Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 401.4 - Chương 401.402

401: Chó Ngáp Phải Ruồi


Chưởng quầy hiệu sách dường như biết Bạch nhị lang không thích đọc sách, vì thế hắn mời người quay lại, bảo tiểu nhị đưa cho cậu một cái ghế, còn bảo người bưng một đ ĩa bánh lên để tiếp cậu.
Sở dĩ hắn ân cần như vậy, đó là vì nhà họ Bạch là khách hàng lớn của bọn họ.
Không dám nói là lớn nhất, thì cũng là một trong những khách sộp ít ỏi.
Không nói đến Bạch Thiện Bảo thường xuyên tới hiệu sách của bọn họ để mua sách, mua giấy và bút mực, còn có Bạch lão gia cứ cách một thời gian lại đặt sách mới từ hiệu sách của bọn họ gửi về nhà.
Đối phương có đọc hay không hắn không biết, nhưng chỉ cần là sách mới nhập về, thì hầu như Bạch lão gia đều sưu tầm một bộ.
Mà vị tiểu gia này còn là người mua đồ không nhìn giá cả, chỉ cần cậu thích thì sẽ trả tiền rất hào phóng.
Chưởng quầy cười tủm tỉm tiếp đón Bạch nhị lang, vì để cậu không bị nhàm chán, còn cầm ly trà tán gẫu với cậu, ví dụ như gần đây tiểu công tử đang làm gì, đang đọc sách gì..
Đúng là Bạch nhị lang đang thấy chán thật, cậu không thích đọc sách, mà một mình ra ngoài chơi cũng chẳng thú vị, nếu có người nói chuyện cùng thì đúng là quá tốt.
Thế là hai người tán gẫu khí thế ngất trời, còn Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì mỗi người ở một góc hiệu sách, mải mê tìm sách hay.
Lúc Dương Hòa Thư đi dạo hiệu sách, liếc mắt một cái liền thấy Bạch nhị lang đang ngồi nói chuyện với chưởng quầy, hắn theo bản năng ngó vào trong mấy dãy kệ sách, quả nhiên cũng nhìn thấy hai đứa trẻ kia.
Dương Hòa Thư không nhịn được cười, chắp tay sau lưng đi vào trong.
Chưởng quầy vừa ngẩng đầu thì thấy Dương Hòa Thư, lập tức đứng dậy định đón chào.
Dương Hòa Thư cười đ è xuống tay, ra hiệu hắn cứ ngồi, còn mình thì đi vào trong hiệu sách.
Bạch nhị lang cũng nhìn thấy Dương Hòa Thư, nhưng cậu cũng không đứng dậy mà chỉ lười biếng chào hỏi một câu, "Dương đại nhân."

Dương Hòa Thư cười gật đầu, dừng lại hỏi: "Sao hôm nay mấy đứa không đi học?"
"Tiên sinh cho bọn đệ nghỉ để bọn đệ đi mua bàn tính."
"Hả, mấy đứa định học bàn tính rồi à?" Dương Hòa Thư đánh giá vóc người cậu, cười nói: "Nhanh thật đấy, xem ra mấy đứa học toán khá tốt."
Chưởng quầy kinh ngạc, đây là..

Người quen?
Dương Hòa Thư trực tiếp đi vào bên trong tìm sách, Bạch nhị lang cũng không đi theo nói chuyện với hắn, mà quay đầu nói với chưởng quầy: "Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
Chưởng quầy: "..

Nói đến chỗ các cậu đi xuống sông xúc bùn làm thành quả bóng để đánh nhau."
"A, đúng." Bạch nhị lang uống một ngụm trà, bắt đầu nói tiếp.
Gần một canh giờ sau, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo mới đi ra ngoài, mỗi người cầm hai ba quyển sách.
Chưởng quầy không ngờ Mãn Bảo cũng muốn mua hai quyển, không khỏi cười hỏi, "Tiểu nương tử phát tài đấy hả?"
Mãn Bảo kiêu ngạo nói: "Cha cháu đưa."

