Phúc Ninh Điện

Chương 83

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trong Phúc Ninh Điện, Triệu Tông thay quần áo, rồi dẫn muội muội xuất cung ngắm hoa đăng.

Ngoài cung chính là ngự phố, muốn đến phố tấy tất nhiên phải đi qua ngự phố, nhưng ngự phố cấm xe ngựa, Triệu Tông cũng không định bại lộ thân phận. Xe ngựa của đành chờ ở cuối ngự phố, mấy người bọn họ đi tới cuối phố, dồn dập lên xe ngựa, chỉ là xe hai ngựa kéo, chẳng hề thu hút sự chú ý của người khác.

Triệu Tông ngồi xong, xe ngựa liền lay động, hắn ngẩng đầu, Triệu Tông Ninh cười híp mắt ngồi bên cạnh hắn: “Ca ca, muội ngồi chung với huynh!”

Triệu Tông cười cười với muội muội, hỏi: “Có lạnh không?”

“Một chút cũng không lạnh!”

“Ừm, muội cũng như cái lò lửa nhỏ vậy.” Triệu Tông ở trước mặt muội muội, rốt cuộc vẫn nguyện ý cười.

“Còn ai là lò lửa nhỏ nữa nha?”

Người nói đều là vô ý, mà Triệu Tông đều là vô ý, nghe Triệu Tông Ninh hỏi ngược lại, Triệu Tông mặt thoáng trắng.

Còn ai…

Triệu Tông Ninh lập tức hiểu, trong xe trong nháy mắt lại lạnh đi.

Sau một hồi lâu, trong xe vẫn yên tĩnh, ngoài xe lại náo nhiệt cực kỳ, dưới sự tương phản đó, bên trong xe càng thêm cô quạnh.

Triệu Tông Ninh thở dài, kéo cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói: “Muội thấy ca ca năm nay nguyện ý ra ngoài, là đã nghĩ thông rồi.”

Triệu Tông không nói chuyện.

Những câu nói này cũng chỉ có Triệu Tông Ninh dám nói, nàng lại nói: “Ca ca, chuyện này vốn không có liên quan gì đến huynh. Xưa nay đều không thể trách huynh. Tiểu Thập Nhất là đứa trẻ ngoan, hắn không còn ở đây, muội cũng vô cùng khó chịu. Chỉ là, ca ca, người mất đã qua đời, người sống cũng phải sống thật tốt. Mà Tiểu Thập Nhất, tất nhiên cũng là hy vọng ca ca có thể mỗi ngày đều nở nụ cười. Tiểu Thập Nhất có ca ca nhớ hắn như vậy, lúc đầu thai nhất định cũng có thể đầu thai vào gia đình tốt, huynh nên cao hứng giùm hắn mới đúng.”

Triệu Tông Ninh dùng mọi cách khuyên hắn, Triệu Tông cúi đầu nhưng dần dần ngơ ngẩn.

Hắn phải làm sao để quên chuyện này, phải như thế nào mới có thể cao hứng.

Kỳ thực hắn biết, Tiểu Thập Nhất quả thật đã chết rồi, tuy hắn thường nói “Sống thì thấy người, chết phải thấy xác”. Tất cả mọi người sợ hắn không vui, chưa bao giờ dám nói thật trước mặt hắn, càng lo lắng cho hắn, mấy chuyện này hắn đều biết. Nhưng hắn tình nguyện lừa mình dối người, cũng không muốn tiếp thu sự thật Triệu Thập Nhất đã chết.

Cha mẹ hắn chết trên biển, mang đi nửa cái mạng của hắn.

Tiểu Thập Nhất nhưng cũng chết trong nước, hắn biết rõ đã là đời thứ hai, cũng biết rõ không thể dễ dàng bị mang đi nữa, nhưng tâm thần từ lâu đã đi theo Tiểu Thập Nhất hơn một nửa.

Hai đời, chân chính được hắn để trong lòng chỉ có bốn người này, bây giờ lại chỉ còn một mình muội muội.

Hắn từ không dám tưởng tượng trước khi chết Tiểu Thập Nhất có bao nhiêu thống khổ, có bao nhiêu tuyệt vọng, lại có bao nhiêu sợ sệt.

Chính hắn kiếp trước cũng chết trên biển, hắn nhớ rõ cảm thụ mỗi một giây nước chậm rãi ngấm vào cơ thể, mà di vật của Tiểu Thập Nhất, cái thắt lưng kia, bên trên đều là máu.

Chỉ cần nghĩ đến máu trên cái thắt lưng kia, đầu hắn đau ray rắc. Lần đầu cũng chỉ nhìn thấy máu đó, hắn tức khắc hôn mê bất tỉnh.

Kỳ thực xưa nay hắn không phải là người mà hắn vẫn biểu diễn ngoài mặt.

Thế nhưng hắn nhất định phải làm một vị Hoàng đế tốt, làm một ca ca tốt.

Kiếp trước, chết rồi, xong hết mọi chuyện.

Kiếp này, thân gánh vạn dân và giang sơn, đến chết, cũng chết không nổi.

Bàn tay của hắn lạnh lẽo, Triệu Tông Ninh nói hồi lâu, thấy hắn không nhúc nhích, nhận ra điều khác thường, lập tức duỗi tay nắm chặt tay hắn.

Triệu Tông Ninh và Triệu Thập Nhất giống nhau, đều là lò lửa nhỏ.

Bàn tay Triệu Tông cấp tốc ấm lên, ngón tay rõ ràng liền tim, tim lại không thể cùng ấm lên. Triệu Tông kéo mình trở về từ trong cảm xúc riêng, ngẩng đầu cười với nàng.

Hắn còn có muội muội, hắn còn có thể tiếp tục diễn, diễn một vị Hoàng đế tốt, diễn một ca ca tốt.

Hắn ôn thanh nói: “Yên tâm, ca ca biết.”

Hồi đầu Triệu Tông Ninh nghe hắn nói như vậy, tưởng hắn thật sự nguyện ý thoát ra rồi, dù sao cũng năm năm rồi. Thậm chí Tết Nguyên Tiêu năm nay, hắn đã đồng ý đi ngắm hoa đăng. Nàng vui mừng khôn nguôi, đưa tay kéo cánh tay hắn, còn cùng hắn nói tới những chuyện lý thú khác.

Triệu Tông bị nàng nói thỉnh thoảng cười khẽ, nhưng trong lòng đặc biệt tỉnh táo.

Cuộc sống dù có khó khăn đi nữa thì sao, cứ diễn kịch là được.

Xe ngựa của bọn họ, xuyên qua đám đông, dừng bên cạnh Chu Tước Môn, mọi người dồn dập xuống xe.

Triệu Tông buông tay Triệu Tông Ninh, cười nói: “Đi chơi với nhóm An nương đi.”

“Muội muốn đi cùng ca ca!” Triệu Tông Ninh làm nũng.

Triệu Tông cười nhéo mũi của nàng: “Đi đi, muội nhìn bên đường kìa, mỗi tiểu nương tử đều xinh đẹp như vậy, các nàng hôm nay ăn mặc hoa mỹ như thế, phải để người khác nhìn một cái mới đúng. Trên đường lang quân tuấn tú cũng có rất nhiều, thấy yêu thích, ca ca tứ hôn cho muội.”

Triệu Tông Ninh một chút không sợ xấu hổ, lại dán vào hắn nói một hồi, rồi cùng nhóm Triệu Thúc An đi sâu hơn.

“Bệ hạ, chúng ta đi đâu ạ?” Nhiễm Đào nhỏ giọng hỏi.

Triệu Tông mặt mỉm cười: “Tùy ý đi một lát là được, ở bên ngoài không cần gọi ta như vậy.”

“Vâng, lang quân.”

Triệu Tông nhấc chân đi về phía trước, xuyên qua Chu Tước Môn, qua cầu Tây, đến phố Tây, không biết tiệm bà bà bán bánh trôi có còn đó hay không?

