Phúc Ninh Điện

Chương 32

Triệu Tông đánh thái cực xong, đứng dậy muốn rời đi. Ngụy quận vương và Thế tử tiễn hắn, Ngụy quận vương đã liên hệ với Triệu Tông Ninh rồi, mà Triệu Tông Ninh cũng không nói cho ông biết xuất cung đến cùng là vì chuyện gì.

Mà Ngụy quận vương cũng không nghĩ nhiều, trong mắt ông, Triệu Tông Ninh là tiểu nương tử mới mười ba tuổi, lại được nuôi thành kẻ kiêu căng. Còn Triệu Tông, thì cũng đừng nói nữa, ngốc vô bờ. Hai người này có thể mưu tính chuyện gì? Sợ rằng ở trong cung vô vị quá, muốn xuất cung chơi. Cố tình Tôn thái hậu lại gắt quá, chỉ có thể dựa vào ông.

Ông ngẫm lại cũng rất thoải mái, chung quy ông là vương thúc của hai đứa trẻ, cũng quyết tâm đối tốt thật nhiều với hai đứa trẻ còn lại của An Định Quận vương phủ.

Tiễn đến trước ảnh bích, sắp sửa lên xe ngựa, Ngụy quận vương còn nói: “Về sau, bệ hạ còn muốn ra ngoài chơi, cứ việc nói với thần! Còn nữa, chờ bệ hạ thân chính, cửa cung chẳng phải muốn ra liền ra? Đến lúc đó, toàn bộ do bệ hạ làm chủ, vương thúc liền ở trong phủ chờ bệ hạ!”

Mỗi giờ mỗi phút ông đều không quên nhắc nhở chuyện Triệu Tông thân chính.

Triệu Tông gật đầu: “Vương thúc nói rất đúng, trẫm đều ghi tạc trong lòng.”

Ngụy quận vương lại có chút vội, cứ nhớ kỹ thì có ích lợi gì? Ngươi làm được kìa! Ông còn định nói thêm nữa.

Triệu Tông đã nói: “Trước khi trẫm xuất cung, nương nương còn lo lắng trẫm phạm sai lầm về lễ tiết, chọc giận vương thúc.” Hắn ngượng ngùng cười, “Kỳ thực trẫm cũng có chút thấp thỏm, vẫn là nương nương dạy bảo trẫm, nương nương nói trẫm dù sao cũng là Hoàng đế, nếu mềm mỏng quá, trái lại sẽ khiến vương thúc không dễ xử lý. Trẫm cũng không biết, hôm nay, việc này —— “

Ngụy quận vương vừa nghe liền hiểu, lão tú bà Tôn thái hậu kia! Con nít xuất cung chơi một chuyến, cũng không quên truyền mấy ý đồ xấu này vào đầu! Sợ rằng đã nói xấu vương phủ không ít, cũng là đứa nhỏ Triệu Tông này thành thật, còn nói mấy cái này cho ông.

Tôn thái hậu cuối cùng có tâm tư gì, ông rất rõ ràng! Nàng ta muốn Triệu Tông làm càn ở nhà ông, gây xích mích giữa quan hệ của ông cùng với Triệu Tông!

Hừ! Triệu Tông là cháu ruột của ông, ông sẽ che chở đến cùng!

Sóng lớn phẫn nỗ cuộn trào trong lòng Ngụy quận vương, trên mặt vẫn không biểu hiện, mà lại nắm chặt hai tay Triệu Tông, khẩn thiết nói: “Đúng là như thế, bệ hạ là quân, thần là thần! Bệ hạ không cần thấp thỏm, bệ hạ có thể đến phủ của chúng thần, là đại phúc khí của quý phủ chúng thần đây!”

Triệu Tông thở ra một hơi: “Vậy thì trẫm an tâm.”

Ngụy quận vương buông tay ra, mỉm cười nói: “Những tiểu tử trong nhà nghịch lắm, nên không dẫn đến quấy rầy bệ hạ.”