Chưởng quầy liền hiểu rõ, đây là không phải tiền của mình nên mua sách không thấy xót.
Chưởng quầy mỉm cười tính tiền cho bé, sau đó tính tiền sách Bạch Thiện Bảo mua.
Mãn Bảo đã hoàn toàn tiêu hết tiền cha đưa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn giao sách cho Đại Cát, quay người thấy Dương huyện lệnh đứng phía sau, lại vui tươi chào, "Dương đại nhân, thật là trùng hợp."
Dương Hòa Thư cười, "Ta đã đến đây hơn nửa canh giờ rồi, lượn trước mặt muội ba bốn vòng, bây giờ muội mới nhìn thấy ta hả."
Bạch Thiện Bảo cũng tò mò nhìn hắn.
Dương Hòa Thư thấy thế thì biết, hai đứa trẻ này đều không phát hiện ra hắn, hắn hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Cũng sắp trưa rồi, ta mời mấy đứa đi ăn cơm được không?"
"Được ạ, được ạ." Ngay cả Bạch nhị lang cũng thấy hào hứng, sôi nổi đưa ra kiến nghị, "Bọn đệ biết quán cơm nào ngon nhất huyện thành."
Dương Hòa Thư phá lên cười, vui vẻ nói: "Ta cũng biết."
Cả tòa huyện thành chỉ có mấy quán cơm, quán to thì một nhà, hắn có thể không biết được sao?
Tuy rằng chỉ mới tới đây nhậm chức ba tháng, nhưng hắn đã đi ăn hết tất cả các quán cơm từ lớn đến nhỏ trong huyện thành một lần, thậm chí còn chán đến nỗi suýt nữa muốn đi ăn quầy vỉa hè.
Dương Hòa Thư đưa hai quyển sách hắn chọn được cho chưởng quầy, để tùy tùng tính tiền rồi dẫn bọn họ đến quán cơm.
Trước kia ra vào đều bằng xe ngựa, bây giờ ra vào đều bằng hai chân, hết cách, nếu cưỡi ngựa hoặc ngồi xe, chắc không đến ba mươi phút là có thể dạo xong cái huyện thành, có ý nghĩa gì đâu?
Muốn giết thời gian, còn không bằng đi bằng hai chân ấy, như thế cũng có thể ngắm được những phong cảnh khác nhau.
Đoàn người chậm rãi đi đến quán cơm, Dương Hòa Thư không vào phòng riêng, mà lên lầu hai tìm vị trí ngồi xuống.

Sau khi ba người tự tìm vị trí xong, Bạch Thiện Bảo nhìn trái ngó phải, nói: "Cảm giác huyện thành bây giờ náo nhiệt hơn lúc trước."
"Thật hả?" Dương Hòa Thư cũng đưa mắt nhìn xung quanh, cười nói: "Chắc là vì lúc trước bận rộn vụ mùa, nên mọi người mới không có thời gian rảnh để ra ngoài, còn bây giờ ngày mùa kết thúc, mọi người đều rảnh rỗi hơn."
"Không chỉ vì thế," Mãn Bảo là người đến huyện thành nhiều nhất, bé nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Chắc chắn còn là vì không cần mất phí vào thành nên mọi người mới thích vào thành chơi, mọi người xem đi, bên dưới có rất nhiều trẻ con."
Mọi người bèn nhìn xuống phía dưới lầu, lập tức thấy một đám trẻ đang cười khúc khích đứng quanh một quầy bán đồ chơi bằng đường, mỗi khi chủ quán làm xong một cái kẹo đồ chơi, bọn trẻ liền hoan hô một tiếng.
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đều mang vẻ mặt tán đồng gật đầu.
Dương Hòa Thư lại ngớ ra, hỏi: "Cái này liên quan gì đến phí vào thành?"
"Đương nhiên là liên quan chứ ạ, nếu không có phí vào thành thì ai muốn vào thành lúc nào là có thể vào thành lúc ấy." Mãn Bảo nhìn Dương Hòa Thư, chân thành nói: "Dương đại nhân, huynh đúng là một huyện lệnh tốt."
Dương Hòa Thư:.

Suốt thời gian này hắn làm nhiều việc như vậy cũng chẳng thấy ai khen một câu huyện lệnh tốt, bây giờ chỉ vì bỏ phí vào thành mà đã được khen?
Vì sao hắn lại bỏ phí vào thành?
À, là bởi vì thấy không cần thiết.
Một văn hai văn tiền cũng không thể làm giàu khoản thu, binh lính gác cổng, tổng kỳ* và chủ bộ ở bên trên đều có thể bớt xén giữ lại.
* Tổng kỳ có thể hiểu là người phụ trách một đội binh lính tầm trăm người.
Tiền mỗi tháng đến tay nha huyện cũng không được bao nhiêu, đã thế còn phí thời gian của mọi người, đồng thời cũng phí thời gian của người dân.
Cho nên hắn hủy bỏ.