Trên phố Tây từ trước đến giờ luôn náo nhiệt, cửa hàng đông đảo, các kiểu trà lâu, tửu lâu, tiệm bánh bao, cửa hàng hương liệu, vân vân. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, người trên phố Tây càng nhiều, bên đường ngoại trừ có cửa hàng mặt tiền, còn có rất nhiều quán nhỏ, bán hoa đăng, đoán đố đèn*, bán một ít đồ ăn, bánh rán, mì thỏ tổ chim, bánh trôi nước còn nóng hổi, còn bán hương phấn và son, hoa lụa khác nữa.

*Đoán đố đèn: Đoán các câu đố dưới đèn lồng, trên cây hoặc trên tường, đây là một trò chơi truyền thống trong tết Nguyên Tiêu

Tiểu nương tử cùng lang quân trẻ tuổi qua lại giữa hội hoa đăng, trẻ con nắm tay cha mẹ lưu luyến trước sạp hàng rong.

Trời còn bay hoa tuyết, lại không hề suy giảm nét vui mừng của mọi người, còn tăng thêm vui vẻ.

Mà trên phố Tây, trà lâu nổi danh nhất thì thuộc về Nguyên Gia trà lâu.

Lầu một Nguyên Gia trà là dạng sưởng gian*, đặt chừng mười cái bàn, ai cũng có thể ngồi, mà vì hôm nay nhiều người, còn ghép bàn. Lầu trên lại là nhã gian*, đều là phòng nhỏ riêng biệt. Nguyên Gia trà lâu vị trí vô cùng tốt, trước cửa sổ lầu hai, nhìn từ hướng Đông, vừa vặn có thể nhìn thấy chòi gác ở Tuyên Đức Môn, cho nên quán trà này vẫn luôn đông khách.

*Sưởng gian: Sảnh chung|Nhã gian: Phòng riêng

Nhã gian lầu hai còn được một số gia đình giàu có đặt trước, vô phúc cùng quan gia lên Tuyên Đức Lâu, ngồi ở đây uống trà, có thể nhìn thấy Tuyên Đức Lâu, cũng tốt đẹp.

Nguyên Gia trà lâu lúc này cũng đặc biệt náo nhiệt, mà thỉnh thoảng có tiểu thương bên ngoài tiến vào chào bán hoa đăng, chưởng quỹ cũng không ngăn cản, trong lúc nhất thời, trong nhà đều là tiếng cười cười nói nói.

Chính là trong tiếng cười cười nói nói này, phía sau Nguyên Gia trà lâu, trước cửa sân sau yên tĩnh quá phận bỗng nhiên có chiếc xe ngựa đang đậu.

Đánh xe chính là một nam nhân trung niên, mặt trắng không râu, cực cao, hắn nhảy xuống xe, đi đến gõ cửa.

Chỉ chốc lát, có một tráng hán mở cửa, mặt gã hung thần ác sát, lúc dựa vào ánh đèn thấy rõ gương mặt người tới, lập tức nở nụ cười: “Mục chưởng quỹ! Sao ngài đã về rồi!” Ngoại hình của gã thực sự rất hung hãn, đột nhiên nở nụ cười lấy lòng, quái dị cực kỳ.

Mục Phù cũng không để ý, chỉ mỉm cười.

Đại hán lại nói: “Cũng đã mấy năm không gặp Mục chưởng quỹ rồi! Mục chưởng quỹ mau vào!” Gã nói xong thì lùi về sau, nghiêng người sang một bên, gã mới nhìn thấy bên ngoài còn có chiếc xe ngựa. Không trách được mắt gã vụng về, xe ngựa này cũng quá mẹ nó đen!

Gã còn chưa từng thấy xe ngựa của ai lại bọc một miếng vải đen bên ngoài, còn đang cuối năm nữa.

Mà Mục Phù đã nói: “Ngươi tháo ngưỡng cửa ra đi.”

“Vâng vâng vâng!” Đại hán cũng không ngốc, gã thấy Mục Phù tiến lên kéo ngựa. Mục chưởng quỹ lại là một người lợi hại, đừng nhìn hắn cứ cười híp mắt, giết người đến mắt cũng chưa từng chớp, mà phương pháp giết người có rất nhiều, gã cũng sợ nữa là. Mục chưởng quỹ đều tự mình làm người đánh ngựa, cũng không biết bên trong xe ngựa này là ai.

Gã cũng không dám nhìn nhiều, cúi đầu tháo ngưỡng cửa, rồi đàng hoàng đứng nghiêm một bên, chờ người tiến vào, gã lại lắp ngưỡng cửa lại, đóng cửa lại. Chờ gã thẳng lên eo lền nữa, thì thấy xe ngựa cũng đã dừng hẳn trong viện, Mục Phù tiến lên vén rèm xe ngựa, trong lòng gã không khỏi kích động, ở một bên nhìn chằm chằm, nhìn xem bên trong rốt cuộc là ai.

Hôm nay là Nguyên Tiêu, sân sau tuy quạnh quẽ, cũng đốt vài chiếc đèn.

Dưới đèn, trước tiên đưa ra một bàn tay ngọc thon dài, tráng hán nuốt ngụm nước bọt, gã cũng mấy ngày rồi chưa thấy tiểu nương tử. Mình phải làm nhiệm vụ, nên luôn ở sâu sau này canh nhìn người. Gã thầm nói, không biết là tiểu nương tử nhà ai, trong mắt càng sáng hơn.

Bàn tay ngọc vén rèm, vịn lấy xe ngựa, tiếp theo một vị tiểu nương tử từ trong xe đi xuống.

Tiểu nương tử rất trắng, con ngươi thì thật là đen, khoác một cái áo choàng xanh lá mạ, cũng không nhìn thấy bên trong mặc cái gì. Nàng mang nụ cười trên mặt, hình dáng trông thật ngọt, tráng hán không khỏi nuốt ngụm nước bọt.

Còn không chờ hắn nuốt hết, tiểu nương tử này rồi lại xoay người về phía xe ngựa, đưa tay vào, cũng nói: “Lang quân, nắm tay nô tỳ tay đi xuống ạ.”

Tráng hán lập tức tỉnh hẳn, ủa! Hóa ra bên trong còn có một lang quân! Hóa ra đây là một nữ sử, vậy nhất định không có gì để chơi rồi, nữ sử xinh đẹp như vậy, lang quân nào không thu dụng chứ?

Gã cũng không tiếp tục mơ mộng hão huyền nữa, hứng thú nhất thời cũng đi hết, mặc kệ người trong xe ngựa là ai! Dáng đứng nhất của gã thời thả lỏng.

Lúc gã hắn cho là không vấn đề, “lang quân” trong miệng vị kia nữ sử kia cuối cùng cũng xuống dưới.

Hắn quả nhiên nắm tay vị nữ sử kia đi xuống, trong lòng đại hán kinh thường, nhấc khóe mắt chờ xem vị lang quân kia ra sao.

Khóe mắt đại hán nguyên bản còn nhấc lên, cong một chân, đứng dựa vào tường.

Chờ kia lang quân đứng thẳng, thu tay về, cũng quay đầu liếc gã.

Gã không khỏi liền lập tức đứng thẳng, hai tay đặt sát hai bên chân, đầu từ sớm đã hạ thấp, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Chỉ một hơi thở, đại hán đã đổ mồ hôi đầy người, gió lạnh thổi qua, sau lưng lạnh lẽo.

Lang quân kia chỉ liếc gã một cái, rồi thu tầm mắt lại, trầm mặc đi vào trong nhà.

Nữ sử cũng sớm cùng hắn đi vào, Mục Phù quay đầu lại, như cười như không nhìn đại hán một cái, đại hán suýt co quắp. Vừa rồi ánh mắt vị lang quân kia cũng quá mức doạ người, rõ ràng có tròng trắng, đặt trong mắt mà chứ như không có tròng trắng! Ban đêm trời tối, nhìn thật sự là dọa người vô cùng! Chẳng trách đến xe ngựa cũng là mặc đen, mặc đồ đen, ngay cả đôi mắt cũng là đên! Thoạt nhìn tuổi tác còn chưa nhược quán*, lại còn cao hơn Mục chưởng quỹ, khí thế thì khỏi phải nói.

*Nhược quán: Thanh niên 20 tuổi

Gã có thể không bị dọa sao?!

Mục Phù nói: “Đó là tam lang quân.”

“Vâng vâng vâng!!” Đại hán nhanh chóng gật đầu.

“Ngươi mang người kia đến đây, tam lang quân muốn gặp hắn.”

“Vâng vâng vâng!!” Đại hán ngoại trừ vâng dạ, còn lại cái gì cũng không biết, quay người đi vào một phòng khác bắt người.

Mục Phù lúc này mới nhấc chân đi vào.

Nhân Mặc đang cầm ấm pha trà, oán giận nói: “Tốt xấu gì cũng là một trà lâu, ấm trà thì rất nhiều, một chút trà ngon đều không thấy!” Nàng sớm cởi áo choàng, đang vê lá trà trong chung trà, ngẩng đầu thấy Mục Phù đi vào lại nói, “Mục thúc, thúc nhìn này, đây đều là trà gì!”

Mục Phù cười: “Trà này đâu có ngon bằng Giang Nam, cái ngon đều khẩn trương đưa vào cung trước rồi.” Hắn cười xong, nói với người ngồi ở thủ vị, “Lang quân, nhịn một chút, xử lý xong việc này, chúng ta về liền.”

Vốn đang trầm tư Triệu Thế Tông hoàn hồn, không thèm để ý nói: “Ta lớn lên ở Khai Phong Phủ, sao lại không uống không quen những thứ này.” Hắn nhận lấy chung trà Nhân Mặc đưa, uống một ngụm, “Mang người đến đây.” Đây mới là chuyện chính, nếu không phải vì việc này, hắn cũng sẽ không trở về.

“Lý Đại đã đi dẫn người!”

Triệu Thế Tông gật đầu.

Nhân Mặc lại nói: “Thật sự đi về luôn trong đêm? Đâu cần gấp như vậy, hôm nay tốt xấu gì cũng là sinh nhật lang quân, nô tỳ nên nấu cho lang quân chén mì mới đúng…”

Nàng đang nói, Lý Đại đã xách người vào, trên tay gã xách một hán tử, cũng cao lớn. Sau khi đi vào, gã liền ném người xuống đất, quy củ quỳ xuống nói: “Tam lang quân, tiểu nhân đã mang người đến!”

Triệu Thế Tông gật đầu, Mục Phù nói: “Ngươi đi xuống trước đi.” Dứt lời, hắn ném cho Lý Đại một túi bạc lớn, “Tam lang quân thưởng ngươi.”

Lý Đại nhanh chóng chụp trong tay, quỳ xuống nói cám ơn liên tục, sau đó bò dậy xoay người chạy.

Mục Phù tiến lên, lấy vải bố nhét trong miệng đại hán, gã vẫn còn ngất, cũng không biết là ngất thật, vẫn là giả vờ ngất.

Triệu Thế Tông tay cầm chung trà, đi lên trước, nhấc chân đạp lên gã, xoay tay một cái, cả chung trà đều đổ lên mặt người kia. Nước trà dù sao cũng nóng, người kia bị nóng giật mình, lập tức mở mắt ra, đau kêu thành tiếng, Triệu Thế Tông lại đạp lên cái miệng khẽ há của gã.

Gã kinh hoảng nhìn chằm chằm Triệu Thế Tông.

Triệu Thế Tông không trầm mặc nữa, mà là bày ra gương mặt tươi cười: “Chu đại đương gia, còn nhận ra ta không?”

Chu Đại đương gia lại tình nguyện hắn đừng cười! Sợ đến lập tức nói: “Tam lang quân! Tiểu nhân cái gì cũng không biết! Ngài hãy bỏ qua tiểu nhân đi!

“Ta còn chưa nói gì, ngươi lại nói ngươi không biết, vậy ngươi rốt cuộc là biết hay là không biết?”

Chu đại đương gia lập tức khóc rống: “Tiểu nhân thật sự cái gì cũng không biết!”

“Ngươi không biết, mà ta lại biết chút việc. Ta nói cho ngươi nghe, vừa đẹp?” Dứt lời, Triệu Thế Tông liền nở nụ cười, cười càng xán lạn.

Triệu Thế Tông sinh trong mùa lạnh, hắn mười sáu tuổi lại phảng phất như hoa tử kim nở đày cành trong mùa hè, chỉ nhìn gương mặt kia, còn đẹp hơn hoa mùa hè, nhưng mặt hắn luôn lạnh lùng, còn chôn mình trong màu đen. Bỗng dưng nở nụ cười như thế, lại đẹp như hoa bỉ ngạn hoa trong lời đồn, làm người ta kiêng kị, lại không dám tới gần.

Chu đại đương gia đã bị dằn vặt nửa tháng, lúc này thấy Triệu Thế Tông cười thành như vậy, nghĩ đến người người đều nói tam lang quân nở nụ cười chính là muốn giết người, cười càng đẹp, giết càng độc ác. Gã khóc nước mắt rơi lã chã, trong cơn sợ hãi chỉ có thể không ngừng nói: “Tiểu nhân cái gì cũng không biết! Tam lang quân ngài hãy minh xét! Tiểu nhân cái gì cũng không biết!”

“Chu đại đương gia hà tất như vậy, chúng ta chỉ nói việc nhà thôi. Ta cũng không phải quỷ quái ăn thịt người, ngươi cần gì phải trốn ta trốn đến Khai Phong Phủ, vì để gặp ngươi một lần, ta còn phải đi thuyền mấy ngày, khổ cực biết bao. Bây giờ ta chỉ có chút nghi hoặc, muốn hỏi ngươi, hôm nay nếu gặp lại rồi, ngươi cũng giúp ta giải thích nghi hoặc mới đúng chứ. Nghe nói cữu gia* nhà Dương Uyên Dương đại nhân mua một đại trạch ngũ tiến* ở Tô Châu, việc này, ngươi cũng biết? Trước đó vài ngày, Diêm Thành Giám* lại có mười mấy muối hộ trốn ra khỏi trường muối, việc này, đại đương gia có biết hay không? Lại thêm…”

*Ngũ tiến: Hoặc ngũ tiến viện, nghĩa là kiểu nhà thời xưa có năm sân phong bế, là một dạng của tứ hợp viện

*Cữu gia: anh/em nhà vợ, mẹ hay bà nội

*Diêm Thành Giám: Tên trường muối (ruộng muối) nằm ở huyện Diêm Thành (sẽ nhắc tới trong các chương sau)

Chu đại đương gia khóc lóc đánh gãy lời nói của Triệu Thế Tông: “Tam lang quân tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân thật sự không biết!”

Triệu Thế Tông lại cười, cười nói với Nhân Mặc: “Xách ấm trà đến cho ta. Cũng là do ta tuổi còn nhỏ, trên người không có quan chức, càng không được giao nhiệm vụ, không bằng Dương đại nhân, Chu đại đương gia không ưa ta, không muốn nói thật với ta đây mà.”

Nhân Mặc cười khanh khách đáp lại, đưa ấm đồng cho hắn.

Triệu Thế Tông tay xách ấm đồng, ôn nhu nói: “Đại đương gia tỉ mỉ nhìn thử, đây chính là cánh hoa mai đun từ nước tuyết, một nữ đồng mới mười tuổi bên cạnh ta mỗi ngày sáng sớm đi ra vườn hái, ta từ Hàng Châu mang đến, ngươi nếm thử?”