“Vương thúc khiêm tốn quá, tiểu lang quân trong phủ mỗi người đều giáo dưỡng cực tốt ——” Triệu Tông nói đến đây, trong Nguyệt Lượng Môn phía bên phải, Triệu Thập Nhất đang dẫn theo Trà Hỷ cùng Cát Tường đi tới, Triệu Tông lập tức nở nụ cười, “Đặc biệt là Tiểu Thập Nhất, thực sự là nhờ có vương thúc giáo dục, trẫm mới có một đứa cháu ngoan như thế.”

Lúc này Ngụy quận vương cũng không đỏ mặt, vui cười hớn hở thật là cao hứng, lại nói một rổ lời hay ý tốt, mới đưa Triệu Tông lên xe ngựa.

Trước khi Triệu Tông lên xe ngựa, quay người nhìn thấy Triệu Thập Nhất đang cúi đầu, Trà Hỷ và Cát Tường phía sau hắn sắc mặt đều có gì đó không ổn. Triệu Tông rất giỏi quan sát biểu cảm người khác, vừa nhìn hắn liền biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì, hắn mở miệng muốn Triệu Thập Nhất lên xe ngựa của mình, Triệu Thập Nhất đã đi tới xe ngựa thứ hai rồi.

Triệu Tông cười cười, coi như cái gì cũng không xảy ra. Ngụy quận vương dẫn đầu đám người khom lưng hành lễ, hắn ngồi vào xe ngựa, đoàn xe rời Ngụy Quận vương phủ.

Họ vừa đi, Triệu Từ Đức nhân tiện nói: “Hôm nay bệ hạ ra ngoài là đến quý phủ chúng ta một chuyến thật ư?”

“Bằng không thì sao?”

“Cứ cảm thấy có chút quái dị.”

“Hừ! Lang quân mười sáu tuổi, ba tuổi đã ôm vào cung, hơn mười năm, chưa bao giờ xuất cung, có thể không nhớ mong bên ngoài? Giờ nếu hạn chế ngươi trong phủ, hạn chế chừng mười ngày thử xem?”

“Thế chẳng phải muốn lấy mạng con ư!”

“Ngươi cũng biết nhỉ!” Ngụy quận vương liếc gã một cái, xoay người đi tới thư phòng. Tôn thái hậu chẳng ra gì, ông phải cân nhắc xem làm sao khiến nàng ta mất mặt.

Triệu Từ Đức vẫn đứng tại chỗ, lại khẽ nhìn về phía đám Triệu Tông rời đi, mới xoay người. Gã nhấc chân định đi tới hậu viện, nhị quản gia chờ một bên đã lâu rốt cục cũng dám tiến lên, sốt ruột nói: “Thế tử! Tiểu thập nhất lang quân hôm nay đi gặp Đan nương tử!”

“Cái gì? Triệu Tông không phải kêu bọn nó đến Viên Dung Đình chơi?”

“Thế tử ơi đó là ngài không biết, cung nữ bên cạnh tiểu thập nhất lang quân lợi hại lắm, trực tiếp dẫn đi gặp Đan nương tử rồi! Nha hoàn trong viện của trắc phi nương tử, một câu cũng không dám nói.”

Triệu Từ Đức cau mày.

Nhị quản gia lại nói: “Thế tử nhanh lên! Đan nương tử cả ngày không nói lời nào, hôm nay gặp tiểu thập nhất lang quân rồi, cũng nói chuyện, nước mắt cũng chảy. Nha hoàn trong viện của nàng nói, nương tử còn muốn lấy vải vóc, nói là may quần áo cho tiểu thập nhất lang quân mặc nữa đây! Đây chính là lần đầu tiên nương tử cần đồ đó, Thế tử ngài ——”

Triệu Từ Đức không nói hai lời, nhanh chóng tiến về hậu viện. Gã nhân cơ hội đi lấy lòng! Thời cơ quá tốt rồi!

Triệu Tông có âm mưu dương mưu gì, lúc này gã cũng lười nghĩ!

