Phúc Ninh Điện

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi nội thất, ra đến ngoài điện, Triệu Tông hỏi: “Nơi ở cho bốn vị nương tử đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ngày hôm trước nô tỳ đến xem một lần, đều đã xử lý xong, chỉ chờ mùng chín, chư vị nương tử có thể chuyển vào.”

Triệu Tông gật đầu, vì bên người đều là người hầu hạ kề cạnh, nói chuyện cũng có chút tùy ý: “Trẫm không rảnh chơi với Tiểu Thập Nhất, mấy ngày nay ngay cả thời gian nhàn rỗi đến Sùng Chính Điện nghe giảng cũng không có. Không ai chơi với hắn, dù gì cũng vô vị, mấy ngày nay hắn cũng không vui vẻ bao nhiêu. Không bằng để bốn vị nương tử nói chuyện với hắn?”

Cát Tường đi ở cuối cùng, bước chân dừng lại, để bốn vị cung phi chơi với lang quân?!

Nhiễm Đào cười: “Bệ hạ ——” Trong giọng nói chứa ý trách móc.

Triệu Tông ngẩn ngơ, diễn kịch với Tôn thái hậu có hơi phấn khởi, hắn nói lung tung mất rồi.

Nếu là kiếp trước, tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi, dẫn theo tiểu đệ đệ mười một tuổi cùng nhau chơi đùa, là chuyện bình thường vô cùng.

Nhưng hôm nay nam nữ thụ thụ bất thân, hắn lắc đầu cười nói: “Là trẫm nói bậy.” Hắn bước ra ngưỡng cửa trắc điện, quay đầu lại hỏi, “Cát Tường đâu?”

“Có tiểu nhân.”

“Hãy dỗ tiểu lang quân các ngươi cao hứng, tìm chút đồ vật thú vị cho hắn xem, cho hắn chơi. Tìm không ra, thì cứ việc tìm Nhiễm Đào tỷ tỷ các ngươi đòi đi.”

“Vâng —— bệ hạ.” Nhiễm Đào cười thi lễ một cái, Cát Tường cũng cùng hành lễ.

Lúc này Triệu Tông mới ra khỏi trắc điện.

Cát Tường quỳ dưới đất, chờ họ đều rời đi rồi, mới chậm rãi đứng dậy, rồi lại không khỏi nhìn ra phía ngoài, vì sao bệ hạ lại đối tốt với lang quân như vậy? Mà ngay cả cung phi, đều muốn phái tới để chơi với lang quân?

Có âm mưu hay không?

Đúng thế, sao lại tốt với Triệu Thập Nhất như vậy?

Triệu Tông cũng không biết rốt cuộc là tại sao. Có thể là vì đôi mắt vừa đen vừa sâu kia của Triệu Thập Nhất vừa vặn chiếu vào nội tâm hắn.

Cũng không thể trách hắn, Triệu Thập Nhất thật sự rất đáng yêu. Sẽ vì mất tự nhiên mà tức giận, biết là nói sai, sẽ xin lỗi, ngoại hình lại đẹp. Ai không thích? Huống hồ nuôi trẻ con quả thực có cảm giác thành công, thời đại này lại không có khoa học kỹ thuật, hắn cũng sẽ không chạm vào những phi tần đó, đã định sẵn sẽ không có con rồi. Nuôi một đứa cháu nhỏ, cũng không tồi.

Bây giờ Triệu Thập Nhất càng ngày càng thích viết chữ vào lòng bàn tay, nhưng lại chưa từng mở miệng nói chuyện.

Mục tiêu kế tiếp của Triệu Tông, chính là dỗ Triệu Thập Nhất sớm ngày mở miệng nói chuyện với hắn lần nữa.

Ba ngày sau, Triệu Tông dẫn Triệu Thập Nhất cùng xuất cung.

