Phúc Thê Doanh Môn

Chương 36

Xuân Ny lập tức giậm chân, "Nhị Thuận tẩu tử, tẩu nói nhảm gì đó? Ta nói gì với tẩu nào?"
"Không phải ngươi nói Lý gia mới mua nương tử, rất lẳng lơ, như người từ trong thanh lâu đi ra sao, còn thông đồng với nam nhân gì gì đó sao."
"Tẩu, tẩu ngậm máu phun người." Đôi mắt to của Xuân Ny lập tức đỏ lên, ủy khuất khóc nói, "Ta không có, ta nói những lời này khi nào chứ."
Hạnh Nương giận, chính tiểu cô nương này xúi giục mình, hiện giờ lại không thừa nhận, "Nha đầu chết tiệt kia? Ngươi mới trợn mắt nói dói, rõ ràng ngày đó ngươi nói với ta, nói nữ nhân kia thông đồng với nam nhân, huynh đệ Lý gia bị nàng ta mê hoặc, cũng không biết học được thủ đoạn dụ dỗ ở đâu, còn nói --"
"Câm miệng." Lý Mặc lạnh giọng cắt đứt lời nói khó nghe của nàng ta, nói với thôn trưởng, "Thôn trưởng, chuyện này xin ngài hãy chủ trì công đạo."
"Đúng vậy, thôn trưởng." Lý Thư cũng nói, "Nhị Thuận nương tử tát nước dơ lên người nương tử ta, lại nói nàng là cô nương thanh lâu, còn hãm hại ta cưỡng bức nàng ta, ông trời làm chứng, lão tử ta ngay cả đụng đầu ngón tay nàng ta đã cảm thấy mắc ói, còn có thể cưỡng bức nàng ta sao? Cũng không về nhà tự mình soi gương --"

"Tam đệ, nói nhiều như vậy làm gì? Thôn trưởng sẽ trả lại công đạo cho chúng ta." Lý Mặc quát bảo Lý Thư không được nói nhiều.
Lý Thư nhướng nhướng mày, chẳng hề để ý, dù sao cũng nói xong rồi.
Thôn trưởng ho nhẹ một tiếng, nhìn Lý Mặc gật đầu, "Điều này là tất nhiên." Sau đó, uy nghiêm nhìn lướt qua những người khác một vòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạnh Nương, "Hạnh Nương, cô không có chứng cứ tùy ý vu oan tung tin nhảm nương tử nhà Lý gia, phá hư danh tiết của người khác, lần này, ta thôn trưởng cũng không giúp được cô."
"Thôn trưởng, tôi --" Hạnh Nương bị bộ dáng nghiêm túc của thôn trưởng dọa sợ mà tim đập liên hồi.
Thôn trưởng uy nghiêm trừng trị, "Đại Khuê, Nhị Cẩu Tử, đưa nàng ta đến từ đường, giao cho thần nữ xử trí."
"Dạ." Hai hán tử trung niên đứng dậy đi đến chỗ Hạnh Nương.
Hạnh Nương sợ hãi la lên, "Thôn trưởng đại nhân, không phải tôi, mà là Xuân Ny dạy tôi nói như vậy, tôi không phải cố ý, chỉ là hiểu lầm."
"Tẩu nói bậy, ta chưa từng nói những điều này." Xuân Ny gấp gáp nói loạn, nếu như Họa ca ca biết mình xúi giục, sao này huynh ấy còn để ý đến mình sao?
"Chính ngươi nói, thôn trưởng, muốn phạt cũng phải phạt nàng ta." Hạnh Nương chết sống kéo theo Xuân Ny đi cùng.

"Cha." Liên Hoa mắt lạnh nhìn nãy giờ, cuối cùng lên tiếng, "Theo con thấy, đều đưa hai nàng đến thần nữ, thần nữ sẽ xử trí công bằng."
"Liên Hoa tỷ, tỷ?" Xuân Ny hận hận trừng mắt Liên Hoa, lấy công trả thù riêng, trừ nàng ra, nàng ta có thể tiếp cận Họa ca ca sao? Tỷ nghĩ cũng thật hay, "Muội nói cho tỷ biết, Họa ca ca sẽ không thích tỷ."
"Ngươi?" Liên Hoa tức giận trừng mắt nhỏ.
Thôn trưởng tức giận, "Ồn ào gì thế? Xuân Ny, cô muốn nói gì, thì tự mà đi nói với thần nữ."
"Thôn trưởng." Xuân Ny trợn tròn mắt, nàng là khuê nữ chưa lấy chồng, làm sao có thể vào từ đường đây? "Không muốn, ta không đi."
Lúc này Hạnh Nương không sợ, có người chịu tội với mình so với một mình chịu tội thì tốt hơn.

Xuân Ny tức giận, tiến lên kéo tóc Hạnh Nương, ấn nàng ta xuống đất.
Hạnh Nương cũng không phải là người dễ chọc, lập tức cùng nàng ta đánh nhau.
Như thế này còn nói được gì nữa? Lý Mặc nhíu mày, nắm tay Lý Mạn, nói với đệ đệ mình, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Vậy mà bọn họ không đếm xỉa đến mà đi sao? Trong lòng Xuân Ny ghen ghét, đặc biệt là Lý Họa đang đi bên cạnh Lý Mạn, như một tên sứ giả bảo vệ một đóa hoa, càng khiến tâm nàng ta như bị ai nhéo, bất chấp đang đánh nhau với Hạnh Nương, nàng ta bỗng nhiên tiến lên, đẩy Lý Họa ra, chặn ngang kéo lấy quần áo của Lý Mạn.
Dùng sức rất mạnh, nửa tay áo của nàng kéo xuống, lộ ra một phần lớn cánh tay trắng như ngọc, một nốt chu sa màu đỏ ở giữa cánh tay xinh đẹp, rất dễ dàng thấy được.

Bình Luận (0)
Comment