Trà Hỷ ngồi ở trong xe ngựa với Triệu Thập Nhất, trên đường đến Quận chúa phủ, vừa vặn đi qua phố Tây, ngoài xe vô cùng náo nhiệt, đủ các tiếng rao hàng. Trà Hỷ cẩn thận hỏi: “Tiểu lang quân, có muốn xuống nhìn thử không? Bệ hạ nói, hôm nay để Tạ gia lục lang cùng chúng ta đi dạo phố, cho tiểu lang quân vui vẻ chơi đùa một phen.”

Từ hôm qua, Nhiễm Đào đã nói dự định của bệ hạ cho nàng nghe.

Bệ hạ muốn đến Quận chúa phủ gặp quận chúa, rồi lại sợ tiểu lang quân rảnh quá không có việc gì làm sẽ buồn, liền định kêu nàng, Cát Tường và thị vệ cùng tiểu lang quân đi dạo phố.

Vốn định đến Quận chúa phủ lại nói, nhưng cũng chẳng hiểu sao, tiểu lang quân rõ ràng vẫn là dáng vẻ si ngốc, Trà Hỷ lại cảm thấy bên trong xe ngựa có chút ngột ngạt hoảng loạn, không khỏi nói lời này ra.

Tiểu lang quân rất lâu không nói lời nào, Trà Hỷ áy náy nói: “Vừa rồi là nô tỳ vô năng, không thể che chở tiểu lang quân.”

Triệu Thập Nhất nghe vậy, lại cầm một miếng mứt hoa hồng trong hộp trên bàn thấp bên trong xe, cũng đưa cho nàng.

“Tiểu lang quân ——” Trà Hỷ có chút khó tin.

Triệu Thập Nhất trực tiếp nhét mứt khô vào tay nàng.

Trà Hỷ cúi đầu, hốc mắt lập tức đỏ. Tiểu lang quân quả nhiên không phải tên ngốc, tiểu lang quân biết tất cả mọi chuyện, chỉ là không thích nói chuyện, người khác bắt nạt tiểu lang quân, tiểu lang quân đều biết cả. Tiểu lang quân không dễ chịu, còn an ủi nàng. Nàng lại nghĩ tới lần đầu đến Quận vương phủ, nhìn thấy gian phòng của tiểu lang quân, trong lòng càng khó chịu.

Nhưng tình hình hôm nay, sao nàng có thể gây chuyện ở Quận vương phủ.

Gần đây nàng chưởng quản sự vụ của trắc điện, cũng không còn đơn thuần như trước nữa, trong cung bầu không khí căng thẳng, nàng tất nhiên có thể cảm nhận được. Chỉ mong bệ hạ sớm ngày thân chính, sau này cũng không cần e ngại nữa, cũng không có ai bắt nạt tiểu lang quân nữa, càng không có ái dám lén lút cười bệ hạ nữa.

Nàng nhét miếng mứt hoa hồng vào miệng, ngẩng đầu tươi cười với Triệu Thập Nhất.

Triệu Thập Nhất lại thầm thở dài.

Triệu Tông là tên ngốc, dạy dỗ cung nữ thái giám, ngoại trừ Nhiễm Đào và Phúc Lộc, đều là người này còn ngu hơn người khác.

Những câu nói kia của Triệu Thế Đình, có là gì đâu chứ. Đều không tạo cho hắn nửa điểm tổn thương. Hắn chỉ phẫn hận Triệu Thế Đình lại bất kính với Triệu Tông như vậy, có điều thù này, hắn sớm muộn sẽ báo.

Hắn nghiêng tai nghe âm thanh phố phường náo nhiệt ngoài xe, náo nhiệt thì có gì mà nhìn.

Náo nhiệt không ngạc nhiên, nhưng vẫn luôn náo nhiệt thì mới ngạc nhiên.

Kỳ thực hắn cũng từng hiếu kỳ, kiếp trước sau khi hắn chết, Đại Tống như vậy, Triệu Tông Ninh sẽ ứng đối ra sao?

Kiếp trước ban đầu tranh đoạt hoàng vị, chỉ vì quyền lực. Chỉ có nắm giữ quyền lực, hắn mới có thể giết mỗi một người hắn ghét. Với hận ý như vậy giúp hắn chống đỡ đến cuối cùng, thiên hạ cũng tốt, giang sơn cũng được, kỳ thực không quá liên quan đến hắn.