Tuy là hiếm khi xuất cung một lần, nhưng cũng không thể thật sự dùng nghi thức đế vương toàn bộ được, vậy khi ra đường, còn phải dẫn theo vô số cung nữ và thái giám, thế nhóm người tông thất, Tể tướng cũng đi cùng nữa.

Sao lại lu bu như vậy? Bản thân Triệu Tông cũng ngại phiền phức, Tôn thái hậu càng không cho phép.

Triệu Tông ăn nói dễ thương, huống hồ ngoài miệng ăn chút thiệt thì cũng chẳng sao. Mấy ngày trước ở Bảo Từ Điện, còn cực kỳ chủ động nói việc này với Tôn thái hậu, tự nhiên lại khiến “Tôn Tắc Thiên” càng cao hứng và yên tâm.

Dù vậy, xuất cung một chuyến, cũng chuẩn bị năm chiếc xe ngựa.

Nguyên bản Triệu Tông nên ngồi xe ngựa bát giá* mới đúng, nhưng kiếp này cũng chỉ có Hoàng đế mới ngồi xe ngựa bát giá thôi, nếu muốn làm vậy thật, ai mà không nhận ra? Cho nên chuẩn bị đều là xe ngựa tứ giá. Triệu Tông không mặc triều phục, thị vệ hộ tống cũng không mặc đồng phục chuyên biệt, mà là mặc trang phục đồng màu chàm của thị vệ bình thường, đi bên ngoài xe ngựa, Tạ Văn Duệ đứng ở vị trí gần đầu.

*Xe ngựa bát giá: Xe ngựa có tám con ngựa kéo

Triệu Tông từ Phúc Ninh Điện đi ra, các thị vệ cùng hành lễ, Triệu Tông kêu đứng dậy, cười cười với Tạ Văn Duệ, quay người đưa tay để Phúc Lộc dìu lên một chiếc xe ngựa. Tạ Văn Duệ kích động đến mức sắc mặt lần thứ hai đỏ lên, Triệu Thập Nhất thầm cười lạnh một tiếng, đúng là tên đại ngốc không tiền đồ, hắn cũng định lên xe của Triệu Tông.

Trà Hỷ lại nhanh chóng kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, đó là xe của bệ hạ.” Nàng chỉ chỉ chiếc thứ hai, “Nô tỳ cùng ngài ngồi chiếc kia.”

Triệu Thập Nhất chỉ muốn nhìn chằm chằm Triệu Tông không đi đâu thôi, muốn biết hôm nay hắn xuất cung đến cùng là vì cái gì, thế là trực tiếp đi tới xe ngựa của Triệu Tông. Bị Trà Hỷ cản như vậy, không khỏi cũng có chút nóng mặt.

Nói cứ như hắn dính Triệu Tông lắm vậy.

Hắn cúi đầu, đạp lên ghế đẩu, được Cát Tường dìu lên chiếc xe ngựa thứ hai.

Triệu Tông hỏi chuyện, biết được Triệu Thập Nhất cũng đã ngồi vào xe rồi, hắn gật đầu, Phúc Lộc tiếng hô “Khởi giá ——”, đoàn xe liền chạy tới phía trước.

Trong cung từ trước đến giờ không cho dùng kiệu liễn, cho dù là Tôn thái hậu cũng phải đi bộ. Cũng chỉ có vị Hoàng đế Triệu Tông này mới có đãi ngộ ấy, Triệu Thập Nhất ngồi trong xe ngựa lắc lư tự giễu thầm nghĩ, hắn cũng được thơm lây.

Trên đường xuất cung, cũng không trì hoãn, đoàn xe chạy thẳng tới Ngụy Quận vương phủ.

Vì là bệ hạ đích thân đến, dù chưa lộ ra, tất cả lang quân lớn nhỏ trong Ngụy Quận vương phủ đều đứng ở trước cửa đón. Đại quản gia và nhị quản gia hai người tự mình gỡ ngưỡng cửa của cửa chính ra, đoàn xe của Triệu Tông trực tiếp đi vào Ngụy Quận vương phủ, mãi khi đến trước ảnh bích* mới dừng lại. Nhiễm Đào dẫn theo tiểu cung nữ trước tiên từ trên xe ngựa phía sau đi xuống, hành lễ với nhóm người Ngụy quận vương, rồi mới dìu Triệu Tông xuống xe.

