Phúc Thê Doanh Môn

Chương 39

Lập tức Lý Thư ghen tị hét lên, "Quả nhiên đệ thấy được? Không công bằng, ta cũng phải nhìn."
"Tam ca." Lý Họa nhìn vào trong phòng, đã quên rằng Lý Mạn căn bản nghe không hiểu.
"Đại ca." Lý Thư u oán nhìn Lý Mặc, "Tứ đệ không chỉ nắm tay nàng, còn nhìn thấy thân thể nàng, không công bằng."
Tam ca nói bậy bạ gì vậy, hắn nhìn thấy khi nào? Mặt Lý Họa đỏ như máu, làm sao cũng không kịp đi che cái miệng của huynh ấy.
Lý Mặc trầm mặt, trừng mắt nhìn Lý Thư, lại nhìn thật sâu vào Lý Họa, không nói một lời vào phòng bếp.
Lý Thư đẩy tay Lý Họa ra, giả vờ cười nói, "Nhìn đi, đại ca tức giận. Huynh ấy lớn nhất, mà đến giờ còn chưa từng chạm vào nữ nhân đó."
Lý Họa nghe vậy, ánh mắt trầm xuống.
"Gì mà chưa chạm vào nữ nhân?" Lý Ngôn đột nhiên trở về, khiến những huynh đệ khác hơi sửng sốt.

"Nhị ca, sao huynh trở về rồi?" Tiểu Ngũ nhanh đến cạnh nhị ca, mùi thuốc súng trên người tam ca tứ ca quá đậm, hắn nhìn thấy hơi sợ.
Lý Ngôn xoa xoa đầu Tiểu Ngũ, hỏi Lý Họa, "Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Huynh mới nghe người khác nói, các đệ tranh cãi với nương tử Nhị Thuận đều đến tai thôn trưởng."
"Không sao." Lý Họa ngẩng đầu, kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra.
"Đại ca đâu?" Lý Ngôn hỏi.
Lý Thư bĩu môi nhìn vào phòng bếp, xấu xa cười nói, "Tứ đệ nhìn thân thể nương tử, đại ca ghen tị."
"Tam ca, đệ không có." Lý Họa lập tức phủ nhận, vậy mà, Lý Ngôn nhìn vào mắt hắn, khiến hắn có cảm giác hết đường chối cãi, "Nhị ca..."
"Huynh đi xem đại ca." Lý Ngôn không nghe hắn giải thích, trực tiếp vào phòng bếp.
Lý Mặc đang vo gạo, thấy Lý Ngôn trở về, cũng không bất ngờ, "Về rồi sao? Không có xảy ra chuyện gì chứ."

"Thực ra, nương tử Nhị Thuận làm ầm ĩ như vậy, cũng khiến cho thân phận nương tử đã được xác định rồi, sau này sẽ không còn ai nói ra nói vào gì nữa." Lý Ngôn tựa vào bệ bếp, an ủi Lý Mặc, đương nhiên, hắn cũng biết tâm tình Lý Mặc không tốt, không phải vì chuyện này.
Lý Thư đi vào, lạnh lùng nói, "Bà nương thối đó còn dám so với nương tử? Nương tử đệ là người vẫn còn tấm thân xử nữ thuần khiết đấy."
"Tam ca." Lý Họa giận hắn nói quá rõ ràng, nhưng trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cánh tay trắng như ngọc, và một nốt thủ cung sa màu đỏ.
"Đệ nói không đúng sao, thủ cung sa của nương tử mọi người không nhìn thấy?" Lý Thư nhìn Lý Mặc nói, vì Tiểu Ngũ còn quá nhỏ, nên đệ ấy nhìn thấy cũng không hiểu gì.
"Mọi người?" Khuôn mặt tuấn tú luôn vui vẻ của Lý Ngôn dần dần lạnh, đôi mắt âm trầm nhìn Lý Mặc, "Đại ca, mọi người đã nhìn thấy nàng..."
"Nhị ca, huynh đừng hiểu lầm." Lý Thư biết hắn hiểu lầm, giải thích, "Xuân Ny xé rách quần áo của nàng, nên, chúng ta đều nhìn thấy. Chỉ là, đại ca, khi nào chúng ta mới có thể viên phòng với nàng?" Để quá lâu, nói không chừng có thể khiến người ta hiểu lầm huynh đệ Lý gia bọn họ bất lực.
Lời vừa nói ra, mấy huynh đệ đều nhìn Lý Mặc, đương nhiên, tâm tư đều không giống nhau.
Đột nhiên Lý Mặc để bồn xuống, không vo gạo nữa, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Thư, "Tam đệ, ngươi rất muốn viên phòng?"
Lý Thư thấy sợ hãi khi bị nhìn như thế, nhanh lui về phía sau Lý Ngôn, có điều, còn chưa biết sợ mà nói, "Đại ca, huynh không muốn? Khẳng định Nhị ca cũng muốn, còn có tứ đệ, hừ, dù sao, trong nhà này, trừ Tiểu Ngũ ra, khẳng định mọi người đều muốn so với đệ không ít hơn đâu."

Bình Luận (0)
Comment