Phục Hôn Chỉ Vì Thượng Ta

Chương 7

Hôm nay Kiều Nhất Minh vui vui vẻ vẻ tràn đầy tinh thần bắt đầu ngày đầu tiên của cuộc sống mới.

Nhìn nhìn tờ giấy kế hoạch tối hôm qua, hắn quyết định đi siêu thị trước để mua chút nguyên liệu nấu ăn cùng một quyển sách hướng dẫn nấu ăn, đẩy xe đẩy nhỏ một mình đi dạo trong khu rau dưa, nghiêm túc nghe bác gái bên cạnh nói cho mình cách lựa rau. Kiều Nhất Minh cảm thấy thứ mình chưa từng tiếp xúc thật ra cũng khá tốt đẹp.

Thân ảnh Kiều Nhất Minh rơi vào tầm mắt một người.

“Rầm rầm!” đồ vật chồng thành ngọn núi nhỏ do có người va chạm mà đổ đầy đất!

“Kiều —— Nhất —— Minh ——”

Kiều Nhất Minh vốn đang cùng bác gái thảo luận lựa chọn đồ ăn bỗng dưng bị kêu tới sửng sốt! Âm thanh của người này có chút quen thuộc a!

Quả nhiên, Kiều Nhất Minh vừa quay đầu lại, đại não lập tức trống rỗng!

“An Tử Khê”

“Đã lâu không gặp! Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt!”

An Tử Khê nói, cảm thấy có chút mỹ mãn, thanh âm cũng tràn đầy kích động, bởi vậy hắn mới có thể va vào núi đồ đó.

Một âm thanh xa xăm vang lên bên tai Kiều Nhất Minh “Nếu mình còn gặp lại nhau, thì mình ở bên nhau đi!”

Những lời này là lời nói của An Tử Khê 15 năm trước, khi đó bọn họ chỉ mới 13 tuổi, 13 tuổi, bọn họ đều không biết thích và yêu là gì, chờ đến lúc hai bên muốn tìm hiểu thử thì An Tử Khê lại phải xuất ngoại, từ đó về sau hai người cũng không còn liên lạc, ba tháng trước An Tử Khê từng gửi cho hắn một phong thư, mặt trên chỉ có năm chữ “Tôi sẽ trở về!”. Lúc đó Kiều Nhất Minh cũng không để tâm đến câu đùa vui khi bé, thậm chí còn cười nhạo An Tử Khê nói mấy lời như Hôi Thái Lang thường nói.

Xem ra, hết thảy đều phải phai nhạt!

“Đã lâu không gặp!” Kiều Nhất Minh trả lời câu hỏi của An Tử Khê.

“Nghe nói cậu ly hôn!”

Cái gì phải đến rồi sẽ đến, Kiều Nhất Minh cũng không tính giấu diếm cái gì.

“Đúng vậy! Đã ly hôn!”

“Chúng ta đã gặp nhau rồi, vậy thì chúng ta ở bên nhau đi!”

Lời nói này xuất hiện có hơi vội vàng, thời gian trước sau cũng cũng chỉ mới có ba phút, An Tử Khê liền ném cho hắn một vấn đề không dễ giải quyết!

“Ngại quá, trừ bỏ ký ức lúc nhỏ thì giữa chúng ta cũng không có gì đáng nói, hơn nữa bây giờ tôi còn muốn sống thoải mái một chút!”

Nụ cười như ánh mặt trời của An Tử Khê có chút sụp đổ. Thì ra mấy năm nay cậu ấy vẫn luôn không nhớ kỹ lời mình nói! Nhưng mình nhiều năm như vậy lại không có một khắc nào không nhớ đến cậu ta, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót.

Đảo mắt y lại cười một cái: “Không sao, đã nhiều năm như vậy rồi, không sợ giờ khắc này!”

Nói thật, những lời này làm Kiều Nhất Minh có phần cảm động, không phải vì thâm tình mà là vì để ý! Còn Thương Thịnh đối với hắn thì sao?

Kiều Nhất Minh không nói gì, đối với An Tử Khê, không nói gì chính là câu trả lời thích hợp nhất! Hắn cũng không sốt ruột!

Nhất thời Kiều Nhất Minh không tìm ra đề tài thích hợp để nói chuyện, hai người có chút xấu hổ. Nhưng thật ra An Tử Khê biết hắn đang nghĩ gì.

“Tôi thấy cậu còn có việc, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu cứ làm việc của minh trước đi!”

Nụ cười chân thành của An Tử Khê quả thực có thể làm say lòng người! Người này lớn lên nhìn không tệ, Kiều Nhất Minh nhất yêu mĩ thực nhì yêu mĩ nhân, thật đúng là đối khẩu! Vì thế ban đầu hắn lạnh lùng nói muốn muốn thả lỏng sinh hoạt cứ như bị gió Bắc thổi bay mất!

