Chương 239:
Bạch Thiện Bảo nghe thấy giọng của Mãn Bảo ở bên trong, liền biết mình không tìm nhầm chỗ, cậu bỏ lại Đại Cát và người hầu lại rồi chạy ù vào trong.
Trưởng thôn đang nói chuyện với Mãn Bảo, Chu Đại Trụ bị thương rất nặng, thuộc vào dạng trọng thương, mà cha của hắn còn là trưởng thôn, nên nhà đầu tiên Chu lão đầu dẫn Mãn Bảo đến chính là nhà hắn.
Cũng vừa mới tới được một lúc thôi, còn chưa kịp ngồi ấm mông, Bạch Thiện Bảo đã chạy tới rồi.
Trưởng thôn vội vàng đứng dậy chào đón, "Sao Bạch tiểu công tử lại tới đây?"
Ta tới tìm Mãn Bảo chơi!
Nhưng đương nhiên không thể nói như vậy, Bạch Thiện Bảo nghiêm trang nói: "Cháu vâng lời bà nội đi thăm người bệnh, không biết mọi người thế nào rồi, vết thương có chuyển biến xấu không ạ?"
"Không có việc gì, không có việc gì, đêm qua đại phu đã khám hết rồi, thuốc nhà cậu đưa cũng dùng rất tốt.
"
Trưởng thôn vội mời hết mọi người vào trong nói chuyện.
Tuy rằng Bạch Thiện Bảo chỉ là đứa trẻ, nhưng trong thôn không có ai dám xem nhẹ cậu, cũng như người trong thôn sẽ không thật sự coi Bạch nhị lang như mấy đứa trẻ bình thường khác.
Lưu ma ma và Đại Cát bước vào.
Bà đẩy một hộp tiền cho trưởng thôn, nói: "Lão phu nhân chúng tôi nghe nói tối hôm qua có không ít người bị thương, trong lòng rất áy náy, bảo chúng tôi mang chút tiền tới, biếu mỗi người bị thương 200 văn.
Chúng tôi cũng không biết cụ thể người bị thương là những ai, cho nên còn xin trưởng thôn giúp đỡ.
"
Trưởng thôn cả kinh, vội vàng xua tay nói: "Cái này không được, sao có thể để lão phu nhân bỏ tiền chứ? Việc này đâu có quan hệ gì với bà ấy.
"
"Lão phu nhân của chúng tôi nói, người là do bà mang vào, tất nhiên sẽ có một phần trách nhiệm của bà, xin trưởng thôn đừng chối từ nữa, ngài cứ dẫn đường cho chúng tôi là được, tôi còn muốn thay mặt lão phu nhân xin lỗi.
"
Nói xong, bà mở hộp ra, bên trong tất cả đều là từng xâu tiền đồng.
Bà đưa cho trưởng thôn hai xâu, nói: "Nghe nói đại lang nhà ngài cũng bị thương, đây là của hắn.
"
"Không được, không được.
.
" Trưởng thôn vội vàng nhìn về phía Chu lão đầu.
Sắc mặt Chu lão đầu càng xấu hổ hơn, giúp trưởng thôn đẩy tiền về, "Xung đột xảy ra ở nhà chúng tôi, nên mấy việc này lý ra phải do chúng tôi chịu hết trách nhiệm, lão phu nhân thế này là quá đa lễ.
"
"Đúng vậy, đúng vậy, đều là bà con quê nhà, cũng chỉ là giúp nhau một chút thôi mà.
"
Tiền chú Kim đưa, trưởng thôn còn có thể từ chối khách sáo một lúc rồi nhận, dù sao mặc dù mọi người không nói ra miệng, nhưng trong lòng đều biết xung đột này là do cái gì.
Nhưng nếu nhận tiền của nhà họ Bạch, thì quá là thẹn với lòng.
Lưu ma ma thấy làm cách nào bọn họ cũng không chịu nhận tiền, bèn đứng dậy nói: "Nếu trưởng thôn không muốn, vậy chúng ta đành phải tự đi tìm người bị thương vậy.
"
Nói xong thì đẩy hai xâu tiền kia cho ông, cầm hộp định đi.
Trưởng thôn thấy thế, chỉ có thể đuổi theo, "Đừng đừng đừng, thôi được rồi, để tôi dẫn mấy người đi.
"
Ông quay đầu nhìn về phía Chu lão đầu.
Chu lão đầu thở dài một hơi, "Để tôi dẫn mọi người đi, đúng lúc tôi cũng có thứ cần đưa cho bọn họ.
"
Nhà Chu lão đầu đến thăm đều là mấy nhà có người bị thương nặng, đều đưa 200 văn và một rổ gạo với trứng gà, nhà họ Bạch cũng đưa 200 văn.
Chu lão đầu có thói quen đến nhà ai cũng phải nán lại trò chuyện, cho nên há là mất thời gian, chờ đến khi bọn họ thăm hết mấy người bị thương nặng đi về nhà, đám Chu nhị lang đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Chu lão đầu bèn hỏi Lưu ma ma, "Mấy người còn lại bị thương khá nhẹ, mấy người có đến không?"
Lưu ma ma cười, "Tất nhiên là đến, còn xin lão trượng dẫn đường giúp.
"
Chu lão đầu gật đầu, tiếp tục cùng Mãn Bảo dẫn bọn họ đi, nhà họ Chu mới biếu tiền xong, nhà họ Bạch lại cho người tới đưa tiền nữa, cái này làm cho mấy nhà có người bị thương đều thấy hơi ngại ngùng.
Trước khi đi, Chu lão đầu bảo Mãn Bảo khom lưng hành lễ nói lời cảm ơn với người ta như thường lệ.
Mãn Bảo chẳng thấy gì bất thường, giơ tay bái, bối phận cao hơn bé thì không sao, ngang hàng cũng không có việc gì, buồn nhất chính là mấy người có bối phận thấp hơn bé, lúc nhận lễ còn phải cố chịu vết thương nhảy sang một bên để tránh.
Bạch Thiện Bảo thấy thế thì rất tò mò, lén hỏi Mãn Bảo, "Vì sao nhà nào ngươi cũng phải hành lễ vậy?"
"Thay cha ta cảm ơn người ta thôi.
" Mãn Bảo nói: "Cha ta lớn tuổi, chân cẳng không tốt, lưng cũng không tốt, bối phận còn quá cao, nên đương nhiên mấy chuyện như hành lễ này phải để ta làm.
"
Chu lão đầu không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ:.
Ánh mắt của Lưu ma ma và Đại Cát hiện lên ý cười, nghẹn cười đi phía trước.
Lòng Bạch Thiện Bảo lại có nghi hoặc khác, cái này để cho các ca ca của bé làm không phải càng tốt hơn sao?
Dù không được thì còn có Đại Đầu mà.
Chẳng qua cậu cũng không hỏi ra miệng, trong mơ hồ, dường như cậu cảm thấy vấn đề này không hay lắm.
Đi hết cả mười tám nhà không khó, vừa đến lúc các nhà ăn cơm sáng, bọn họ đã đi thăm hết cả rồi, Lưu ma ma phải trở về báo lại.
Bạch Thiện Bảo còn muốn chơi với Mãn Bảo, cho nên không về, Đại Cát ở lại bên cạnh cậu.
Chu lão đầu nghĩ tí nữa còn phải đến nhà họ Bạch bàn bạc chuyện của ba người kia, nên ăn cơm sáng xong liền chắp tay sau lưng đi tìm trưởng thôn.
Mãn Bảo thì bớt thời gian dẫn Bạch Thiện Bảo đến xem phòng bé, chỉ vào nóc nhà bị thủng vui vẻ nói: "Ngươi nhìn đi, mái phòng ta bị thủng một mảng to, buổi tối lúc ta nằm trên giường là có thể ngắm trăng với sao, còn ban ngày thì không cần ôm chăn đệm ra ngoài vẫn có thể phơi được.
"
Bạch Thiện Bảo có chút hâm mộ, "Sao đẹp không?"
"Đẹp!"
"Nếu nóc nhà của ta cũng bị thủng thì tốt.
"
Chu tứ lang:.
Hắn để cỏ tranh xuống, hỏi: "Vậy muội có muốn sửa mái phòng nữa không?"
Mãn Bảo nhìn cỏ tranh khô hắn mang tới, nói: "Dùng cái này để lợp ạ?"
"Chứ muội nghĩ sao, mái ngói thì phải lên huyện thành mua, mẹ nói, phải để dành một phần tiền dùng trong lúc khẩn cấp, cho nên dùng cỏ tranh để che trước, chờ bao giờ thu hoạch vụ thu xong mới mua mái ngói về để đổi.