Chỉ là..
Dương Hòa Thư vẫn chưa rõ lắm, "Một văn tiền thôi mà, mọi người sẽ bởi vì thế mà không vào thành ư?"
"Đương nhiên ạ," Mãn Bảo nói rất thản nhiên: "Trước kia một văn tiền có thể mua được cái bánh bao chay, hai văn tiền là có thể mua được một cái đồ chơi làm bằng đường.

Nếu muội và mấy cháu trai cháu gái muội đều vào thành, thì sẽ mất mười văn tiền, từng đó có thể mua năm cái đồ chơi bằng đường rồi."
Dương Hòa Thư:.

Nghe có vẻ rất nhiều.
"Nếu phải tốn mười văn tiền, vậy không bằng một người vào thành thôi, lấy chín văn còn lại mua đồ ăn ngon, còn bọn muội ở nhà chờ là được." Mãn Bảo nói: "Ngày xưa trẻ con thôn bọn muội đã rất ít khi vào thành, bởi vì đường xa, mà từ khi thu phí vào thành, mấy người lớn cũng không muốn vào thành nữa, nếu thiếu thứ gì thì lên chợ lớn mua, ở chợ lớn không có thì nhờ người nào lên huyện thành mua hộ, nhị ca muội hay mua đồ hộ các thôn dân lắm."
Dương Hòa Thư không khỏi siết chặt nắm tay, hắn chẳng thể ngờ, phí vào thành lại ảnh hưởng lớn như vậy, đây, đây không phải chỉ là một hai văn tiền thôi sao?
Mãn Bảo hoài nghi nhìn hắn, "Huynh không định thu phí vào thành lại đấy chứ?"
Dương Hòa Thư hoàn hồn, cười lắc đầu, "Không đâu, phí vào thành không đáng thu."
"Đúng đúng ạ, huynh đừng có học Phó huyện lệnh nha, nếu không muội lại phải bán kẹo cho huynh."
Dương Hòa Thư tò mò hỏi, "Vì sao lại muốn bán kẹo cho ta?"
Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Vì để kiếm phí vào thành ạ.".

402: Khám Phá Huyền Cơ


Dương Hòa Thư chỉ cho rằng bé đang đùa, bởi vậy cười ha ha rồi không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẫn ghi tạc chuyện phí vào thành này vào lòng.

Hắn nhìn người dân đi lại bên dưới, thầm nghĩ: Nếu Phó huyện lệnh tiền nhiệm biết chỉ vì một hai văn tiền phí vào thành này mà đã cản bước nhiều người như vậy, thì không biết hắn có hối hận không.

Dương Hòa Thư nghĩ, nếu là hắn, hắn nhất định sẽ hối hận.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần có người, là sẽ phồn hoa.

Người, mới là căn bản của hết thảy!

Có người muốn vào thành mua một cây kim, lại bởi vì một văn tiền phí vào thành nên không mua nữa.

Nhưng có thể chắc chắn nếu nàng ấy vào thành thì chỉ mua một cây kim thôi không?

Nếu nhìn thấy cuộn chỉ ở bên cạnh cây kim thì liệu có muốn mua một cuộn, hay nhìn thấy vải dệt, liệu có thể cũng sẽ muốn mua không?

Hoặc là nán lại ở trong thành quá lâu, liệu có thể tiêu chút tiền mua cái gì đó ăn? Cho dù là mua cái bánh bao thôi, người bán bánh bao cũng có thể kiếm lời được ít tiền.

Mà hắn chỉ cần bán nhiều hơn một cái bánh bao, là bên chỗ cửa hàng lương thực và nơi xay bột lại kiếm thêm được một ít..

Dương Hòa Thư suy nghĩ đến nhập thần, Bạch Thiện Bảo giơ tay quơ quơ trước mặt hắn vài cái, phát hiện hắn vẫn không hoàn hồn, bèn nói với Mãn Bảo: "Chúng ta gọi đồ ăn đi."

Bạch nhị lang cũng ôm bụng nói: "Ta đói bụng."

"Chúng ta ăn thịt!" Mãn Bảo đưa ra yêu cầu của mình.

Bây giờ Mãn Bảo không thể thông qua bán kẹo để kiếm tiền, cho nên không thể mua thịt cho nhà mình.

