Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 142

Tin tức đến thôn Thất Lí hơi chậm, vẫn là do người dân buổi sáng đi giặt quần áo phát hiện nước sông đột nhiên dâng cao, làm trôi cả cục đá bình thường để giặt quần áo đi mới phát hiện ra sự bất thường này.

Lúc ấy trưởng thôn sai người đến thôn ở thượng du hỏi thử, mấy thôn dân kia còn đang nỗ lực đánh lưới bắt cá kìa, vì thế người này lập tức trở về bẩm báo, trưởng thôn nhanh chóng gọi các nhà mang lưới đánh cá ra nối vào với nhau, bấy giờ mới được cái lưới to thế này.

Lúc trước bọn họ đã trải lưới ở mấy chỗ thượng du, đã đánh được vài thùng cá, do có người nói thấy chỗ sông ở trước trường học có rất nhiều cá trốn vào mấy bụi cỏ nước, lúc này bọn họ mới dời trận địa lại đây.

Kết quả rất khả quan, Chu nhị lang và mấy thôn dân cầm lưới đi lên phía trước, người hai bên bờ cầm gậy trúc gạt đám cỏ nước, chỉ chốc lát sau đã có mấy con cá to bơi vút qua, lập tức bơi vào trong lưới đánh cá.


Mãn Bảo ở trên bờ nhìn thấy, phấn khích vô cùng, kêu gào la hét chảy nước miếng, cá hầm, cá rán, cá hầm, cá rán*......

* Nguyên văn là 煎 [jiān]: Mọi người có thể hiểu đây là một hình thức chiên thực phẩm đặc trưng bởi việc sử dụng dầu ăn hoặc chất béo tối thiểu, thường sử dụng vừa đủ để bôi trơn chảo. Tóm lại cách chế biến cần dùng ít mỡ hoặc không cần dùng dầu mỡ.

Có lẽ là do ý niệm của Mãn Bảo quá mạnh mẽ, nên dù là suy nghĩ này không nói cùng Khoa Khoa, Khoa Khoa cũng nghe thấy được.

Nó cũng nhìn những con cá tung tăng nhảy nhót ở ngoài kia, nói: "Ký chủ, không thì ngươi cũng ghi cá lại đi? Trong tương lai cũng có vài loại cá to đã ở bên bờ tuyệt chủng hoặc đã tuyệt chủng."

Mãn Bảo không nỡ, tuy rằng bọn họ gần sông, nhưng cá trong sông cũng không dễ bắt, ở trong trí nhớ của Mãn Bảo, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mỗi mùa thu là có thể thỉnh thoảng được ăn một bữa cá, mà đó vẫn là do tam ca ngồi xổm ở bờ sông chờ lưới cả ngày mới có thể bắt được.


Cá khó bắt được như vậy sao có thể đưa cho Khoa Khoa ghi lại chứ?

Khoa Khoa cảm thấy ký chủ không phân rõ trọng yếu, nhưng lúc này trong đầu đứa trẻ chỉ toàn là ăn, nó biết rất khó giảng đạo lý với bé, vì thế nói: "Vậy thì ghi lại mấy loại cá nhỏ cũng được, phải rồi ký chủ, cá không chỉ có mỗi hầm với rán đâu, còn có các loại phương pháp chế biến như chiên dầu, nấu từng lát, cá viên."

Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, chảy nước miếng hỏi, "Làm như thế nào vậy?"

"Nếu ký chủ có thể ghi lại mấy loài cá đã bị tuyệt chủng hoặc bên bờ tuyệt chủng, thì ta bằng lòng cung cấp tìm kiếm hữu nghị mấy loại phương pháp chế biến này."

Dù sao chút quyền lợi tìm kiếm này nó vẫn phải có.

Mãn Bảo lập tức chen lên, ánh mắt sáng ngời nhìn lưới đánh cá.

