Phúc Ninh Điện

Chương 111

Hôm sau, các quan viên Hoài Nam đông lộ có thể chạy suốt đêm tới, đã toàn bộ chạy tới  nhà cũ của Lý Chí Thành.

Triệu Tông cả đường tới đây, vẫn chưa để lộ, mà vừa đến, cũng không thật sự né tránh người khác, Lý Chí Thành bèn thả hết tin tức ra. Bệ hạ đăng cơ mười một năm, thân chính năm năm, lần đầu tiên đi tuần, lại còn đến nơi này, các quan tức khắc thay quan phục tới.

Bọn họ làm rất sớm, Triệu Tông còn chưa tỉnh.

Lúc này quan viên liên quan đến chuyện tiền muối, phần lớn là quan viên của Dương Châu và Diêm Thành Huyện. Với các quan khác, Chuyển vận sứ Lâm đại nhân gần nhất không ở đây, Tri châu Dương Châu cũng không ở đây, càng khỏi nói Tri huyện Diêm Thành Huyện. Bọn họ ở khá xa, mà cái gì cũng không biết, tất nhiên là hiếu kỳ, quay người liền đi hỏi thăm.

Lý Chí Thành sâu sắc cảm thấy đây là lúc nổi bật nhất trong cuộc đời của gã, người người đều tìm đến nhà gã, hồi đợt gã thi tiến sĩ, thứ hạng gần chót, đến ống giày của Tiên đế còn chưa từng thấy, chỉ hâm mộ nhìn ba người nhất giáp* cưỡi ngựa quanh phố lớn. Bây giờ lại sướng rồi, ai cũng hỏi gã hết này!

*Nhất giáp: Tiến sĩ bậc một. Là ba thí sinh điểm cao nhất gồm trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa hay còn gọi là tam khôi

Gã tất nhiên là biết gì nói nấy, trong lòng cũng đắc ý, Sở Châu gần như là không ai liên lụy đó nha! Thủ thành thì có làm sao? Bây giờ thấy chỗ tốt của thủ thành rồi chứ gì!

Các quan khác khi nghe xong, lại không đắc ý, mà là nóng lòng cực kỳ. Năm xưa lại nghe nói bệ hạ là một người nhu nhược không dùng được, nhưng nhìn những việc làm của bệ hạ từ khi thân chính tới nay, quả nhiên là dùng biện pháp mềm làm việc cứng nha! Một vị Hoàng đế như này, đột nhiên đến Hoài Nam đông lộ, mà đến Chuyển vận sứ cũng bắt giam, thì không biết phía dưới đã xảy ra cái gì!

Có người thông minh, lập tức chạy sang trước mặt Tư Lãng và Dịch Ngư bị bao vây mấy lớp hỏi chuyện.

Tư Lãng và Dịch Ngư cũng hay, một hỏi ba không biêt, chỉ nói bệ hạ là người cực kỳ khoan dung, muốn bọn họ mở lòng. Vừa nói như thế, bọn họ càng không có cách nào yên tâm!

Tư Lãng và Dịch Ngư cũng bất đắc dĩ, bọn hắn cũng không biết bệ hạ đột nhiên đến.

Hai người bọn hắn mặc dù còn bổ nhiệm ở Bảo Ứng Huyện, kỹ thuật in chữ rời mới là công việc của bọn hắn, hai người suốt ngày bận cái này, nên không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ. Hai người bọn hắn đều không thiếu tiền, người người đều biết, cũng biết bọn hắn là quan viên bệ hạ đặc biệt phái tới, đương nhiên không người đưa bạc cho bọn hắn. Kỹ thuật in chữ rời còn chưa xong, đâu rảnh đi hỏi thăm chuyện của Sở Châu?

Vẫn phải là tin tức từ Lý Chí Thành, bọn hắn mới lập tức tới.