Mà Chu lão đầu mới chi tiền mua xe bò, trên đầu còn đội một khoản nợ của nha môn, nên ông rất keo, trứng gà nhà có còn có thể ăn, nhưng muốn mua thịt thì đừng hòng.

Cũng chỉ khi muốn để hai đứa cháu trai mới sinh ít khóc một chút, ông mới cho mua ít chân giò heo hoặc cá trích về nhà hầm canh cho hai con dâu ăn.

Thỉnh thoảng tiểu Tiền thị cũng sẽ lén lấy một ít cho Mãn Bảo ăn, nhưng cũng không nhiều lắm, mà Mãn Bảo cũng không muốn ăn đồ ăn của hai chị dâu đang phải lấy sữa cho con bú.

Cho nên Mãn Bảo đã có một khoảng thời gian không ăn thịt rồi.

Chờ đến khi Dương Hòa Thư hoàn hồn, ba đứa trẻ đã gọi xong đồ ăn yêu thích của mình, tiểu nhị cười tủm tỉm nhìn hắn, "Đại nhân, ngài xem ngài còn muốn gọi gì không?"

Dương Hòa Thư hỏi lại: "Mấy đứa đã gọi cái gì rồi?"

Nghe thấy ba đứa trẻ nói tên đồ ăn, Dương Hòa Thư không khỏi líu lưỡi, hỏi: "Mấy đứa ăn hết được sao?"


Một người gọi hai món ăn, cả thảy ba người sáu món ăn.

Ba người gật đầu, nói chắc nịch: "Ăn hết ạ!"

Dương Hòa Thư bèn gọi thêm một món canh, từ sau khi xuống làng lên núi ăn đồ ăn của bà con thôn xóm, Dương Hòa Thư đã tự động học được tính tiết kiệm.

Chờ đến khi thức ăn được bưng lên, ba đứa trẻ cùng nhau nhìn về phía Dương Hòa Thư, chờ hắn mở màn.

Thế mà Dương Hòa Thư cũng hiểu, hắn khẽ mỉm cười, đưa đũa gắp một miếng thức ăn rồi cười nói: "Ăn đi."

Ba đứa trẻ đồng loạt giơ đũa, bắt đầu ăn theo thứ tự.

Từ khi bọn họ học lớp nhỏ này của Trang tiên sinh, cơm trưa đều là ăn cùng với Trang tiên sinh.

Sau đó Trang tiên sinh liền dậy lễ nghi ăn cơm cho bọn họ.

Trước kia ở nhà Bạch nhị lang không có ai cố ý dạy cậu cái này, nhà họ Chu thì cảm thấy Mãn Bảo cái gì cũng tốt, chỉ có Bạch Thiện Bảo là từ nhỏ đã bị yêu cầu nghiêm khắc ở phương diện này.

Trang tiên sinh vừa dạy là ba đứa trẻ càng thêm biết lễ nghi, ít nhất sẽ không bị thất lễ trên bàn cơm.

Ăn được một nửa, Dương Hòa Thư phát hiện, ba đứa trẻ này nói có thể ăn hết thì đúng là có thể ăn hết.

Dương Hòa Thư bị bọn họ ảnh hưởng nên sức ăn cũng nhiều hơn, ăn đến cuối cùng, hắn theo bản năng chậm lại tốc độ, để cho bọn họ ăn trước.

Nhìn ba người ăn đến ngon lành, Dương Hòa Thư không nhịn được nói: "Người ta đều nói thằng nhóc choai choai ăn nghèo ông già, lúc trước ta còn không tin, nhưng bây giờ đúng là không tin không được, sao ta cảm thấy mấy đứa còn ăn nhiều hơn ta thế?"

Ba người ngẩng đầu lễ phép cười với hắn.

Dương Hòa Thư đặt bát đũa xuống, cười hỏi, "Chắc nông trang của mấy đứa thu hoạch lúa mạch vụ đông xong rồi đúng không? Thu hoạch thế nào?"

"Khá tốt ạ," Mãn Bảo vét sạch cơm trong bát, lúc này mới để bát đũa xuống, nói: "Năm nay lúa mạch vụ đông của thôn bọn muội đều được mùa, hai ngày nay lúc nào ở chỗ xay bột cũng xếp hàng dài đó ạ."

Bạch Thiện Bảo hỏi, "Không biết tình hình các thôn khác thế nào ạ?"

