Phúc Ninh Điện

Chương 43

Triệu Thập Nhất đi rồi quay lại, Nhiễm Đào vô cùng kinh ngạc: “Sao nhanh như vậy tiểu lang quân đã về rồi? Gặp sứ thần chưa?”

Triệu Thập Nhất có chút buồn rầu, cúi đầu không để ý tới nàng.

Thường ngày lúc Triệu Thập Nhất tâm trạng tốt, thậm chí là lúc tâm trạng bình thường, đại khái sẽ gật đầu, lắc đầu, tóm lại là có phản ứng. Bây giờ thấy hắn như vậy, Nhiễm Đào liền biết tâm trạng hắn không tốt rồi.

Chuyện này cũng lạ, Nhiễm Đào dìu Triệu Thập Nhất, cười nói: “Tiểu lang quân, vào chính điện đi, bệ hạ lệnh Tạ lục lang mua sách đến, sách vừa đưa tới. Có mấy quyển bệ hạ định cho ngài, ngài đi xem thử nhé?”

Dù sao Triệu Tông không ở đây, Triệu Thập Nhất miễn cưỡng gật đầu.

Nhiễm Đào cầm vài quyển sách tới trước mặt Triệu Thập Nhất, lại gọi Trà Hỷ ở cùng hắn, lại kêu tiểu cung nữ đi chuẩn bị đồ ăn. Nàng thì kêu Cát Tường ra ngoài hỏi chuyện, tất nhiên là hỏi chuyện Triệu Thập Nhất.

“Tiểu lang quân vì sao không vui?” Nàng hỏi.

Tiểu lang quân không vui, quay về bệ hạ nhìn thấy cũng không vui.

Cát Tường cũng buồn bực, làm sao biết vì sao đang yên đang lành lang quân lại mất hứng? Trước giờ lang quân đều không nói tâm sự ra ngoài.

Hắn cúi đầu nói: “Tiểu nhân không biết.”

Nhiễm Đào nổi giận: “Ngươi nói chuyện kiểu gì thế, làm gì có hạ nhân nào như ngươi!”

“Nhiễm Đào tỷ tỷ, tiểu lang quân đang nghe tiểu thái giám của tiền điện nói về trang phục của sứ thần, tiểu thái giám đang nói hăng ——” Cát Tường thuật lại cảnh tượng lúc đó cho nàng.

Bỗng có tiểu thái giám từ ngoài điện chạy vào, Nhiễm Đào quay đầu nhìn lại, thấy lại là một người không hiểu quy củ, đang định nổi giận.

Tiểu thái giám thở hồng hộc hành lễ: “Nhiễm Đào tỷ tỷ! Thục phi nương tử đến!”

Nhiễm Đào sững sờ.

Bệ hạ không ở đây, nàng tới làm cái gì?

Thục phi dù gì cũng là một trong tứ phi, phụ thân còn là Tiễn Thương, Nhiễm Đào cũng không thể đuổi nàng đi được. Nói trắng ra, nàng Nhiễm Đào đứng trước mặt Thục phi, cũng chỉ là một nô tỳ. Nàng chỉ có thể kêu người đónThục phi vào, nàng cũng phải tự mình tới cửa chờ.

Tiễn Nguyệt Mặc đang đứng ngoài điện kiên trì chờ, chợt nghe tiếng chim bồ câu kêu, nàng ngẩng đầu nhìn thử, ở chân trời có một đám chim bồ câu màu trắng xẹt qua, bay vào Phúc Ninh Điện.

Nhiễm Đào lúc này vừa lúc đi ra, hành lễ nói: “Nô tỳ Nhiễm Đào, gặp qua Thục phi nương tử!”

Tiễn Nguyệt Mặc lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, cười nói: “Xin đứng lên.”

Nhiễm Đào ngẩng đầu, cười hỏi: “Không biết nương tử đến điện có chuyện gì? Có việc thì kêu người đến đây dặn dò nô tỳ một tiếng là được, đầu cần nương tử phải tự đi một chuyến.”

Nhiễm Đào nói chuyện rất khách khí, Tiễn Nguyệt Mặc lại nghe ra, Nhiễm Đào đề phòng nàng.

Nhưng nàng cũng không giận, bệ hạ trong cung hơn mười năm sống chẳng dễ dàng gì, vị nữ quan kề cạnh này có công lao rất lớn, nếu không phải trông kỹ như thế, bệ hạ sợ rằng đã chết từ lâu rồi.

Tiễn Nguyệt Mặc ngoại hình thanh nhã, giọng nói càng thanh nhã, càng ôn nhu, nàng nói: “Bản vị có đại sự muốn bẩm báo bệ hạ.”