Tư Lãng là vị hôn phu của Triệu Thế Tình, còn là Thế tử Hầu phủ, thoạt nhìn cao quý cực kỳ, quan hệ với bệ hạ cũng không cạn. Người người vây quanh hắn, kỳ thực hắn biết mục đích bệ hạ trọng dụng hắn. Hắn ở trước mặt bệ hạ cũng chỉ đến thế thôi. Hắn không có chí lớn hướng, phong nhã quen rồi, làm tốt việc bệ hạ giao cho hắn là được. Cho nên mặc dù được ân cần dò hỏi, hắn cũng là sắc mặt hờ hững.

Dịch Ngư lại không hẳn, sau tết, khi từ Kinh Thành về Bảo Ứng Huyện sau, kỹ thuật in ấn có tiến triển nhanh, bây giờ đã có thể in ra sách càng rõ chữ hơn, cũng có càng ngày càng nhiều người tham dự vào. Y nghe nói bệ hạ thích từ khúc dân gian, nên sai người đi in, vốn định chờ in xong, thì đưa vào kinh.

Nào ngờ bệ hạ bỗng nhiên tới đây rồi! Y có chút hưng phấn, ôm theo mấy quyển sách mới in ra rồi chạy tới đây.

Y bị bao vây, cũng không muốn nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm phía Bắc, nghe nói bệ hạ nghỉ ngơi ở đó.

Từ khi thi đậu trạng nguyên tới nay, mặc dù cũng có phong quang, nhưng chức quan của y thấp, kỳ thực rất ít khi gặp mặt bệ hạ. Mãi đến khi y trình lên kỹ thuật in ấn, bệ hạ mới nhìn y vài lần. Nhưng sau đó lại phái y đến Dương Châu, ba năm qua, cũng chỉ lúc có hồi kinh tự chức mới gặp mặt bệ hạ hai ba lần mà thôi.

Trong mắt y tràn đầy mong đợi.

Hắn mãi mãi không thể quên cảnh lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ.

Ngày ấy mưa thu liên miên, y cùng với Tiêu Đường quỳ dưới Tuyên Đức Lâu. Y không thành kính giống Tiêu Đường, chỉ là tư lợi cho riêng mình thôi, dù sao đây là chuyện thuê hoa trên gấm. Y hy vọng có thể trình diện trước mặt bệ hạ nhiều, tương lai con đường làm quan sẽ được đi xuôi nước hơn.

Y cũng không ngờ tới, bọn họ quỳ như thế thật sự đưa bệ hạ đến!

Bệ hạ gọi bọn họ đứng dậy, giọng nói trong mưa ôn hòa dị thường, y lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một lần, thì cũng không có cách nào quên.

Hóa ra trên đời này thật sự có người như vậy.

Uổng công y tự nhận trong nhà là phú khả địch quốc, còn cho rằng tài tình của y đệ nhất thiên hạ, thấy bệ hạ mới biết tự ti mặc cảm rốt cuộc là cảm giác gì.

Y đang nhìn chằm chằm phía Bắc ngẩn cảd người, chợt nghe đến có người lấy lòng Tư Lãng: “Thế tử, ngài chính là người bệ hạ trọng dụng! Ngài còn là cháu rể của bệ hạ, bệ hạ đương nhiên cái gì cũng nghĩ đến ngài, sợ rằng bệ hạ tỉnh lại, biết ngài ở đây, lập tức gọi ngài vào nói chuyện!”

Tư Lãng cười: “Không dám nhận ——”

Dịch Ngư có chút ngưỡng mộ, Tư Lãng rất phong nhã, đọc sách nhiều,  năng lực làm việc cũng bình bình nhưng hắn là con cháu thế gia, phu nhân còn là nữ nhi Triệu gia, đương nhiên được bệ hạ coi trọng.

Hắn còn chưa nói xong, từ bên ngoài đã vang giọng nói bất mãn: “Sao ồn ào thế?”

Giọng nói rõ ràng không cao, mà có hơi thấp, nghe vào, tuổi tác người nói chuyện cũng không quá lớn, một câu này thôi đã khiến mọi người lập tức đình chỉ nghị luận, nịnh nọt cùng thăm hỏi, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài.

Mặt Tư Lãng lộ vẻ mỉm cười, thầm nghĩ, đây mới là người đặt đầu quả tim của bệ hạ nè.