*Ảnh bích: Bức tường chắn được xây dựng ngay sau cổng, tách biệt trong ngoài, tạo cảm giác uy nghiêm

Triệu Tông từ trên xe bước xuống, sau khi đứng thẳng, Ngụy quận vương dẫn theo mọi người đồng loạt quỳ xuống: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Đây nhất định phải theo trình tự, Triệu Tông không muốn cũng không được, chờ họ nói xong, mới cười tiến lên định dìu Ngụy quận vương đứng dậy, trong miệng nói: “Vương thúc mau đứng dậy.” Giọng điệu vô cùng chân thành.

Ngụy quận vương trong lòng thoải mái, cũng đứng lên, yên lặng nhìn Triệu Tông vài lần, mới cảm khái nói: “Nhìn thấy khí sắc của bệ hạ tốt như vậy, thần an tâm rồi!”

Nhìn diễn xuất, giọng điệu, ánh mắt và động tác của người ta này, có cái nào không tuyệt hảo?

Hắn rõ ràng không có khí sắc gì tốt.

Triệu Tông đương nhiên không thể thua bởi ông, cảm động nói: “Đa tạ vương thúc suy nghĩ vì trẫm!”

“Bệ hạ!” Ngụy quận vương tự nhiên càng thêm cảm động, cảm động đến mức không nói lên lời, hai tay nắm chặt tay Triệu Tông, mãi đến khi Triệu Từ Đức tiến lên: “Phụ thân, bên ngoài nắng lắm, đừng để bệ hạ đứng đây mãi!” Ngụy quận vương bừng tỉnh hoàn hồn, “Bệ hạ lần đầu xuất cung, liền đến phủ chúng thần, thần đây quá mức mừng rỡ! Bệ hạ hãy mau đi theo thần!” Dứt lời, Ngụy quận vương chỉ về một đám đầu củ cải, “Đây là đám tiểu tử vô dụng nhà thần, bệ hạ lát sau cũng gặp gỡ.” Nói rồi, ông liền kéo tay Triệu Tông, muốn cùng đi vào.

Triệu Tông lại nói: “Vương thúc chờ một lát.”

“Hả?” Ngụy quận vương kinh ngạc nhìn hắn.

Triệu Tông nhìn Nhiễm Đào: “Dìu tiểu lang quân xuống đây.”

Ngụy quận vương và Triệu Từ Đức cùng ngẩn ngơ, định trả Tiểu Thập Nhất về đây á?

Sau đó họ lại nghĩ, Tiểu Thập Nhất nhà mình có phải hơi kiêu quá rồi không? Đến bệ hạ đều xuống xe ngựa rồi, nó còn chưa xuống?!

Địa vị của Triệu Thập Nhất trong Phúc Ninh Điện đến cùng là làm sao, chư vị cung nữ thái giám đều biết. Triệu Thập Nhất là một si nhi, họ cũng biết. Vừa rồi bệ hạ xuống xe ngựa, tiểu lang quân không xuống cùng, đám Trà Hỷ cũng không vội, chỉ chờ bệ hạ gọi, mà bệ hạ thì sủng tiểu lang quân cực kỳ.

Bây giờ Triệu Tông rốt cục đã gọi, Cát Tường nhanh chóng vén rèm lên, Trà Hỷ ở trong xe dìu Triệu Thập Nhất kỳ thực không cần dìu, Nhiễm Đào khom lưng ở ngoài đón, Cát Tường nâng ghế đẩu, ba người đồng thời đón Triệu Thập Nhất xuống xe.

Triệu Tông từng nói Triệu Thập Nhất mặc trường sam thiên thanh là đẹp nhất, các cung nữ bây giờ cứ chọn vật liệu màu này mà may quần áo cho Triệu Thập Nhất.

