cách khác, mật là đồ tốt, nhưng nếu ăn cùng đậu hũ, liền dễ khiến cho tai điếc, lại tỷ như, đậu phộng cùng dưa chuột ăn với nhau, cũng rất dễ làm thương tổn thận…”

Ngay góc phòng ở phía sau Thanh Thanh không xa, Nhạc Du Du kéo tay áo Trình Dật: “Cảm giác làm sao?”

“Rất tốt.” Trình Dật khóe miệng nhất câu.

“Bất quá, ta cảm thấy Thanh Thanh xuất đầu lộ diện như thế, thủy chung có điểm không thích hợp…” Lãnh Hạo Nguyệt thình lình chen vào một câu.

” Chủ nghĩa của Đại nam tử.” Nhạc Du Du nhìn Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt một cái, “Thanh Thanh đây là đang thể hiện giá trị của mình. Thần y là làm cái gì? Chính là dùng để cứu người, nếu như cả ngày trốn ở trong thâm sơn rừng già, dù cho y thuật cao tới đâu cũng vô dụng, giống như kiếm tốt trong tay chàng, chỉ có được sử dụng, lúc đó mới có giá trị, nếu không có người dùng, ném ở trong phòng cũng chỉ là một khối sắt…”

Trình Dật nhìn Lãnh Hạo Nguyệt bị nói đến á khẩu không trả lời được, không khỏi nở nụ cười: “Đúng vậy, vì thế, ta ủng hộ Thanh Thanh, nàng thành công như thế, nói rõ ta thật tinh mắt phải không?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy a.” Nhạc Du Du nhịn không được cảm thán.

“Thế nhưng, ngươi không cảm thấy sẽ có điểm tự ti sao?” Lãnh Hạo Nguyệt nổi hắc tuyến, không cam lòng liếc mắt nhìn Trình Dật, “Nàng hiện tại lại được bách tính yêu mến như thế…”

“Tại sao phải tự ti?” Trình Dật kỳ quái liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, “Điều này nói rõ ta thật tinh mắt có được hay không? Nếu là nữ nhân của ta bị bách tính phỉ nhổ mà nói, ta nghĩ ta sẽ càng tự ti.”

” Dật ca ca a, ta thật là càng ngày càng bội phục ngươi.” Nhạc Du Du nhịn không được vỗ vai hắn một cái, “Tư tưởng của ngươi đã đạt đến một cảnh giới cao hơn rồi, không giống người nào đó a, càng sống càng lùi về sau a…”

Lãnh Hạo Nguyệt tức khắc nổi lên hắc tuyến.

Thanh Thanh nói chuyện chiếm được sự yêu mến của bách tính, về sau, thậm chí muôn người đều xông tới nghe. Thậm chí ngay cả người từ một vài thành trấn gần đó cũng sẽ tới nghe giảng. Hiệu ứng dây chuyền, thế cho nên mỗi lần trước sau toạ đàm, khách điếm thành U châu sẽ chật ních người, do đó cũng kéo theo ngành ăn uống, thông nhau phát triển, ngành phục vụ cùng in ấn phát triển hơn bao giờ hết…

Ngành in ấn này cũng là bởi vì có vài người có lòng sẽ đem nội dung bài giảng của Thanh Thanh ghi chép xuống, sau đó in ấn thành sách, từ đó tiêu thụ mưu lợi.

Việc tọa đàm khiến cho danh tiếng của Thanh Thanh càng lúc càng vang xa, thế nhưngnàng không hề nghĩ đến, danh hiệu của nàng rất nhanh liền vượt ra khỏi biên giới, rất nhiều quốc gia xung quanh cũng đều mộ danh mà đến, do đó lạ giúp cho kinh tế quốc gia phát triển, vô hình cũng giúp cho Băng Diễm quốc càng thêm cường đại, cống hiến này thật không thể không ghi nhận.
Bình Luận (0)
Comment