Bọn hắn có là gì đâu.

Triệu Thế Tông đi tới, đứng ở cạnh cửa, nhìn quanh một vòng, chỉ thấy người khắp phòng, đều mặc quan phục, hắn có thể đoán chắc là các quan nghe tin nên đến đây, hắn lập tức cau mày.

Giờ cũng đến sớm quá, trời còn chưa sáng đâu!

Lý Chí Thành lập tức ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Thập nhất lang quân, hạ quan suốt đêm phái người truyền tin các nơi, các quan ở ba nơi Thái Châu, Tứ Châu, Thức Châu liền chạy tới! Còn lại Hải Châu, vì có hơi xa, chắc phải mấy canh giờ nữa mới đến được.”

Lý Chí Thành cũng thành thật, Triệu Thế Tông không hạ mắt nhìn gã, chỉ là liếc mắt nhìn các quan xa lạ một cái, nói: “Bệ hạ còn đang nghỉ ngơi, nơi này không phải phố xá, đâu thể để các ngươi ồn ào như thế?”

Mấy quan viên này căn bản không quen biết Triệu Thế Tông, nhưng nghe xưng hô của Lý Chí Thành, cũng có thể mơ hồ đoán được là ai. Làm quan đều là tinh anh, cũng đều bị quan trường mài giũa rất nhiều lần, mặc dù là một binh sĩ trẻ tuổi, cũng không mặc quan phục, bọn hắn cũng lập tức chắp tay hành lễ, luôn mồm nói thật có lỗi.

Triệu Thế Tông nói với Lộ Viễn phía sau: “Lấy mấy cái ghế dựa qua đây.”

“Vâng!” Lộ Viễn lĩnh mệnh xoay người lấy ghế, không bao lâu đã đem gần hai mươi cái ghế dựa đến.

Triệu Thế Tông vẫn đứng ở cạnh cửa, nói với các quan: “Sắp xếp ngồi theo chức quan đi, bệ hạ sẽ đến gặp các ngươi.”

Lý Chí Thành lập tức lấy lòng nói: “Vẫn là tiểu lang quân nghĩ chu đáo!”

Triệu Thế Tông thầm “Hừ”, hắn chả thích loại lấy lòng này. Hắn nói với Lý Chí Thành: “Ngươi hôm nay cứ ở đây với các vị đại nhân, bên trường muối, ta cùng với Tiêu đại nhân đi là được.”

“Vâng vâng vâng!” Lý Chí Thành nhanh chóng đáp lại.

Triệu Thế Tông quay người muốn đi, chắc Tiêu Đường cũng dậy rồi, bọn họ phải mau chóng đi làm việc. Hắn sắp sửa quay người, lại nhìn thấy một gương mặt quen quen. Lúc này người người cơ bản đều nửa cúi đầu, chỉ có người kia ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lần thứ hai nhìn sang.

Dịch Ngư nhìn thẳng hắn mấy hơi, mới chậm rãi buông tầm mắt.

Trong mắt Triệu Thế Tông thoáng âm u, nhưng cũng chỉ là chớp mắt, liền dời tầm mắt, lại nhìn sang Tư Lãng bên cạnh hắn.

Tuy Ngụy Quận vương phủ có lỗi với mẹ hắn và hắn, Triệu Từ Đức thì chẳng ra gì, Triệu Thế Tình lại quan tâm hắn hai đời, hắn nói: “Đại tỷ phu.”

Tư Lãng thụ sủng nhược kinh mà ngẩng đầu.

Hắn quả thật thụ sủng nhược kinh! ai không biết thập nhất đệ đệ của Thế Tình rốt cuộc là quái nhân thế nào? Tháng trước, Thế Nguyên gửi tin cho hắn, còn đề cập chuyện thập nhất cản ngự giá. Dù vậy, bệ hạ cũng không phạt hắn! Lợi hại người như vậy, hắn cho rằng vẫn nên né tránh thì tương đối tốt, cũng đừng có đi lấy lòng.