Nàng nói rất trực tiếp, ngắn gọn, rồi lại trực tiếp ngắn gọn đến mức Nhiễm Đào cũng không tiện hỏi lại.

Nàng mặc dù ngoại hình thanh nhã, trên mặt lại có mấy phần kiên trì.

Tiễn Thương đang ở tại tiền điện cùng bệ hạ gặp sứ thần, nàng Nhiễm Đào thật sự không thể đuổi con gái người ta ra ngoài.

Nghĩ xong, Nhiễm Đào cười nói: “Nương tử cũng biết, bệ hạ đang ở tiền điện gặp sứ thần các nước, không biết lúc nào mới về.”

“Không sao, bản vị chờ bệ hạ trở về.”

Nhiễm Đào lại nói: “Tiểu lang quân đang ở trong điện.”

Tiễn Nguyệt Mặc cũng sớm nghe nói về tiểu lang quân này rồi, trên mặt nàng hiện mấy phần ý cười: “Đã sớm nghe nói bệ hạ vô cùng yêu thích tiểu lang quân của Ngụy Quận vương phủ rồi.”

Nhiễm Đào còn có thể nói gì? Chỉ có thể dẫn người vào.

Vào trong Phúc Ninh Điện, bồ câu trắng đang xoay quanh trên đỉnh đầu họ.

Tiễn Nguyệt Mặc không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái, Nhiễm Đào liền cười: “Đây là chim bồ câu của tiểu lang quân.”

“Thật là đẹp.”

“Là bệ hạ cố ý kêu người tìm cho tiểu lang quân, đều là màu trắng. Tiểu lang quân rất thích, thường tự cho ăn.”

Tiễn Nguyệt Mặc thầm nghĩ, bệ hạ quả nhiên vô cùng sủng ái vị tiểu lang quân này, cũng may đây là vị lang quân, mà không phải tiểu nương tử. Bằng không, trong cung đâu còn chỗ cho các nàng đặt chân?

Các nàng bước lên bậc thềm, Nhiễm Đào cúi đầu nói: “Nương tử, tiểu lang quân đang ở trong điện ấy.”

Tiễn Nguyệt Mặc hiểu lễ, nói: “Bản vị là lần đầu tiên đến đây, xin hãy dẫn đường.”

Nhiễm Đào khom chân, đi vào chính điện trước tiên.

Tiễn Nguyệt Mặc theo vào sau, thấy trên chủ tọa có một tiểu lang quân đang ngồi.

Nghe đến tiếng bước chân của họ, vị kia tiểu lang quân mặc trường sam thanh thiên kia bỗng nhiên ngẩng đầu.

Quả nhiên mi mục như họa.

Tiễn Nguyệt Mặc lần thứ hai thầm nghĩ, đây thật sự chỉ là một vị tiểu lang quân, mà không phải tiểu nương tử được nuôi dưỡng như tiểu lang quân?

Triệu Thập Nhất đang đọc mấy quyển sách Tạ Văn Duệ đưa tới.

Hắn cũng từng theo Triệu Tông đến Sùng Chính Điện học mấy lần, chỉ là bây giờ Triệu Tông càng bận rộn, cũng không có thời gian đi học nữa. Hắn lại không muốn đi một mình, nên thôi. Hắn cho rằng sách Triệu Tông cố ý chuẩn bị cho hắn, chỉ là sách sử tiền triều, tứ thư ngũ kinh, hoặc là một vài thơ từ mà mọi người ca tụng.

Dù sao thiếu niên lang độ tuổi này giống hắn, đều đọc mấy loại sách này.

Lại không ngờ rằng, sách Triệu Tông cho hắn, lại là mấy quyển bút ký.

Một quyển 《Sơ Văn》 trong ấy, còn là cảm giác và cái nhìn ghi lại trên đường, lúc Hoàng Sơ bị giáng đến Nghi Châu nhậm chức Tri châu. Hoàng Sơ vốn là một kỳ nhân, kiếp trước, Tây Nam có bộ tộc làm càn, không ai muốn đến địa phương nguy hiểm đó bình loạn, huống hồ lúc đó phần lớn binh lực đều tập trung ở Tây Hạ, không phân được nhân thủ. Khi đó hắn đã không còn giả ngu nữa, mẹ cũng đã chết, đã dự định tranh đoạt cả rồi. Hắn cũng không có vấn đề gì, chủ động yêu cầu đi Tây Nam.

Dù gì hắn là người nhà họ Triệu, còn là người của Ngụy Quận vương phủ, bên trên mừng rỡ vì có người chủ động đứng ra, không nói hai lời, phái cho hắn mấy ngàn cấm binh, rồi cho hắn xuất phát. Chỉ nói địa phương còn có Vạn An quân, Xương Hóa quân cùng dân quân hiệp trợ, hắn đến địa giới ấy, nhìn thấy Vạn An quân thưa thớt, tâm đều nguội lạnh, cũng cho rằng chắc hắn phải chết tại đây.

