Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 37

Edit: gau5555

Beta: LuckyAngel

Kỳ thực, Nhạc Du Du không biết là khi nàng cùng Lãnh Hạo Nguyệt vừa ra cổng vương phủ thì đã có ám vệ theo bảo hộ, ám vệ này đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mỗi người võ công đều cao cường, mấu chốt là đều thề sống chết thuần phục vương gia, chỉ cần có nguy hiểm, bọn họ sẽ xuất hiện đúng lúc để bảo vệ.

Mà  chuyện xảy ra ở tửu lâu”Thực vi thiên”, ám vệ  đã sớm báo cáo, ngay lúc đó Trình Dật cùng Long Ngâm đang uống trà, vừa nghe nói Tấn vương phi Nhạc Du Du đang ở trong tửu lâu giơ băng ghế truy sát Bạch Ngọc Sơn. Phốc! Hai người đều không hẹn mà cùng đem trà trong miệng phun ra. Sau đó bất chấp tự hỏi, chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, liền đứng dậy triển khai khinh công chạy đi vương phủ.

Chuyện như vậy trăm năm gặp một lần, bọn họ tại sao có thể bỏ qua?

Kết quả, mới vừa đến cửa lớn của “Thực vi thiên”, đã nhìn thấy Nhạc Du Du đang xác nhận thân phận của Bạch Ngọc Sơn, sau đó liền bỗng nhiên đưa ghế lên đánh hắn, cuối cùng tên kia chật vật trốn ra đại môn…

Long Ngâm trời sinh tính lạnh lùng, thế nhưng khóe miệng vẫn là nhịn không được hơi co quắp một chút, vương phi này là nữ nhân sao?

Trình Dật mặc dù đã gặp cảnh tượng Nhạc Du Du cầm cời lửa trị tội hạ nhân, thế nhưng, vẫn là giật mình mở to hai mắt nhìn, há to miệng, tha thứ cho hắn đi, lớn như vậy, còn chưa thấy qua nữ nhân nào có thể như vậy ở trước mặt mọi người thể hiện hình tượng hung dữ…

Trở lại vương phủ.

Nhạc Du Du đem đông ném tây, sau đó đưa Lãnh Hạo Nguyệt ngồi lên giường, đang cầm mặt của hắn, vẻ mặt thương tiếc: “Hạo nhi, ngươi nói cho tỷ tỷ, có phải hay không là trước đây hắn  đều khi dễ ngươi như vậy?”

“Hạo nhi trước đây đều rất ít ra vương phủ …” Lãnh Hạo Nguyệt thùy con mắt, chính mình chơi ngón tay của mình, thế nhưng thanh âm cũng hơi phát run, hắn thật sự là còn không đưa sự khiếp sợ trong lòng khôi phục lại.

Đương nhiên, Nhạc Du Du xem ra lại hiểu mặt khác của câu chuyện, nàng ôm lấy đầu Lãnh Hạo Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của hắn: “Đừng sợ, sau này, chỉ cần có tỷ tỷ ở, ai cũng không dám khi dễ ngươi…”

Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, trước đây hắn là hoàng tử, tất cả mọi người nịnh bợ hắn, về sau hắn ngu đần, tất cả mọi người miệt thị hắn, trừ mẫu phi hắn ra, còn cho tới bây giờ không ai như thế vô điều kiện bảo vệ lo lắng cho hắn, mũi không khỏi đau xót, cũng dùng sức ôm Nhạc Du Du. Trong lòng lại sinh ra một tia áy náy, dù sao mình lừa nàng a, một cô gái yếu đuối, vì che chở hắn, có thể không để ý hình tượng, không để ý an nguy, hành vi như vậy cần nhiều dũng khí a…

Nữ nhân này thật là nên để ý đến chính mình đi.

Muốn muốn, Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng bỗng nhiên liền ấm áp lên, thật giống như trong bóng tối băng giá đi lại thật lâu, bỗng nhiên gặp một ngọn đèn, một cái ôm ấp. Lòng cô đơn kia thật lâu bỗng nhiên có chỗ dựa vào, hắn không còn là một người một mình chiến đấu hăng hái, cảm giác như thế làm cho hắn kiên định, ấm áp.

Kia chính là ấm áp, từ bốn năm trước, trong giây phút chính mình quyết định làm đồ ngốc, từ lúc mẫu phi ở trước mắt của mình mà chết vẫn là những giây phút ấm áp cũng dần cách hắn đi xa, còn lại cũng chỉ là tính toán, lạnh lùng… Thế nhưng, bốn năm sau, loại cảm giác này đã trở về, vẫn là trên người nữ nhân không rõ lai lịch có được, tuy rằng nguy hiểm, thế nhưng, hắn không nghĩ buông tay, bởi vì nàng đối với hắn là thật lòng, không giả được, hắn thừa nhận, hắn mệt mỏi, hắn tham luyến nàng ấm áp ôm ấp, vì thế, hắn muốn đánh cuộc một lần, tuy rằng đánh cuộc như vậy một khi thua sẽ đem vạn kiếp bất phục…
Bình Luận (0)
Comment