Hôm nay, Triệu Thập Nhất cũng mặc trường sam cổ áo dọc màu thiên thanh, đai lưng lại là màu xanh lơ, theo thường lệ dùng chỉ bạc ở cổ áo, trên mép tay áo và đai lưng thêu hoa văn cuộn mây liên miên, bên eo đeo ngọc bội thủy lục cùng với túi tiền cùng màu. Tóc của hắn buộc thành búi, vì phải ra ngoài, Trà Hỷ còn đặc biệt tết hai bím tóc nhỏ buộc cùng với búi tóc, mới đội tiểu quan màu ngọc lam cho hắn.

Bộ trang phục này, vừa cao quý vừa tuấn dật, đặc biệt thích hợp với tiểu lang quân ở tuổi này. Vừa xuất hiện, ai nhìn cũng phải khen một tiếng thật đẹp, cho dù trong cung có hoàng tử, cũng chỉ đến thế.

Triệu Tông xoay người lại, thấy Triệu Thập Nhất đi xuống xe ngựa như vậy, mắt lộ vẻ thoả mãn.

Hắn lại nhìn mọi người trong Ngụy Quận vương phủ, không chỉ là Ngụy quận vương và Triệu Từ Đức, tất cả mọi người phía sau đã há hốc mồm rồi. Cũng không quản lễ nghi gì, toàn bộ như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm Triệu Thập Nhất.

Triệu Tông càng thoả mãn.

Hắn cố ý đấy, những người này không phải thích bắt nạt Triệu Thập Nhất sao, bắt nạt đến nỗi Triệu Thập Nhất thậm chí không dám trở về. Hắn còn phải khiến họ ngắm nghía Triệu Thập Nhất thật kỹ càng, nhìn xem Triệu Thập Nhất ưu tú bao nhiêu. Khi quyết định đưa Triệu Thập Nhất xuất cung, hắn đã dặn Nhiễm Đào và Trà Hỷ chuẩn bị trang phục cẩn thận rồi.

Mặc dù để ý ăn vận quá phận, có chút nông cạn. Nhưng mọi người lại cố tình nông cạn như thế này đó, hắn có tâm làm chỗ dựa cho Triệu Thập Nhất, đã có chỗ dựa rồi, thì cứ bắt đầu từ chỗ ăn vận nông cạn nhất này thôi.

Họ không cho Triệu Thập Nhất vải tốt, không cho Triệu Thập Nhất may đồ mới, thì để hắn cho, cho thứ tốt nhất.

Người trong Ngụy Quận vương phủ lại không há hốc mồm sao? Quần áo trên người Triệu Thập Nhất lại làm từ vải dệt xoắn! Vải dệt xoắn, đến Ngụy Quận vương phủ, mà dù là Ngụy quận vương và Thế tử mỗi quý cũng có thể làm được mấy bộ quần áo thôi! Mà cũng không phải mua không nổi, là không dám mua ấy! Đó là vật liệu chỉ cống nạp vào trong cung, mỗi quý, trong cung sẽ thưởng một ít cho tông thất.

Vải vóc quý giá vô cùng, một thằng ngốc như Triệu Thập Nhất, cả bộ trường sam phải phí bao nhiêu? Quần áo kia lại còn may đặc biệt phiêu dật, không biết phí đi mấy cuộn vải, mới may được một bộ như vậy.

Ngụy Quận vương phủ con nít quá nhiều, cạnh tranh rất kịch liệt, một kích mãnh liệt, ai cũng táo bạo. Trong một đám đầu củ cải, cũng chỉ có hai vị đích tử do Thế tử phi sinh vẫn trấn định thu ánh mắt đứng sau lưng Ngụy quận vương.

Các tiểu lang quân khác, đều khó nén nét không vui mà nhìn Triệu Thập Nhất.

Triệu Tông trong lòng mừng thầm, vẫy tay với Triệu Thập Nhất: “Lại đây.”

Sáng nay Triệu Thập Nhất bị Trà Hỷ ấn lại tỉ mỉ trưng diện hồi lâu, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù xem thường, nhưng quả thật cũng khá tốt. Triệu Tông gọi hắn, hắn nhìn về phía gương mặt tươi cười của Triệu Tông, không khỏi nghi hoặc, Triệu Tông cố ý?

Nhưng hắn lại gạt bỏ nhận định này, Triệu Tông biết cái gì?

Hắn đến bên cạnh Triệu Tông, Triệu Tông thân thiện nói: “Thập Nhất, vấn an đại đa đa của ngươi và cha của ngươi đi.”

Ngụy quận vương và Triệu Từ Đức cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cũng không hy vọng si tôn tử, si nhi tử sẽ vấn an mình thật.

Mà Triệu Thập Nhất lại thật sự nghe lời mà cúi người chào họ.

Triệu Tông hài lòng nói: “Tiểu Thập Nhất là bé ngoan hiểu lễ, trẫm thật cảm kích vương thúc và tứ ca đã cho hắn ở lại trong cung với trẫm.”

Vừa nói câu này, Ngụy quận vương và Triệu Từ Đức thở phào nhẹ nhõm, không phải tặng người trở về, vậy thì tốt rồi!

Trong lòng Triệu Thập Nhất càng thêm nhất định, vẫn dẫn hắn hồi cung là tốt rồi.

Mở màn hoàn mỹ này, Triệu Tông rất hài lòng. Sau khi an tọa trong chính sảnh rồi, Triệu Từ Đức giới thiệu từng tiểu lang quân nhà mình cho Triệu Tông một lần, chung quy là lần đầu tiên gặp, cũng coi như lộ diện cho biết.

Lúc Triệu Từ Đức giới thiệu, Nhiễm Đào quan sát sắc mặt Triệu Thập Nhất.

Thấy khi giới thiệu đến vị tiểu thập lang quân Triệu Thế Đình, tiểu lang quân run rẩy lông mi, nàng liền ghi nhớ trong lòng.

Toàn bộ giới thiệu hết rồi, Phúc Lộc và Nhiễm Đào đưa lễ lên, các tiểu lang quân đều là văn phòng tứ bảo cùng một màu. Còn trâm cài nữ trang khác thì tặng cho tiểu nương tử chưa đến đây hành lễ.

Triệu Tông còn muốn đánh thái cực với Ngụy quận vương, Triệu Từ Đức, Nhiễm Đào và Phúc Lộc ở trong sảnh hầu hạ, Trà Hỷ và Cát Tường cùng Triệu Thập Nhất vào hậu viện Viên Dung Đình chơi.

Tự có nha hoàn lanh lợi trong phủ đưa họ đến hậu viện, Trà Hỷ còn băn khoăn lời dặn dò của bệ hạ, nhưng không vội, trước tiên cười nói: “Tiểu lang quân của chúng tôi hiếm khi về Vương phủ một chuyến, muốn vấn an Thế tử phi, không biết Thế tử phi có tiện không?”

Nha hoàn sững sờ, sao lại là “tiểu lang quân của chúng tôi”, tiểu thập nhất lang quân chỉ là một tên ngốc không ai hiểu nổi trong Vương phủ thôi. Mà trước mặt là cung nhân, nàng cũng không dám lộ vẻ bất kính, chỉ là ôn giọng nói: “Vị tỷ tỷ này, sức khỏe của Thế tử phi không được tốt, từ trước đến giờ hiếm khi gặp khách. Mong rằng tỷ tỷ thứ lỗi.”

“Không sao, nếu như thế, thì không tiện đến quấy rầy. Mong rằng muội muội thay tiểu lang quân của chúng tôi cáo lỗi với Thế tử phi.”

Nha hoàn lại nói vài câu “Không dám”, liền tiếp tục dẫn các nàng đi đến Viên Dung Đình.

Trà Hỷ lại nói: “Không biết Đan nương tử trong phủ ở nơi nào?”

Nha hoàn choáng váng, hóa ra chân chính muốn hỏi chính là cái này, nhưng nàng chỉ có thể nói: “Đan nương tử bây giờ đang ở Đan Thần Viện.”

“Vậy thì tốt quá, tiểu lang quân của chúng tôi đi gặp Đan nương tử một lát.”

Lại nói trong Ngụy Quận vương phủ, Ngụy quận vương phi năm trước đã qua đời, sự vụ trong phủ vốn nên để Thế tử phi quản lý. Mà Thế tử phi sức khỏe không tốt. Bây giờ việc của tiền viện do đại quản gia và nhị quản gia quản, việc của hậu viện là do một vị trắc phi quản, vị nha hoàn này, chính là nha hoàn trong viện của trắc phi này.

Ai không biết, Đan nương tử bây giờ độc thụ sủng ái của Thế tử. Con trai của nàng ta còn lọt vào mắt xanh của bệ hạ. Trắc phi của các nàng gần đây cũng không biết đã lén mắng Đan nương tử bao nhiêu lần rồi.

Trắc phi của các nàng không có tư cách đi gặp bệ hạ cũng được, bây giờ ngay cả một tiểu cung nữ trong cung đều không nhắc tới chuyện đi gặp nàng một câu, lại muốn đi gặp một vị thị thiếp bình thường. Trong lòng nàng bất bình, cũng không dám bắt bẻ cung nhân, chỉ có thể khom lưng đáp: “Nô tỳ dẫn tiểu thập nhất lang quân đến Đan Thần Viện.”

Trà Hỷ này mới nở nụ cười: “Cảm ơn muội muội.” Nàng đưa tay dìu Triệu Thập Nhất, cùng đi đến Đan Thần Viện.

Cát Tường im lặng không lên tiếng đi theo.

Đây chắc cũng là do bệ hạ dặn dò nhỉ?

Triệu Thập Nhất cũng không ngờ tới Trà Hỷ sẽ nói vậy.

Hắn không muốn gặp mẹ, hắn cũng biết Triệu Tông xuất cung là muốn gặp Triệu Tông Ninh, đến Ngụy Quận vương phủ chỉ là quá cảnh. Nhưng không ngờ, chỉ vẻn vẻn một chút thời gian ấy, hắn còn có thể gặp mẹ hắn một lần.

Nhưng kêu Trà Hỷ nói vậy, tất nhiên chỉ có thể là Triệu Tông rồi.

Triệu Thập Nhất cúi đầu bước đi, vừa vặn thấy hoa văn cuộn mây thêu trên tà áo.

Vì may cho hắn trường sam này, để hắn hôm nay mặc vào, các tiểu cung nữ trong điện mất tận hai buổi tối không ngủ.

Vừa rồi, hắn đứng bên cạnh Triệu Tông, các huynh đệ tốt của hắn, dù ghét hận hắn, cũng không dám lộ ra chút bất mãn nào. Bọn hắn chỉ có thể khom lưng đứng sau lưng Ngụy quận vương và Triệu Từ Đức, ghen tị lén giương mắt nhìn hắn.

Những thứ này, đều là Triệu Tông mang đến cho hắn.

Nếu như kiếp trước, cũng có một Triệu Tông như vậy, thật là tốt biết bao.

Hắn nhất định nguyện ý phụ tá Triệu Tông, không để bất cứ người nào hại Triệu Tông, ai cũng đừng hòng hại chết Triệu Tông.

Hắn sẽ để Triệu Tông làm Hoàng đế cao cao tại thượng kia một đời.

Chỉ tiếc, từ lâu hắn đã không phải Triệu Thế Tông chân chính nhu nhược của kiếp trước nữa rồi.

Hắn nhất định phải phụ lòng hảo tâm này của Triệu Tông.

.
Bình Luận (0)
Comment