Đám người Chu nhị lang kêu dô ta vài tiếng, sau đó cùng nhau ra sức kéo lưới đánh cá lên, đủ loại cá to cá nhỏ trong phút chốc bỗng chen chúc với nhau, người trên bờ lập tức kéo lên giúp, kéo lưới đánh cá lên bờ đánh rầm một tiếng, tất cả cá đều nhảy ra ngoài.


Bọn trẻ nhìn thấy nhiều cá như vậy, đều không kìm được kêu vài tiếng vui mừng, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cá như vậy, phấn khích nhảy lên.

Khoa Khoa kêu vài tiếng trong não bé Mãn Bảo cũng chẳng để ý đến.

Khoa Khoa bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ bé bình tĩnh hơn chút mới nói: "Ký chủ, ngươi có nhìn thấy con cá trông hơi nhòn nhọn bên tay trái ngươi không? Ghi nó lại, ta tìm trong hệ thống không phát hiện ra loại cá này, hẳn là giống loài đã bị tuyệt chủng."

Mãn Bảo lập tức xông lên, duỗi tay ôm lấy con cá kia, dù cá không lớn lắm, nhưng nó tung tăng nhảy nhót, trong nhất thời Mãn Bảo không bắt được.

Có không ít trẻ con chạy lên bắt cá giống bé, cho nên động tác của bé cũng không có vẻ đột ngột.

Khoa Khoa lại thay bé làm chút thủ thuật che giấu, lúc tay bé chạm đến cá lần nữa thì cá khẽ lóe lên, con cá phải ghi lại đã bị bắt vào.
Chỉ cần thứ tiến vào hệ thống là sinh vật sống, thì nó chính là sống, cá sẽ được trực tiếp cho vào trong nước để tồn tại.

Đám Đại Đầu mang hết tất cả thùng gỗ có trong nhà đến đây, cùng đám trẻ con ôm cá cho vào trong thùng gỗ, trong thùng gỗ chỉ có một ít nước.

Tất cả trẻ con đều nhắm vào cá to, Khoa Khoa lại chủ yếu lựa chọn cá nhỏ, bởi vì là cùng một lưới lên, to nhỏ đều có, nên trên cơ bản đã bao quát phần lớn các loại cá.

Khoa Khoa phát hiện có rất nhiều loại cá không tìm được trong hệ thống.

Số liệu của nó sinh ra một dãy số đại biểu sự vui sướng, không ngừng chỉ đạo Mãn Bảo đi ghi cá lại.

Tuy rằng Mãn Bảo nghe thấy Khoa Khoa nói đi bắt cá nhỏ, nhưng cũng sẽ không kìm được đi bắt cá to, sau đó cố ý ôm đến thùng gỗ nhà bọn họ rồi bỏ vào, nghĩ, đây là của nhà ta.
Khoa Khoa nhìn thấy, không đánh vỡ ảo tưởng của bé.

Nhiều cá như vậy, đương nhiên không phải bỏ vào thùng gỗ nhà ai thì chính là của nhà đó, mà phải thống nhất lại toàn bộ số cá cả thôn bắt được, sau đó căn cứ vào số nam đinh ra sức của các nhà mà phân chia.

Xét trên điểm này, thì nhà họ Chu chiếm được miếng lời lớn.

Bởi vì ngoại trừ Chu tứ lang và Chu ngũ lang lên huyện thành không ở đây, sáu huynh đệ nhà họ Chu thì có đến bốn huynh đệ đã xuống sông hết, Chu nhị lang và Chu tam lang còn là chủ lực đó.

Vì thế lúc phân chia cá, nhà họ Chu được lấy tận ba thùng cá to, thêm một thùng cá nhỏ nữa.

Các thôn dân cũng biết không thể tát ao bắt cá, bởi bậy lúc ấy đã nhặt một ít cá chưa đủ lớn trong lưới, ném những con cá vẫn còn tung tăng nhảy nhót ấy xuống sông, nhưng luôn có một số con không đủ sức sống, loại này có ném lại trong sông cũng không sống được nữa, cho nên đành phải chia.
Tuy rằng cá nhỏ ăn không ngon, nhưng cũng vẫn là thức ăn mặn không phải sao?