Chính vào lúc ấy, hắn kết giao với Hoàng Sơ Tri châu đương nhiệm của Nghi Châu.

Có thể nói trận chiến ấy có thể thắng, là nhờ có trợ giúp của Hoàng Sơ. Sau đó, Hoàng Sơ quả thật cũng đầu phục hắn.

Hoàng Sơ còn là Hoàng thượng thư suýt kết thông gia với Tạ gia kia nữa. Cách ngày hắn chết một ngày, Hoàng Sơ còn vì khóc trước mặt hắn vì con gái mình bị Tạ Văn Duệ chọc tức đến tự sát.

Kiếp này, Hoàng Sơ vẫn bị Tôn thái hậu giáng đến Nghi Châu. Những người bị giáng chức khác đại khái đều hậm hực, hận không thể suốt ngày mặc đạo bào, đầu cài mộc trâm. Cũng chỉ có kỳ nhân Hoàng Sơ này, tựa như đang du sơn ngoạn thủy, bút ký kia phảng phất như không phải bị giáng, mà là đi nhậm chức đổi vận.

Nhưng Hoàng Sơ là kỳ nhân thì thôi, dù sao hắn đã sớm biết rồi.

Triệu Tông cũng là một kỳ nhân! Triệu Tông lại còn đem bút ký khoe khoang tự đắc của quan viên bị giáng cho hắn đọc! Quả thật bút ký của Hoàng Sơ viết rất hay, chỉ xem chữ viết thôi, mà tựa như đang trong kỳ cảnh vậy.

Nhưng Triệu Tông thân là Hoàng đế, không khỏi cũng quá tầm thường rồi!

Trong lòng hắn oán thầm, nhưng cũng đọc quyển bút ký hơi kỳ ba kia của Hoàng Sơ phân nửa.

Khi đọc tới hiểu biết của Hoàng Sơ khi mới vào Nghiễm Nam Tây Lộ, trong lòng cũng hơi xúc động. Kiếp trước, trận chiến bình loạn Tây Nam làm hắn nhất thời có chút danh tiếng, cấm binh cùng hắn tiến vào Nghiễm Nam Tây Lộ tử thương không ít, những người còn lại sau này đều thành thân vệ của hắn.

Trận chiến đó, hắn thu hoạch được rất nhiều.

Có thể nói, có thành tựu Nghiễm Nam Tây Lộ mới có Triệu Thế Tông sau này.

Bây giờ lại thấy miêu tả ấy, hắn không khỏi cũng mong mỏi trong lòng.

Ngay vào lúc này, hắn nghe thấy ngoài điện vọng tới tiếng bước chân.

Trong Phúc Ninh Điện từ lâu đã xem hắn là tiểu chủ nhân, từ lúc Nhiễm Đào để hắn một mình trong chính điện đọc sách là có thể biết được. Hắn không thích đông người, mọi người đều biết, cho nên lúc hắn đọc sách, cũng không có ai quấy rầy, chỉ có tiểu cung nữ đứng trước cửa.

Sau đó, Tiễn Nguyệt Mặc đi vào trong điện, hắn mới hiểu.

Hắn ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Tiễn Nguyệt Mặc đi tới.

Kiếp trước hắn chưa từng gặp Tiễn Nguyệt Mặc, chỉ biết Tiễn Nguyệt Mặc vốn phải làm Hoàng hậu của Triệu Tông, còn là Tiên đế định hôn. Thế nhưng Triệu Tông chết sớm, liền coi như thôi. Sau đó Tiễn Nguyệt Mặc ra sao, hắn quan tâm làm gì? Dù sao cũng không liên quan gì đến hắn. Mà ngay cả Tiễn Thương, ban đầu cũng là một người đủ nổi danh, chỉ là sau đó Tôn thái hậu ngã, sau khi cái gì nên ngã đều ngã cả rồi, Tiễn Thương bỗng nhiên biến mất, chẳng biết đi đâu.

Hắn đăng cơ, cũng chỉ dùng người của mình.

Lúc này gặp Tiễn Nguyệt Mặc, cũng là lần đầu tiên.

Hắn không khỏi đột nhiên hiếu kỳ, Triệu Tông có phải yêu thích người vật mơ mơ hồ hồ, mờ mờ ảo ảo, lại thanh thanh nhã nhã này không?

Muốn hắn mặc, thích nhìn hắn mặc quần áo màu thiên thanh như vậy.

Tướng mạo của Tiễn Nguyệt Mặc cũng thế.