Dương Hòa Thư cười nói: "Tình hình các thôn khác cũng không tệ, ta nghe mấy người nông dân già nói, chủ yếu là do đầu xuân có mấy trận mưa xuân đến đúng lúc lúa đang trổ bông, sau đó thời tiết không nóng không lạnh, cho nên thu hoạch khá ổn."

"Vậy chẳng phải là lương thực sẽ giảm giá sao ạ?" Bạch Thiện Bảo như suy nghĩ đến điều gì.

"Bây giờ còn chưa giảm, chẳng qua ta đoán chừng sẽ nhanh thôi." Dương Hòa Thư nhắc tới việc này là thấy vui, cũng bởi vì thu hoạch lúa mạch vụ đông không tệ, cho nên lúc này hắn mới có thời gian rảnh lòng vòng trong huyện thành, nếu không hẳn là lúc này hắn nên đau đầu suy nghĩ xem nên đi đâu để kiếm được lương thực cứu tế, để người dân cả huyện vượt qua mùa xuân này.

"Năm ngoái khổ nhất vẫn là người dân ở nông thôn, có nhiều người đã nghèo rớt mùng tơi, cho nên lúc mới thu hoạch xong vụ đông này chắc chắn sẽ có rất nhiều người không nỡ bán lương thực, vì vậy giá lương thực tạm thời chưa giảm. Chẳng qua một thời gian nữa là Đoan Ngọ rồi, chờ đến Đoan Ngọ thì họ có thể ước chừng được tình hình thu hoạch vụ hè, đến lúc đó chắc chắn giá lương thực sẽ giảm."


Dương Hòa Thư có niềm tin rất lớn rằng năm nay chắc chắn sẽ được mùa.

Mãn Bảo cũng rất có niềm tin, thời điểm phơi lúa mạch trước đo, cha bé đã cùng mấy cụ già trong thôn đứng dưới gốc đa ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng tổng kết có khả năng cao là năm nay ông trời sẽ chiếu cố để mùa màng bội thu.

Tệ nhất là sau khi vào thu sẽ bị khô hạn, chẳng qua đến lúc đó thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liếc nhau, nhất trí quyết định sau khi cơm nước xong thì sẽ đi dạo cửa hàng lương thực.

Bạch nhị lang cũng đã ăn no, đặt bát đũa xuống, phát hiện trên bàn cơm vô cùng im lặng, bèn nhìn trái ngó phải, hỏi: "Sao không ai nói gì vậy?"

Mãn Bảo bèn chỉ vào cơm thừa trong bát Dương Hòa Thư, nói: "Dương đại nhân, huynh chưa ăn xong."

Dương Hòa Thư: "Ta, ta no rồi."

Mãn Bảo trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ sẽ có người để thừa cơm tẻ.

Nhà họ Chu không bao giờ có cơm thừa, xới cơm cho người nào thì người ấy đều ăn sạch sẽ, sao trên đời này có thể có người ăn không hết cơm chứ?

Ánh mắt Mãn Bảo làm Dương Hòa Thư cảm thấy hắn đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo lắm, nên hắn đành phải yên lặng bưng bát lên ăn nốt cơm, sau đó đặt bát xuống nhìn ba đứa trẻ.

Dương Hòa Thư hỏi, "Mấy đứa có muốn đến nhà ta chơi không? Lần trước đã nói sẽ mời mấy đứa đến vườn hoa ở đằng sau nha huyện chơi."

Bạch nhị lang gật đầu, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lắc đầu.

Dương Hòa Thư bỏ qua Bạch nhị lang, nhìn về phía Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, "Sao thế, hai đứa có việc phải làm?"

"Bọn muội muốn đến cửa hàng lương thực xem thử."

Dương Hòa Thư vừa nghĩ đã hiểu, cười hỏi: "Sao nào, mấy đứa muốn bán lúa mạch ở nông trang hả?"

Hai người gật đầu.

Dương Hòa Thư ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Bây giờ bán là vừa lúc, nếu không chờ thêm thời gian nữa thì giá sẽ giảm xuống."

Dương Hòa Thư dứt khoát đứng dậy, "Đi thôi, ta đi cùng với mấy đứa."

Không biết vì sao, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều không quá muốn đi đến cửa hàng lương thực với Dương Hòa Thư.

Chẳng qua người ta đã nhiệt tình vậy rồi, hai người bọn họ đành chỉ đồng ý thôi.

Còn Bạch nhị lang ăn xong thì mệt rã rời, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà ngủ trưa, bởi vậy trề môi, rầu rĩ không vui đi theo sau bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment