Phúc Thê Doanh Môn

Chương 45

Giọng nói nhàn nhạt nhẹ nhàng của nữ nhân, mang theo chút ngây thơ, khiến Lý Mặc chợt ngẩn ra, quay qua chỉ thấy Lý Mạn chẳng biết lúc nào bên cạnh mình, hai tay nâng má, mắt to đen láy chớp chớp, như trẻ con nhìn mình.
"Đại ca, vất vả rồi, cám ơn." Thấy hắn không nói gì, Lý Mạn cho là mình nói không đúng, hắn nghe không hiểu, lại nói nghiêm túc mỗi từ một lần nữa.
Lý Mặc cuống quýt thu hồi tâm trạng, lại bị đôi mắt và lời nói của nàng, khiến tay chân càng thêm luống cuống, khuôn mặt có làn da màu mật ong đã hiện lên ửng đỏ từ lâu, chỉ biết cúi đầu hoảng loạn đan trúc, nhưng nan trúc trên tay này không biết lúc nào mà không nghe lời như trước.
Lý Mạn thấy hắn như vậy, nghĩ bản thân đọc không chuẩn, chỉ phải đứng dậy, muốn quay lại tìm Lý Họa học lại.
Việc trên tay Lý Mặc ngừng lại, từ đáy lòng sự thất vọng lan ra, hắn muốn nàng ở lại nói chút gì đó với hắn, nhưng nàng đã chạy tới Đông phòng.
Nhìn chằm chằm vào cửa Đông phòng mở rộng, dường như bên trong có bóng người chuyển động, Lý Mặc hơi nhíu lông mày, nặng nề cúi đầu, tiếp tục công việc trong tay, nhưng, đang lúc động tác dùng sức thật mạnh, tựa như đang giận dỗi với nan trúc, bỗng, đầu ngón tay đau nhói, gai trúc đâm vào trong móng tay ngón trỏ trái, từng giọt máu đỏ sẫm nhỏ xuống.

Ngơ ngẩn nhìn máu ra càng ngày càng nhiều, ướt đẫm ngón tay, Lý Mặc hồn nhiên không nhận ra, trái lại trong đầu nhớ đến nốt chu sa trên cánh tay nữ nhân, đỏ như những giọt máu này.
"Đại ca, vất vả... Ah, huynh làm sao vậy?" Lý Mạn hào hứng chạy ra, vốn định đến chỗ Lý Mặc khoe khoang một chút, thấy ngón tay hắn chảy máu, lại càng hoảng sợ, gấp gáp nắm tay hắn nhìn, nguyên ngón trỏ đều là máu, hơn nữa trong lỗ hở trên ngón tay đang ứa máu ra.
"Đây là huynh bị gai trúc đâm trúng phải không?" Lý Mạn híp mắt nhìn ngón tay bị thương của hắn, hai đầu ngón tay nàng cẩn thận giúp hắn khảy gai trúc ra, "Không được, phải khử trùng rồi băng lại."
Lý Mặc đã ngây người từ lâu, nhìn nàng chạy đi Đông phòng thật nhanh, rồi chỉ lát sau liền chạy ra ngoài, trong tay cầm một bầu rượu, còn lấy một miếng vải nhỏ và sợi chỉ.
Lý Họa và Tiểu Ngũ cũng đi theo ra, vẻ mặt lo lắng, "Đại ca, sao thế?"

"Không sao, không cẩn thận bị gai trúc đâm." Lý Mặc xin lỗi, mất tự nhiên đem ngón tay rúc vào lòng bàn tay.
Lý Mạn nghe không hiểu hai người họ nói gì, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình, nàng ngồi xổm trước mặt Lý Mặc, trực tiếp cầm lấy ngón tay bị thương của hắn, trước tiên muốn dùng rượu rửa sạch vết thương cho hắn.
Làm trò trước mặt hai đệ đệ, mặt Lý Mặc càng thêm đỏ hồng, như điện giật rút tay về, nói thật nhỏ, "Không sao."
"Ngón tay huynh bị thương, bây giờ là mùa xuân, là mùa sinh sôi nẩy nở của vi khuẩn, nếu không xử lý tốt, vêt thương sẽ nhiễm trùng." Lý Mạn quên rằng hắn nghe không hiểu, mềm giọng khuyên bảo, lúc nói chuyện, lại nắm tay hắn lần nữa, dùng rượu nhẹ nhàng lau vết thương cho hắn, đợi vết thương sạch sẽ, dùng vải sạch băng bó thật kỹ cho hắn.
Lý Mặc cảm thấy rượu này không phải rửa vết thương hắn, mà đang tưới vào lòng hắn, cả người chóng mặt, hoàn toàn mặc cho Lý Mạn làm, thẳng đến khi nàng băng bó xong dặn hắn đừng để vết thương đụng nước, hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.
Ngoài ra còn có Lý Họa cũng chưa tỉnh lại, hắn cứ như vậy ngơ ngác đứng một bên, con ngươi như mực trầm tĩnh như nước, lẳng lặng nhìn một màn này, trong đầu vừa vui mừng vừa đau khổ, còn có một chút cảm giác đau nhức không thể nói rõ...

Bình Luận (0)
Comment