Lần trước hắn nghe có cung nữ nói, Tiễn Nguyệt Mặc là Triệu Tông chủ động cầu. Tất nhiên là vô cùng yêu thích, mới có thể cầu.

Hắn vốn nên đứng dậy hành lễ mới đúng, nhưng Triệu Tông cũng không cần hắn hành lễ, vì sao hắn phải đi hành lễ một phi tử?

Hắn không phải là người biết lễ nghi quy củ gì cả.

Tình tình Tiễn Nguyệt Mặc im lặng, thấy vị tiểu lang quân vô cùng nổi danh này chỉ nhìn nàng, lại không đứng dậy, trong lòng hơi kinh ngạc, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện điều gì.

Mà là Phiêu Thư đi sau lưng Tiễn Nguyệt Mặc lại chấn động, lại còn làm giá đến thế?

Với đôi chủ tớ này, tình cảnh thế này có chút kỳ lạ.

Nhiễm Đào không chút nào trách móc, cười nói: “Tiểu lang quân, vị này chính là Thục phi nương tử.”

Triệu Thập Nhất gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhiễm Đào liền quay đầu lại cười với Thục phi.

Tiễn Nguyệt Mặc nhìn cũng hiểu, vị tiểu lang quân này quả nhiên được sủng ái cực kỳ, rõ ràng là không hiểu lễ, nữ quan quy tắc như Nhiễm Đào lại không hề để ý. Nàng ôn giọng nói: “Lúc đến gấp quá, không mang quà tặng gì, mong rằng tiểu lang quân thứ lỗi. Chờ bản vị trở về, sẽ kêu người mang tới.”

Nhiễm Đào cười: “Nương tử khách khí, tiểu lang quân còn nhỏ, không cần như vậy. Mà bệ hạ cũng thường nói, không thể quá nuông chiều ngài ấy đó.”

Tiễn Nguyệt Mặc âm thầm líu lưỡi, chính điện của Phúc Ninh Điện, chủ tọa trong chính sảnh, muốn ngồi thì ngồi, thấy người đến cũng không hành lễ, còn không nuông chiều chỗ nào?

Nhiễm Đào mời Tiễn Nguyệt Mặc ngồi, Tiễn Nguyệt Mặc chỉ tìm cái ghế thứ hai bên phải ngồi xuống.

Nàng phải chờ lâu, không thể làm gì khác hơn là lại nói chuyện với Triệu Thập Nhất, cười hỏi: “Không biết tiểu lang quân đang đọc sách gì thế?”

Triệu Thập Nhất vốn định không để ý tới nàng, nhưng hắn thấy Tiễn Nguyệt Mặc là một tiểu nương tử rất hiểu lễ, nhìn cũng hợp nhãn, liền đưa sách cho nàng xem. Tiễn Nguyệt Mặc gật đầu, biểu thị đã thấy rõ, hắn liền thu tay về.

“《Sơ Văn》, bản vị lại chưa từng nghe nói bao giờ, không biết viết về cái gì?” Giọng nàng nói chuyện vô cùng mềm nhẹ, vì ngoại hình của Triệu Thập Nhất chính là một đứa trẻ. Nàng ở nhà cũng là có đệ đệ, liền dùng giọng điệu dỗ đệ đệ trong nhà để nói chuyện với hắn. Huống chi, bệ hạ rất thích hắn, nàng giành được ấn tượng tốt trước mặt tiểu lang quân, tất nhiên là có nhiều lợi ích hơn rồi.

Nhưng nàng quên mất, Triệu Thập Nhất “không biết nói chuyện”.

Tự nhiên không ai trở lời nàng.

Tiễn Nguyệt Mặc tựa hồ cũng bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, trên mặt có hơi hồng.

Triệu Thập Nhất liền không muốn ở lại lâu, ngồi đối diện với phi tử của Triệu Tông, thật sự chẳng thú vị, hắn cũng không muốn bắt nạt tiểu nữ nương. Hắn đứng dậy, cầm lấy vài quyển sách trên bàn, quay người đi vào trong nội thất.

Nhiễm Đào gọi Trà Hỷ tới, Trà Hỷ lập tức đi vào cùng hắn.

Lúc này Nhiễm Đào mới cười nói: “Tiểu lang quân không thích nói chuyện cho lắm, nương tử xin đừng trách.”

Tiễn Nguyệt Mặc có chút lúng túng cười cười, nhưng trong lòng còn kinh ngạc hơn.

Thậm chí ngay cả nội thất của bệ hạ, hắn cũng là muốn vào là vào!

Nàng lại không hoạt bát, nói cũng không nhiều, chỉ là nhìn chân ghế đối diện, âm thầm nghĩ, quay về nhất định phải chuẩn bị một món quà lớn tặng cho vị tiểu lang quân này.

.
Bình Luận (0)
Comment