Nhưng cũng là thập nhất đệ đệ luôn lạnh lùng, lại gọi hắn là “tỷ phu”.

Thập nhất đệ đệ vừa hiện thân như thế, cũng không sao, nói mấy câu nói, còn doạ đến những quan viên này không dám nói nhiều. Hôm nay tới đây đều là Tri châu, Quyền tri châu, tại địa phương đã là quan lớn, lại sợ hắn. Tư Lãng cũng bội phục hắn, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thập nhất đệ.”

“Đại tỷ phu vừa đến, thì cùng ta ra phía sau chờ bệ hạ đi, bệ hạ cũng nhớ đại tỷ phu.” Triệu Thế Tông biết dự định của Triệu Tông, Triệu Tông không kiêng kị trước mặt hắn. Hôm qua ở trên thuyền, Triệu Tông còn nói nếu đã đến đây rồi, nhất định phải đi Dương Châu xem Tư Lãng làm việc. Bây giờ Tư Lãng đã đến rồi, cũng đỡ cho Triệu Tông phải đi, đi qua đi lại, tóm lại đều mệt.

Đều tự mình mời rồi, Tư Lãng sao lại có đạo lý không đi?

Hắn vui vẻ đáp lại.

Vì nghĩ đến Triệu Tông, Triệu Thế Tông lại ôn hòa mấy phần, cũng nói với Lý Chí Thành: “Lý đại nhân, chư vị đại nhân chạy suốt đêm tới, sợ cũng đói bụng, ngươi lệnh nữ sứ chuẩn bị chút đồ ăn cho bọn họ dùng.”

Lý Chí Thành lập tức đáp nhất định.

Triệu Thế Tông cũng không ở lâu, cùng Tư Lãng một trước một sau rời đi.

Bọn họ vừa đi, các vị đại nhân Tri châu, Quyền tri châu cùng thở một hơi.

Thầm nghĩ: Ai da, hóa ra đây chính là vị cháu kia của bệ hạ vị kia chất! Nguyên bản chỉ xem bệ hạ cưng sủng mù quáng thôi, bây giờ nhìn người mới biết, quả nhiên làm người sợ quá chừng! Đứng đó thôi, đã uy nghiêm rồi.

Dịch Ngư chỉ là một Tri huyện, vốn không cần y ở đây, vì Tư Lãng mới có thể đi chuyến lần này. Vị trí ngồi cũng là cuối cùng, y có chút không cam lòng.

Triệu Thế Tông cho Tư Lãng đủ thể diện, lệnh Lộ Viễn đưa hắn ra phía sau chờ, còn mình lại cùng Tiêu Đường cưỡi ngựa đi ra ngoài.

Tư Lãng nhớ Thế Nguyên bây giờ đã đến Thái Thường Tự làm việc, trong lòng cũng cảm khái một hồi, chỗ dựa của Ngụy Quận vương phủ, quả nhiên vẫn là vị này! Trong lòng hắn tính toán, trong nhà cũng có mấy muội muội chưa xuất giá muội muội, chỉ là hắn đã cưới con gái tông thất rồi, muội muội không gả con trai tông thất được.

Biểu muội của nhà di mẫu Bình Tân hầu cũng đúng là một người mỹ mạo tính tình nhu thuận, Triệu Thập Nhất đã đến tuổi, dựa theo cách cưng chiều này của bệ hạ, nhất định muốn đích thân chỉ hôn cho hắn. Hắn cũng muốn viết thư cho Thế Tình, Thế Tình trong khuê phòng có quan hệ không tệ với Bảo Ninh, nếu có thể nói tên biểu muội, chắc cũng có mấy phần thành công.

Triệu Thế Tông không biết hắn lại bị người khác nhớ thương, người khác không chỉ muốn tặng tiểu thiếp cho hắn đưa, còn băn khoăn tặng chính thất cho hắn nữa kìa. Hắn cùng với Tiêu Đường lại tới trường muối, xử lý công việc ở đó.