Cho nên các gia đình cũng không để lãng phí một chút nào, nhà họ Chu cũng bê một thùng về, Bạch Thiện Bảo cũng được chia rất nhiều, bởi vì cậu kịp thời gọi Đại Cát đến, cho nên cũng có hơn nửa thùng cá to và non nửa thùng cá nhỏ.

Mãn Bảo liền ngồi xổm trước thùng cá để thương lượng cách chế biến cá với cậu, "Ta muốn ăn cá lát hầm ớt, cá viên và cá chiên dầu."

Đây đều là những cách Khoa Khoa nhắc tới nhưng bé chưa từng ăn qua.

Trùng hợp là Bạch Thiện Bảo cũng chưa từng ăn, cậu tò mò hỏi, "Mấy cái đấy làm như nào?"

Mãn Bảo liền đọc theo tư liệu Khoa Khoa cung cấp, sau đó chảy nước miếng nói: "Chắc chắn ăn rất ngon."

Bạch Thiện Bảo cũng chảy nước miếng gật đầu, vì thế hai đứa trẻ liếc nhau, lập tức đứng dậy ai về nhà nấy, quyết định trở về bảo người nhà làm theo.
Nhà họ Chu cho cá to vào một cái lu nước lớn để nuôi, còn để một ít trong thùng gỗ.

Chu lão đầu chắp tay sau lưng tuần tra hai vòng, liền nói với Chu đại lang: "Ngày mai ngươi và nhị lang tam lang mang một ít lên huyện thành bán đi, xem thử xem có bán được không."

Chu lão đầu liền chỉ thùng cá nhỏ kia nói: "Chọn một ít, sống thì nấu, chết rồi thì mang cho gà ăn."

Đa số đồ ăn của nhà họ Chu đều mang nấu, Chu lão đầu cũng chỉ biết mỗi loại phương pháp chế biến đồ ăn này.

Mãn Bảo lập tức đi về phía phòng bếp, ngẩng đầu nhỏ và đôi mắt sáng lấp lánh nói với tiểu Tiền thị: "Đại tẩu, cá nhỏ có thể làm chiên dầu, cá to có thể cắt thành lát để nấu, còn có thể làm thành cá viên."

Tiểu Tiền thị căn bản không nghe được hết hai loại cách sau, nghe xong cách thứ nhất đã dí cái trán của bé nói: "Còn chiên dầu nữa, làm sao có thể lấy ra nhiều dầu như vậy?"
Nàng nói: "Nấu là tốt nhất, trên người cá to đã có một ít mỡ rồi, không cần thả một giọt dầu nào cũng đã ăn rất ngon."

Hiển nhiên nàng không muốn làm theo cách của Mãn Bảo.

Chỉ là Mãn Bảo rất muốn ăn cá chiên dầu, bé không thuận theo mà quấn lấy nàng, "Phải ăn chiên dầu cơ, phải ăn chiên dầu cơ."

"Được rồi được rồi, chiên dầu thì chiên dầu, nhưng cái chiên dầu này làm như thế nào? Cần bao nhiêu dầu?" Tiểu Tiền thị căn bản chưa từng nghe qua phương pháp chế biến bằng dầu chiên này, đương nhiên cũng không biết là cần bao nhiêu dầu.

Nàng đi lấy lọ dầu, bên trong là dầu trong nhà.

Đều là do mua mỡ heo để chế thành, trước kia toàn dùng mỡ dê và mỡ gà, chẳng qua năm ngoái sau khi bọn họ đi hầm canh cho lao đinh kiếm tiền xong liền phát hiện mỡ heo cũng làm ra được rất nhiều dầu, cho nên mới từ từ đổi thành mỡ heo.
Quan trọng là mỡ heo rất rẻ. 

Bình Luận (0)
Comment