"
Qua thu hoạch vụ thu, chuyện thu hoạch, chuyện thuế má đều có kết quả, nhà còn tiền không nhìn là biết ngay.
Mãn Bảo đảo con ngươi, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, vung tay nhỏ lên, nói: "Vậy tạm thời đừng sửa ạ, chắc chắn hôm nay sẽ không mưa.
"
Chu tứ lang liền ôm cỏ tranh đến bên chỗ của hắn, bắt đầu bện lại.
Nhà bọn họ rất ít khi đi cắt cỏ tranh, mà khoảng thời gian trước mưa to, các nhà đều cần cỏ tranh, nên thành ra cỏ tranh cũng tăng giá một ít.
Cỏ tranh ngoài ruộng cũng bị cắt hết từ lâu rồi.
Chỗ này là mượn của người trong thôn, sau này bọn họ còn phải cắt cỏ tranh đi phơi khô rồi trả lại.
Nhưng cho dù là mượn thì cũng không đủ dùng, cho nên phải để sửa cho mấy đứa Mãn Bảo trước, nếu bé không cần, thì hắn lấy luôn.
Hắn lại chẳng muốn ngủ dưới một cái mái thủng, vợ của hắn cũng không muốn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Thiện Bảo thấy bện cỏ tranh, tò mò bước lên xem.
Chu tứ lang thấy thế, bèn lấy một ít cỏ tranh, tay nhanh thoăn thoắt, rất nhanh đã bện ra được một con châu chấu cỏ.
Bạch Thiện Bảo òa một tiếng.
Chu tứ lang cười, cũng bện cho Mãn Bảo một con, sau đó cười nói: "Đi chơi đi, trong nhà đang bừa bộn, đừng chạy xa là được.
"
Đúng là bây giờ nhà họ Chu có hơi bừa bộn, ngày hôm qua ăn đến khuya, bàn ghế chén đũa đều chưa kịp thu dọn, còn có gạch, đất đá, mái ngói rơi, đều chất ở trong sân.
Chu nhị lang đang dẫn mọi người chọn lựa mấy mảnh ngói còn dùng được, có thể thể tận dụng được bao nhiêu thì cứ tận dụng.
Bạch Thiện Bảo mời Mãn Bảo đến nhà cậu, "Đến nhà ta đọc sách đi, không phải cha người cũng đến nhà ta sao?"
Cậu lại nói nhỏ: "Hôm nay phòng bếp làm bánh bao chỉ đấy.
"
Mãn Bảo nuốt nước miếng, hung hăng gật đầu, "Ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy sách với túi.
".
Chương 240:
Chu lão đầu và trưởng thôn đi đến nhà họ Bạch, định tìm Bạch lão gia bàn bạc xem nên xử lý ba người kia thế nào.
Bọn họ cảm thấy có một số việc không tiện nói với Lưu thị, còn Bạch lão gia đã từng giúp bọn họ, nói với hắn thì dễ hơn, chỉ là lại phải làm phiền người ta.
Trưởng thôn và Chu lão đầu đều thấy hơi xấu hổ.
Tâm tình của Bạch lão gia đang dao động mạnh, lúc gặp lại hai người, biểu tình càng phức tạp hơn, đặc biệt là lúc nhìn Chu lão đầu.
Trước kia hắn không biết gì, đương nhiên có thể đắn đo lựa chọn nhiều hơn, nhưng bây giờ việc này liên quan đến em họ, thậm chí theo một góc độ nhất định, nguyên do của chuyện này là khởi nguồn từ em họ hắn, hắn nào có thể chối từ?
Hắn biết trưởng thôn và Chu lão đầu lo ngại cái gì, trầm ngâm một lát rồi nói: "Các ông yên tâm, việc này tôi sẽ xử lý, sáng nay tôi đã hỏi thử rồi, bọn họ là giả."
Ánh mắt của trưởng thôn và Chu lão đầu sáng lên, "Thật hả?"
Bạch lão gia gật đầu, ở một góc độ nào đó thì đúng là vậy.
Chu lão đầu và trưởng thôn thở phào một hơi, không phải là quan gia là được.
Nhưng nếu không phải quan gia..
Chu lão đầu giật mình, phục hồi lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Bạch lão gia, nếu bọn họ không phải là quan gia, vậy vì sao lại tới điều tra đứa em út của tôi chứ?"