Sau chuyện hôm qua, các muối dân cũng dễ nói chuyện, bây giờ Tri huyện Diêm Thành Huyện bị giam giữ, hai người họ tự mình chỉ các muối dân hiệp ước phải ký thế nào, hiệu quả ra sao. Vì muối dân phối hợp, cuối cùng chuyện này cũng thuận lợi.

Người chia ba chỗ, Dương Châu Hình ngục ti cũng tới từ rất sớm, hắn vừa tới lập tức dẫn người lại đi khám nghiệm thi thể, rồi thu thập chứng cứ, thẩm vấn các quan, bận rộn quá còn không kịp bái kiến bệ hạ. Hình ngục ti cũng đúng là một người làm thực, biết lúc này làm việc tốt, mới được bệ hạ chân chính tôn trọng.

Sau khi Triệu Tông tỉnh dậy, theo thường lệ uống nước mật hoa, vừa uống vừa hỏi Triệu Thế Tông.

Nhiễm Đào nói: “Tiểu lang quân cùng Tiêu —— đi trường muối rồi ạ.”

Triệu Tông giương mắt nhìn nàng: “Còn không định gả?”

“Bệ hạ ——” Nhiễm Đào tuy là con gái chưa gả, nhưng kiến thức rộng rãi, cũng không ngược ngùng quá phận giống tiểu nương tử khác, chỉ là xấu hổ.

Triệu Tông khuyên nhủ: “Hắn đối với ngươi một tấm chân tình, các ngươi hồi bé cũng có hôn ước, trong nhà hắn đến thiếp thị cũng không có. Người người đều nói Tiêu ngự sử thiết diện vô tư, cùng đi uống rượu, chỉ cần trên bàn tiệc có quan kỹ, hắn lập tức đi ngay. Vì chuyện này không biết đắc tội bao nhiêu người, thỉnh thoảng có người đến chỗ trẫm nói hắn không tốt. Con người Tử Phồn quả thật không tệ.” Thời đại này, có bao nhiêu nam tử có thể làm đến trình độ như vậy?

Nhiễm Đào thở dài, nàng đương nhiên biết.

Nhưng chuyện của nàng với Tôn Trúc Thanh ầm ĩ thành như vậy, nàng cảm thấy mình không xứng với Tiêu Đường. Hai mươi năm qua, nàng từ lâu không còn là cô gái được người nhà chiều chuộng nữa rồi, Tiêu Đường cũng không còn là thiếu niên lang quẫn bách đến sách cũng đọc không nổi nữa. Tiêu Đường năng lực giỏi, lại được bệ hạ coi trọng, chính là lúc rạng rỡ phát triển hoài bão, nếu như cưới tiểu nương tử gia đình giàu có, không biết sẽ tốt hơn bao nhiêu lần.

Chuyện như vậy dù sao cũng phải tự nguyện mới được, Triệu Tông cũng không khuyên nữa, uống hết nước.

Nhiễm Đào cũng tỉnh táo lại, bẩm báo việc quan viên các nơi đến cho hắn, lại nói: “Lúc đầu ồn ào cực kỳ, vẫn là tiểu lang quân sai người chuyển ghế qua, kêu các quan rồi, hiện tại yên tĩnh lắm đó. Tiểu lang quân còn lệnh Lý Đại nhân chuẩn bị đồ ăn cho các quan.”

Ngủ một giấc, Triệu Tông đã điều chỉnh xong cảm xúc, nghe Triệu Thế Tông làm việc ổn thỏa như vậy, giữa mi mắt không khỏi vẫn hiện lên ý cười.

“Thế tử Nhận Trung hầu đang ở bên ngoài, cũng là tiểu lang đưa Thế tử tới, nói là bệ hạ nhất định muốn gặp ngài ấy.” Dứt lời, Nhiễm Đào liền cười, “Hiểu bệ hạ nhất, chính là tiểu lang quân rồi!”

Ý cười giữa mặt mày của Triệu Tông trong phút chốc lan ra cả gương mặt, rốt cuộc không xóa đi được.

Thế Tông đúng là rất hiểu hắn.
Bình Luận (0)
Comment