Đại đương gia còn chưa phản ứng lại, tay Triệu Thế Tông lệch đi, nước nóng dội lên mặt gã.

Âm đồng luôn được hâm trên bếp lò, nước cực nóng, trên mặt Chu đại đương gia trong nháy mắt hiện vô số bong bóng, gã đau đến mức muốn gào thét, Triệu Thế Tông lại đạp miệng của gã, hắn không có cách nào lên tiếng. Triệu Thế Tông không chút hoang mang mà dội, mãi đến khi Chu đại đương gia đau đến lấy tay nắm giày hắn xin tha không một tiếng động, hắn mới đưa ấm cho Nhân Mặc.

Hắn thu lại nụ cười, thu hồi chân, trầm giọng nói: “Nói.”

Chu đại đương gia co quắp, cũng không dám sờ mặt, chỉ là thở gấp nói: “Cữu gia nhà Dương Uyên mua tòa nhà là tôi thay hắn mua, bên trên khế ước mua bán nhà viết tên cữu gia nhà hắn, sang năm mới đổi lại, việc này là tôi làm, tiền cũng là tôi đưa. Hắn nói năm nay chế độ muối có biến, quan phủ sắp lấy ra muối sao*, hắn có thể bố trí giúp tôi, đến lúc đó bạc chia hắn ba phần.”

*Muối sao: Bằng chứng chia hoa hồng bán muối giữa quan phủ và thương nhân

“Hắn cùng lắm chỉ là một sở quan thuế muối, đâu ra bản lĩnh đó.”

“Tiểu nhân cũng nói như vậy, hắn lại nói hắn cùng với Chuyển vận sử Lâm đại nhân là quen biết, lúc sinh nhật lang quân trong nhà Lâm đại nhân, Dương đại nhân dẫn tôi đi cùng, Lâm đại nhân cùng hắn chuyện trò vui vẻ, tiểu nhân liền… Chỗ Lâm đại nhân, tiểu nhân đưa gấp đôi tiền, do Dương Uyên thay tôi đưa. Trong ba phần, cũng có một phần là của Lâm đại nhân.”

“Việc của Diêm Thành Giám thì thế nào?” Triệu Thế Tông hỏi lại.

Chu đại đương gia bắt đầu không muốn nói, Triệu Thế Tông vừa nhấc cằm, Mục Phù tiến lên đạp lên mặt của gã.

Bong bóng lập tức bị đạp vỡ, lần thứ hai gã khóc rống, nghẹn ngào nói sạch sẽ không còn một mống, đến sổ sách ghi chú đưa bạc ở đâu nơi đều nói, dứt lời, cầu mong nói: “Lang quân, tiểu nhân về sau nhất định ăn năn hối cải, làm trâu làm ngựa cho lang quân, cầu lang quân buông tha cho tôi.”

Triệu Thế Tông lại cười: “Ta có bao giờ thiếu trâu với ngựa?” Nói rồi, hắn đi tới trước mặt Chu đại đương gia, cúi đầu nhìn gã, nhẹ giọng hỏi gã: “Ngươi cũng biết, ta ghét nhất loại người như vậy?”

Hắn ngơ ngác mà không có ngôn ngữ.

“Ta ghét nhất kẻ bất trung.”

“Lang quân…”

“Ngươi khi đó cũng từng là muối hộ hạ đẳng, bị bức ép bất đắc dĩ lên núi làm sơn tặc. Là ta cho ngươi bạc, cho ngươi nhân thủ, trợ giúp ngươi dựng trại. Ngươi một chốc vươn mình, hối lộ quan lại trong triều thì thôi, ngươi còn dám phản, cùng quan muối cấu kết, ém tiền vốn, lại đi ức hiếp muối hộ khác. Chỉ điểm thôi, đã đủ ngươi chết một trăm lần  rồi!”

“Lang quân, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân đích thực biết sai rồi! Tiểu nhân không dám nữa!”

“Càng không nói đến, ngươi còn lấy số tiền này, đem đi hối lộ quan lại!” Triệu Thế Tông đưa tay, Nhân Mặc cầm một đoản đao sắc bén đưa cho hắn, “Ngươi là người đầu tiên bản lang quân trọng dụng, nhưng cũng là người đầu tiên phản bội ta, còn vì chuyện như vậy phản bội ta. Hôm nay, bản lang quân tự mình dạy dỗ ngươi đến cùng như thế nào là ‘trung thành’!”

Chu đại đương gia còn chưa hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Mãi đến khi Triệu Thế Tông dùng mũi đao khắc chữ trên mặt gã, gã đau đến hận không thể lập tức chết đi, nhưng miệng của gã đã sớm lần thứ hai bị nhét khăn vải, cơ thể cũng bị Mục Phù giữ chặt.

Triệu Thế Tông khắc trên má phải của gã chữ “Trung”, rồi khắc trên má trái chữ “Thành”.

Khắc xong hắn ném đao, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Mang gã về Hàng Châu, giết gã, treo thi thể gã trước cửa trại phơi khô, để mỗi người đều thấy, để bọn họ biết như thế nào trung thành, để bọn họ biết kết cục phản bội ta, càng để bọn họ biết kết cục tàn hại đồng loại!”

“Vâng!” Mục Phù dứt lời, liền kéo Chu đại đương gia đã đau đến ngất xỉu đi ra ngoài.

Vừa rồi khi khắc chữ, chảy không ít máu, sau khi cửa phòng mở ra, mùi máu tanh tản đôi chút.

Nhân Mặc cau mày nói: “Nô tỳ lấy chút nước đến, tam lang rửa tay một chút.”

Triệu Thế Tông không tỏ rõ ý kiến, ngồi trở lại thủ tọa, tiếp tục trầm mặc không nói.

Nhân Mặc rất nhanh đem chậu đồng tới, hầu hạ hắn rửa tay, Nhân Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định: “Hôm nay trong thành vô cùng thú vị, lang quân ngày mai hẵng về nhé? Ngài luôn như vậy, nương tử nói rất nhiều lần rồi, nên ra ngoài ngắm những thú thú vị, ngài mới mười sáu tuổi thôi!”

Nếu không phải Chu Lập gây sự quá lớn, còn không thu tay, bọn họ chỉ còn nước bại lộ, Triệu Thế Tông thật sự không muốn về Khai Phong Phủ.

Lần trước hắn đi, đã “chết” rồi, Triệu Thập Nhất thật sự đã chết rồi.

Hắn làm Triệu Thế Tông, không nên về lại Khai Phong Phủ.

Trên bản chất hắn vẫn sợ sệt, bài xích nơi này.

Mà Nhân Mặc khuyên hắn như vậy, hắn cũng mơ hồ nghĩ một chuyến đi, mặc dù biết không hội ngộ người kia, nhưng cũng muốn ngắm nhìn một lần. Cũng chính là vì không hội ngộ người kia, hắn mới dám ngắm nhìn một lần.

Dù sao bây giờ lại đi, chẳng biết lúc nào mới về lại.

Mà hắn cũng có nghi hoặc, trước khi hắn đi, rõ ràng đã dặn Cát Tường mỗi tuần đều phải truyền tin cho hắn, nhưng năm năm qua, lại chưa bao giờ có tin tức!

Hắn suy nghĩ một phen, gật đầu đáp ừ, hắn cũng muốn biết rõ việc này.

Nhân Mặc cao hứng: “Vậy nô tỳ đi thu thập một phen, cùng ngài ra ngoài!”

Triệu Thế Tông gọi nàng lại: “Gọi người thu hồi sổ sách kia.”

“Lang quân ngài cứ yên tâm đi!” Nhân Mặc cười ra ngoài chuẩn bị.

Triệu Thế Tông lại cúi đầu cười tự giễu, cũng từ trong tay áo rút thanh đao ra ngắm, ngọc thạch màu đỏ nạm trên chuôi vẫn chói mắt như vậy.
Bình Luận (0)
Comment