Phúc Thê Doanh Môn

Chương 4

" Cứ như vậy đi, sáng mai ta sẽ đưa nàng rời núi." Lý Mặc bỏ lại một câu, nhìn nước trong vại, liền gánh nước trong vại, tính đi nấu nước.
Lý Thư nóng nảy, một phen túm lấy đòn gánh, "Đại ca, đệ muốn có vợ."
Lý Mặc quay đầu, nhìn Tam đệ so với chính mình cao hơn một chút, muốn mở miệng trách cứ nhưng lại nhịn vào, "Tam đệ, đệ ngươi đừng vội, đại ca đang tích góp bạc, qua mấy ngày nữa ta rời núi sẽ tìm người khác đem về."
" Không cần, đệ muốn nữ nhân ở trong kia." Lý Thư cố chấp nói.
Sắc mặt Lý Mặc nhìn không được tốt, "Không được."
"Tại sao lại không được?" Lý Thư cảm thấy đại ca rất mềm lòng, bọn họ tích góp lâu như vậy mới mua được một nữ nhân, cứ như vậy liền thả?
" Tam đệ." Lý Ngôn sợ Tam đệ nói thêm, làm cho sự tình càng tệ hơn, liền ra mặt kéo Lý Thư đến một bên, sau đó hình như nghĩ tới điều gì đúng liền nói với đại ca Lý Mặc, "Đại ca, đệ cảm thấy chuyện này chúng ta tốt nhất nên thương lượng lại một chút, người xem, Tứ đệ mấy ngày nữa sẽ về, chờ đệ ấy trở lại thì quyết định cũng không muộn. Tứ đệ là người đọc sách, tương lai sẽ có nhiều tiền đồ, nữ nhân kia cho dù ghét chúng ta, ghét cái nhà này, nhưng nói không chừng lại có thể coi trọng Tứ đệ?"

Nghĩ đến Tứ đệ Lý Họa kia bộ dáng tuấn tú ôn nhã, Lý Mặc hơi chần chừ.
Lý Ngôn thấy thế, vụng trộm liếc mắt sai bảo Tiểu Ngũ Tử đang nhóm lửa dưới phòng bếp, Tiểu Ngũ Tử lập tức đứng dậy, chạy tới ôm lấy cánh tay Lý Mặc, cầu xin nói, "Đại ca, chúng ta giữ lại tỷ tỷ kia đi, đệ rất thích nàng, nàng lớn lên thật là đẹp mắt, so với nữ nhân làng Mẫu Đan còn đẹp hơn."
Lý Mặc vuốt vuốt đầu nhỏ của Tiểu Ngũ Tử, trong lòng hơi dao động, nhưng..........
" Đại ca, còn có, người nghĩ muốn thả nàng đi, nhưng là, người có nghĩ tới hay không, thả nàng đi, nàng sẽ làm sao bây giờ? Nàng có thể bị người bắt đến chợ bán, tình huống như thế có được không? Nếu như quay về, lại bị bán đi thì phải làm sao bây giờ?" Lý Ngôn lại nói.
Lời này làm cho ngực Lý Mặc căng thẳng, lập tức quyết định, "Tốt lắm, chúng ta chờ một chút xem sao, nhưng mà, ca nói trước, chính bản thân nàng không đồng ý, thì các đệ không ai được chạm vào nàng, nhất là Tam đệ ngươi."
"Đã biết." Khuôn mặt tuấn lãng của Lý Thư bày ra một nụ cười có chút trẻ con, dù sao đại ca cũng đồng ý giữ lại nữ nhân đó, nên hắn cũng không tranh luận nữa.
Lý Ngôn cũng mỉm cười mỉm cười tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Tây phòng.

Lý Mạn hoảng sợ, trốn vào phía sau cửa, ngực đập bịch bịch, vừa rồi người kia nhìn thấy nàng sao? Nàng không phải cố ý nghe lén, huống chi, nàng nghe cũng không hiểu được.
"Tiểu Ngũ, nước đun có nóng hay không?" Vừa nghĩ tới bóng người nho nhỏ vừa tránh ở phía sau cửa nhìn lén, đáy mắt Lý Ngôn hiện lên một chút lưu quang.
"Nóng." Tiểu Ngũ trả lời.
"Múc vào trong thùng, đưa đến Tây phòng đi." Lý Ngôn nói xong, liền cầm lên ngọn đèn dầu nhỏ, tự mình đem đến Tây phòng.
Một tia sáng chiếu vào, chậm rãi, màu da cam của đèn chiếu sáng cả căn phòng, Lý Mạn khẩn trương lui đến góc giường, hai tròng mắt cảnh giác nhìn nam nhân xa lạ này.
Vóc dáng của hắn rất cao, khi tiến vào thì phải cúi đầu, bằng không sẽ đụng phải cửa.
Vừa vào nhà, hắn đã đặt ngọn đèn lên trên bàn, sau đó quay đầu về phía nàng nâng môi cười.
Hắn cười nhìn tốt lắm, từ khóe môi kéo dài đến đáy mắt, vô cùng sạch sẽ thuần túy, có một loại hấp dẫn làm cho người ta yên tâm.
Nhưng, đây là ai? Hắn không phải là nam nhân lúc nãy ôm mình trở về.

Bình Luận (0)
Comment