Mà sau khi hắn leo lên hoàng vị, mấy người hắn chán ghét đã chết trước rồi, kẻ chưa chết tỷ như Triệu Thế Đình, cũng bị hắn bóp chết dễ như ăn cháo. Người mình yêu đã không còn từ lâu, hắn mới nhận ra một chút cô đơn, rồi mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ “Hoàng đế”.

Hắn có lòng học cách làm một vị Hoàng đế tốt đi nữa, có lẽ mỗi một người đi ra từ trong nhu nhược, đều càng để ý năng lực bản thân và đánh giá của người khác hơn, mặc dù khi đó hắn đã là Hoàng đế rồi.

Chỉ một tháng ấy, hắn thật sự làm Hoàng đế đến mức mất ăn mất ngủ.

Trong lòng hắn mặc dù u ám, nhưng cũng muốn bách tính được giàu có, càng muốn thống nhất thiên hạ, làm một Hoàng đế danh lưu thiên cổ, hắn muốn nhận được tán thưởng của mọi người.

Chỉ tiếc, ài —— Hắn thầm thở dài.

Kiếp này, nhất định phải khác.

Triệu Thập Nhất cuối cùng cũng không đi dạo phố, hắn nhớ tới chuyện quan trọng, hắn đến coi chừng Triệu Tông.

Quận chúa phủ rất lớn, cũng rất đẹp, khắp nơi đều nở hoa. Triệu Tông Ninh thấy ca ca của mình, lại đang ở trong phủ của mình, thế là chỉ mặc xiêm y gia thường. Trời nóng, nàng mặc váy thêu bướm hoa màu vàng nhạt cùng bối tử màu trắng ngà có thêu hoa lan, rất thoải mái. Tóc tai búi lỏng, trong tóc chỉ cài một cái trâm cài bằng bạch ngọc, rất đơn giản, rất trang nhã.

Lần đầu tiên Triệu Thập Nhất nhìn thấy Triệu Tông Ninh trắng trong thuần khiết như vậy, không khỏi nhìn vài lần.

Triệu Tông Ninh kéo tay Triệu Tông, đầu tiên là ngọt ngào kêu một tiếng “Ca ca”, sau đó liền chỉ vào Triệu Thập Nhất nói: “Tên ngốc nhà ngươi, nhìn ta làm cái gì chứ? Thấy ta đẹp, nhìn ngớ người chứ gì?”

“Ninh Ninh!”

“Ai nha, nói hắn là tên ngốc, cũng không phải mắng hắn, ca ca huynh xem hắn kìa, không phải là tên ngốc sao? Vô cùng chọc người thương!”

Triệu Tông còn thật sự nhìn hắn, sau đó trên đuôi mày toàn là ý cười, hai huynh muội cùng nở nụ cười.

Triệu Thập Nhất: …

Lệ khí của hắn lại có chút không khống chế được.

Cũng may Triệu Tông Ninh lại đưa Triệu Tông vào trong: “Đến đây đi, cùng muội muội đi gặp vị Tiêu lang quân kia.”

Tiêu lang quân?!

Cuối cùng Triệu Thập Nhất cũng coi như nghe được chữ mấu chốt, hắn liền hiểu, Triệu Tông Ninh kêu Triệu Tông xuất cung, không phải nói không! Nhưng Tiêu lang quân này là ai?!

Hắn vốn cho rằng, Triệu Tông sẽ tránh hắn, mà Triệu Tông không có, lại kêu hắn cùng đến chính sảnh.

Mà đám người Nhiễm Đào, Trà Hỷ thì chờ bên ngoài chính sảnh, hắn cùng Triệu gia hai huynh muội đi vào nội thất, giương mắt nhìn, đâu có Tiêu lang quân gì đâu, nội thất rõ ràng không có một bóng người!

“Ca ca đến sớm hơn dự đoán của muội, Tiêu lang quân lát nữa sẽ đến, ca ca ngồi chờ một lát.” Triệu Tông Ninh vừa nói, vừa tự mình pha trà cho Triệu Tông, “Nếm thử trà muội muội tự tay pha này.”

Triệu Tông quan sát trưng bày trong nội thất một phen, rất hài lòng, cười cầm lấy chung trà, nếm thử, khen câu ngon.

Triệu Tông Ninh liền nhấc ấm trà tinh xảo mà khéo léo đi tới trước mặt Triệu Thập Nhất: “Nào, cháu trai Tiểu Thập Nhất của ta, cửu cô mẫu cũng tự mình rót cho ngươi một chung.” Nói xong, nàng đã tự nở trước tiên, cười đến mức Triệu Tông cũng cười theo.

Triệu Thập Nhất: …

Hắn có đáng cười như vậy không?

Hắn không vui ngẩng đầu nhìn về phía hai huynh muội này, quả thật càng không có gì, càng muốn có được cái đó. Hắn không dám thừa nhận, nhưng cũng mơ hồ biết, kiếp trước hắn bị người xem thường, sau khi lên làm Hoàng đế, thể diện chính là tất cả, kiếp này cũng như thế.

Nhưng chờ khi hắn ngẩng đầu, đã thấy Triệu Tông cười đến mắt cũng cong, thậm chí cười đến mức nghiêng người trên ghế.

Đây quả nhiên là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ không thèm để ý như vậy của Triệu Tông, dĩ vãng ở trong cung, Triệu Tông cũng thường cười, lại chưa bao giờ thả lỏng như vậy.

Triệu Thập Nhất nhìn Triệu Tông cười như thế, lệ khí rất nhanh liền tan hết.

Ở trong cung, Triệu Tông sống cũng không quá vui vẻ nhỉ. Có ngốc đi, nữa cũng có trái tim mà, dã tâm của Tôn thái hậu, đứa ngu cũng nhìn ra được nhỉ? Sợ rằng mặc dù Triệu Tông nhìn ra, cũng không biết, càng không thể làm cái gì nhỉ.

Hắn có chút đồng tình Triệu Tông, cuối cùng chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn uống một hớp nước trà.

“Thấy sao?” Triệu Tông Ninh hỏi.

Hắn rất nể tình gật gật đầu.

“Oa!” Triệu Tông Ninh cũng rất kinh hỉ.

Triệu Tông nói: “Thật hiếm thấy, cháu trai thập nhất của muội thích muội đó.”

Hai huynh muội liền nở nụ cười.

Vị Tiêu lang quân nọ còn chưa đến, Triệu Tông Ninh liền chọc Triệu Thập Nhất nói chuyện, nhưng Triệu Thập Nhất nhất quyết không mở miệng. Nàng lại nghe ca ca nàng nói, Triệu Thập Nhất rất có thiên phú hội họa, lập tức kêu người đi lấy giấy bút đến.

Triệu Tông Ninh nói: “Ngươi vẽ cho ta xem thử, nếu có thể vẽ ra con chim đẹp như ca ca nói thật, ta cũng tặng ngươi một con chim xinh! Còn đẹp hơn của ca ca!”

Triệu Thập Nhất thấy hai huynh muội này thật buồn cười, lại còn đẹp hơn Triệu Tông? Con chim Triệu Tông tặng hắn, đến bây giờ còn chưa thấy bóng chim đâu!

Hắn không muốn vẽ.

Mãi đến khi Triệu Tông nói: “Tiểu Thập Nhất, ngươi vẽ cho nàng xem, để hù dọa nàng, đây chính là thiên phú, không phải ai cũng có, vẽ thật đẹp khiến nàng ngưỡng mộ ngươi đi.”

Triệu Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn nửa ngày, miễn cưỡng cầm bút vẽ lên.

Triệu Tông Ninh liền than thở: “Cũng là mặt mũi ca ca lớn nha.”

Triệu Tông đắc ý cười một tiếng, Triệu Thập Nhất lại ngẩng đầu nhìn nét tươi cười của hắn, nhìn mấy lần, rồi cúi đầu vẽ tranh, động tác trên tay lại nhanh hơn, cũng cẩn thận rất nhiều, cam tâm tình nguyện càng nhiều.
Bình Luận (0)
Comment