“Không có việc gì không có việc gì, nhiều năm không gặp, thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi!” Lời này thốt ra hơi đột ngột An Tử Khê nhất thời không thể tin được!

Trong tiệm cơm Tây.

“Một phần bò bít tết chín bảy phần, thêm chút hành lá, vị không cần quá đậm, một phần tôm thịt không lấy đuôi chỉ lấy đầu và thân.”

An Tử Khê nói thực lưu loát! Mấy món đó đều là món ưa thích của Kiều Nhất Minh!

Kiều Nhất Minh lại thêm thập phần cảm động!

Kiều Nhất Minh nghĩ “Xem đi! Ông đây vừa chia tay Thương Thịnh liền có người theo đuổi! Vẫn là soái ca!”

_______________

Cách đó 3 mét. Thương Thịnh lạnh nhạt nhìn Kiều Nhất Minh ở đằng xa tán gẫu cùng một người đàn ông, lại còn vừa nói vừa cười! Áy náy trong lòng lập tức hoàn toàn biến mất.

“Nhìn dáng vẻ coi bộ đã sớm chuẩn bị tốt lốp xe dự phòng!”

Kiều Nhất Minh quả thật trò chuyện rất vui vẻ, nhưng đều là những chuyện lúc nhỏ.

Kiều Nhất Minh không cẩn thận dính phải hạt mè trên khóe miệng, An Tử Khê buông dao nĩa, nhẹ nhàng dùng tay giúp hắn lau đi.

“Hai người các ngươi thật đúng là vui vẻ nhỉ!”

Âm thanh của Thương Thịnh phá lệ chói tai, Kiều Nhất Minh không nghĩ tới lại gặp hắn ở chỗ này, nhất thời chân tay luống cuống muốn giải thích, nhưng rồi nghĩ lại, đều đã kết thúc còn giải thích cái gì a!

“Đương nhiên vui vẻ a! Không lẽ còn muốn tôi đi nhảy sông sao?” Kiều Nhất Minh mỉm cười nói, thanh âm không có một chút cảm tình.

Thương Thịnh trong lòng hừng hực lửa đốt, hận không thể thiêu chết gia hỏa khẩu thị tâm phi này!

“Ngày hôm qua còn ở dưới háng tôi, hôm nay lại muốn thông đồng người khác sao!”

Kiều Nhất Minh còn chưa nói lời nào đã nghe thấy An Tử Khê mở miệng “Vị tiên sinh này, phiền anh nói chuyện chú ý một chút”

"Ồ! Đây là việc nhà tôi”

“Phải không? Theo tôi được biết thì hai người đã ly hôn. Anh biết không? Nếu ngươi cứ dây dưa Kiều Nhất Minh như vậy, cậu ấy có thể kiện anh!”

Công việc xã giao nói cho Thương Thịnh biết người này không giống như vẻ bề ngoài của hắn.

“Thương Thịnh, tốt nhất là hảo tụ hảo tán, tôi không muốn làm quá khó coi, anh nên hiểu!” Kiều Nhất Minh phách phạm bành trướng! Thương Thịnh cũng không thể tin được.

“Tử Khê chúng ta đi!”

Kiều Nhất Minh lôi kéo An Tử Khê rời đi, từ đầu tới đuôi còn không thèm nhìn Thương Thịnh một cái.

“Nhất Minh, Tử Khê, kêu thật là thân thiết nhỉ!” Dưới ánh đèn, trong lòng Thương Thịnh đang nghĩ gì, có lẽ chỉ có hắn mới biết.

___________

“Hôm nay cám ơn cậu” Kiều Nhất Minh cười xin lỗi An Tử Khê.

“Không khách khí, đừng ủy khuất chính mình, để tôi đưa cậu về nhà!”

Kiều Nhất Minh nhìn sắc trời, đã khuya.

“Không cần, cậu về trước đi! Đã không còn sớm nữa.”

An Tử Khê không tiếp tục miễn cưỡng, gật gật đầu rồi nhìn theo hướng Kiều Nhất Minh rời đi.

Không biết Kiều Nhất Minh đi được bao lâu, chờ tới lúc hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy An Tử Khê còn đứng ở nơi xa nhìn hắn biến mất……

==============HẾT CHƯƠNG 7===============

#Riz: Tui vừa đi dò lại mấy chương trước, sửa lại xưng hô cũng như vài lỗi edit, thiệt lười mà ;;v;; đợi bộ này hoàn chắc tui cũng sẽ đi chỉnh lại 2 bộ kia, sau đó mới đào hố mới. Thật sự là rất cần người beta, không có ai sao huhuhu 〒▽〒
Bình Luận (0)
Comment