"Bọn họ tới đây không phải để điều tra Chu Ngân, mà để tìm người," Bạch lão gia đã bàn bạc lý do thoái thác với Lưu thị, nói: "Người nọ có chút liên quan tới nhà chúng tôi, chỉ là trước đó không biết chúng tôi ở đâu. Bây giờ biết chúng tôi chuyển đến chỗ này, bèn cải trang đến đây tìm hiểu, rồi lấy cớ cứu tế để tra hộ tịch. Là do mọi người phản ứng quá lớn mới khiến bọn họ nghi ngờ."
Chu lão đầu há hốc mồm, "Hả, không liên quan tới chúng tôi à?"
Trong lúc nhất thời, Chu lão đầu vừa thấy hối hận vừa đau lòng, hối hận hôm qua không nên kích động như vậy, để xảy ra trận ẩu đả này, đau lòng cho nhà cửa hỏng hóc và số tiền bỏ ra vì trận ẩu đả.
Trưởng thôn cũng há to miệng, xoắn xuýt nửa ngày mà hóa ra chỉ là hiểu lầm à.
Trên mặt Bạch lão gia cũng có chút xấu hổ, nói: "Đúng rồi, nghe nói mái ngói nhà lão trượng bị vỡ rất nhiều, thím đã bảo Lưu ma ma tặng ngài năm lượng bạc, ngài đã nhận chưa?"
Chu lão đầu cười xấu hổ, trước đó, ông vẫn luôn cảm thấy việc này là do nhà họ Chu, nên nào không biết xấu hổ mà nhận chứ, cho nên dù cho Lưu ma ma cứng rắn đưa tiền cho ông, ông cũng khăng khăng không nhận.
Chẳng qua bây giờ..
Dường như Bạch lão gia cũng biết điểm này, áy náy nói: "Việc này là do chúng tôi sơ suất, cũng là hiểu lầm, chút tiền ấy ngài cứ nhận đi, nghe nói đại lang còn bị thương đến nội tạng, có cần chúng tôi lên huyện thành mời đại phu về đây khám cho hắn không?"
Bạch lão gia đưa túi tiền cho Chu lão đầu, Chu lão đầu có chút luống cuống nói: "Không cần, không cần, đại phu đã kê đơn thuốc để cầm máu, chỉ cần chăm sóc một thời gian là tốt rồi."
Nhưng lần này không từ chối nhận túi tiền nữa.
Bạch lão gia thở phào nhẹ nhõm, hứa hẹn nói: "Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, hai vị cứ yên tâm, cũng bảo người trong thôn yên tâm, mà nói tiếp thì việc này cũng là do chúng tôi liên lụy đến mọi người."
Trưởng thôn liền nói: "Cái này cũng không thể trách nhà các cậu, là do bọn họ lòng dạ xấu xa, hơn nữa chúng ta đều là quê nhà với nhau, bà con giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Tuy rằng không biết là vì chuyện gì, nhưng họ cảm thấy Bạch lão gia là người tốt, còn Lưu thị tuy mới chuyển đến đây được hai năm, nhưng làm người cũng nhân hậu, lúc mấy đứa trẻ trong thôn chơi cùng tiểu công tử nhà họ Bạch rất hay được chia cho bánh ngọt.
Ngay cả mấy đứa trẻ có tranh cãi đánh nhau, thì từ trước đến nay lão phu nhân cũng mặc kệ, không ỷ thế hiếp người.
Cho nên trưởng thôn vẫn rất thích hộ thôn dân mới chuyển đến này.
Chuyến đi này coi như hai người có thể đặt tảng đá luôn đè nặng trong lòng xuống, lúc đến thấy nặng nề bao nhiêu, lúc về lại thấy nhẹ nhàng bấy nhiêu.
Nếu không phải Bạch lão gia ở ngay phía trước, Chu lão đầu còn không kìm được toét miệng cười, ông đã nói mà, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ai còn đi tìm em trai ông nữa chứ?
Bạch lão gia vừa mới đưa hai người tâm tình nhẹ nhõm ra đến cửa, đã thấy hai đứa trẻ mỗi đứa bưng một cái mâm nhỏ lén lút từ phía đông bên kia sang đây, dường như muốn đến vườn phía tây bên kia.
Bạch lão gia:.
Chu lão đầu:.
Trưởng thôn nhìn Chu lão đầu, lại nhìn Bạch lão gia, biết ý không lên tiếng.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo quấn lấy nữ đầu bếp bảo nàng làm cho bọn họ hai mâm bánh ngọt, lúc này vì né tránh tầm mắt của Lưu thị và Tiền thị, đã cố ý không đi qua hậu viện gần nhất, mà vòng đến tiền viện, đi hướng tây.
Thư phòng của Bạch Thiện Bảo ở hướng tây.
Rón rén bước dọc theo hành lang, vì có cây to che chắn, hai người đi men qua tiền viện, căn bản không thấy được ba người lớn đang nhìn bọn họ.
Hai người vừa vào vườn phía tây, lập tức nhấc cao chân chạy.
Hai tay Mãn Bảo cầm mâm, mắt thấy bánh bao chỉ bên trong sắp rơi ra ngoài, liền chạy chậm lại, lấy tay đẩy vào trong trước rồi mới chạy tiếp.
Tới thư phòng, Mãn Bảo định cầm bánh ăn luôn, lại bị Bạch Thiện Bảo đánh bốp một phát vào mu bàn tay.
Cậu nghiêm trang nói: "Phải rửa tay trước."
"Được rồi."
Mãn Bảo đi đến bên cạnh giá để chậu nước rửa tay, vừa xoa vừa chà rất nhanh, mặc kệ đã sạch hay chưa, tay vung lên, cầm lấy khăn lông lau khô tay rồi chạy về chỗ của mình ngồi xuống, trực tiếp ăn luôn.
Bạch Thiện Bảo rửa sạch tay xong cũng nhanh chóng ra ôm bánh ăn.
"Ngon quá!"
"Đúng thế, đúng thế." Nhưng Bạch Thiện Bảo rất khắc chế, nói: "Ăn no căng sẽ rất khó chịu, chúng ta ăn hai cái trước, sau đó đọc sách một lúc, còn lại thì để trưa ăn tiếp được không?"
Mãn Bảo không nỡ, nhưng cũng biết cậu nói đúng, vì bé cũng từng ăn căng bụng, cho nên đành phải gật đầu, "Được rồi, vậy hôm nay ngươi muốn đọc sách gì?"
"Ta đang đọc <Mặc Tử>, trong này có rất nhiều thứ thú vị, nếu có thể làm ra được, chắc chắn sẽ còn hay hơn mấy món đồ chơi bây giờ của chúng ta. Ngươi đọc sách gì?"
"Ta đọc <Hoàng đế nội kinh>, ta cảm thấy người nhà ta hay bị bệnh, nếu ta có thể chữa bệnh, vậy thì lúc nào gặp bệnh nặng có thể không cần lo lắng như trước nữa."
"Được, vậy về sau ta làm đồ chơi cho ngươi chơi, còn nếu ta bị bệnh thì ngươi kê thuốc cho ta."
"Không thành vấn đề."
"Ta muốn uống thuốc ngọt."
"Làm gì có thuốc ngọt."
"Ta mặc kệ," Bạch Thiện Bảo nói: "Ta chỉ muốn uống thuốc ngọt thôi, thuốc đắng thì ta không muốn uống đâu."
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Được rồi, ta nhớ cam thảo vị ngọt, cùng lắm thì đến lúc đó ta thêm cho ngươi nhiều hơn một chút, chắc là sẽ ngọt."
Khoa Khoa:. Kê thuốc không phải kê như vậy.
Chẳng qua hiển nhiên bây giờ hai đứa bé cũng không biết, bọn họ đều cảm thấy cách này không tệ, vì thế hài lòng lấy sách ra đọc.
Lưu thị đứng bên ngoài cửa sổ nhìn bọn họ, khác với trước kia, hôm nay bà nhìn Chu Mãn lâu hơn.
Bà đã gặp Tiền thị, trước kia chỉ cảm thấy Chu Mãn không giống Tiền thị, đừng thấy bây giờ Tiền thị bị bệnh, trông có vẻ rất suy yếu, nhưng vóc dáng bà không nhỏ.
Nhìn ra được lúc còn trẻ là một người rất thẳng thắn cường tráng, tiểu Tiền thị trông khá giống bà.
Mà Chu Mãn trông nhỏ xinh hơn, nhưng bởi vì Chu Mãn còn nhỏ, mà bà còn nghe nói lúc bé sinh ra đã yếu ớt, hay bị bệnh, nên bà cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Huống chi, bé còn có một đôi mắt rất giống Chu tứ lang.