Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 14

Mặc dù ở trước mặt nha hoàn, nàng là Thế tử phi, dung mạo của Thế tử lại là ngàn vạn khó gặp, nhưng cho đến bây giờ, trong lòng nàng vẫn không có cái suy nghĩ được thu làm thông phòng,nàng chỉ muốn tìm một minh quân, an toàn sống trong phủ.

Nàng biết, ba nha hoàn hồi môn: A Chính, Lục Nhi và Đào Hoa rất được Thế Tử phi tín nhiệm, nàng cũng chỉ mong bản thân có thể biểu hiện tốt một chút, để sau này cũng có thể được Thế tử phi tín nhiệm.

Ma ma quản sự trù phòng là Vương Thị, nhìn thấy Thế tử phi tự mình đến phòng bếp, đã bị dọa đến nhảy dựng, kinh sợ cho rằng bản thân đã làm sai điều gì, mấy trù nương đang nấu canh thái rau cũng vội vàng dừng công việc của mình bước đến thi lễ, lúc này vẻ mặt của mọi người đều hoảng hốt như nhau.

"Các ngươi cứ làm công việc của mình đi." Đỗ Phúc Hề phất tay, nàng cười cười rồi nói bọn họ đừng để ý tới mình, nàng chỉ gọi Vương Thị: "Ma ma, ở đây có đậu hũ hay không?"

"Có, có." Vương Thị vội vàng gật đầu, cẩn thận hỏi: "Thế tử phi muốn ăn đậu hũ trong bữa trưa sao? Không biết Thế tử phi muốn chế biến như thế nào? Hay là làm đậu hũ trứng gà phù dung? Vậy thì món Thế tử hayăn, đậu hũ sốt thịt bằm? Không thì làm cho người món đậu hũ cá chạch? Nếu không thì...đậu hũ nấu với gạch cua, Thế Tử phi, người cảm thấy như thế nào?"

"Không phải ta muốn ăn ngay bây giờ, trước hết, ngươi lấy một mâm đậu hũ đến đây đi." Đỗ Phúc Hề cười cười. "Có vải ướt đã được giặt sạch hay không? Ta muốn nhiều một chút."

"Có." Vương Thị vội dặn dò với người làm vài câu, chỉ trong chốc lát, thô sử bà tử liền đưa tới một cái giỏ trúc bên trong là một chồng vải ướt đã được giặt sạch sẽ, đậu hũ cũng được đưa tới.

"Ma ma quản lý người ở đây rất là gọn gàng ngăn nắp, tay chân lanh lẹ, chẳng trách phòng bếp này cũng không có nữa vết dầu mỡ, nhìn rất thoải mái." Đỗ Phúc Hề tán thưởng vài câu rồi hỏi tiếp: "Có cái vại lớn sạch sẽ hay không? Ta muốn trải rơm rạ lên đó."

"Có." Vương Thị lại vội vàng phân phó thô sử bà tử, một cái vại lớn sạch sẽ được chất đầy rơm rạ rất nhanh được đưa tới.

A Chỉ, Thiêm Hương và Nghênh Mai cũng không biết nàng đang làm gì, toàn bộ đều đứng ở một bên nhìn, nhìn rất là hiếu kỳ.

"Dùng vải ướt bọc từng khối đậu hũ lại rồi bỏ vào bên trong vại..." Đỗ Phúc Hề tự mình động tay vào làm mẫu cho bọn họ xem.

"Để nô tỳ! Để nô tỳ làm được rồi!" Vương Thị hoảng hốt nói: "Thế Tử phi, người vô cùng tôn quý, ngàn vạn không được động tay vào, thật sự sẽ hại chết nô tỳ."

"Được rồi! Vậy các ngươi làm đi!" Đỗ Phúc Hề nở nụ cười xinh đẹp, cũng không tranh giành với các nàng ấy nữa, miễn cho các nàng bất an.

Nhóm trù nương rất khéo tay, rất nhanh đã để tất cả đậu hũ vừa mới được gói cẩn thận vào bên trong vại.

Sau khi Đỗ Phúc Hề phân phó dùng một tấm thớt đè lên vại đậu hủ, liền thuận tay vỗ vỗ xuống, tinh thần vô cùng sảng khoái: "Được rồi, cứ đặt nó ở đây các ngươi không cần để ý tới, mấy ngày nữa ta sẽ trở lại xem một chút."

Mấy ngày sau, tin đồn "Thế Tử phi mặc quần áo cho đậu hủ" đã bắt đầu lan truyền trong phủ, hình như người người đều đến phòng bếp của Noãn Xuân các xem vại đậu hũ kia, cũng suy đoán không biết gói đậu hũ, đè đậu hũ lại để làm gì?

"Nương tử, nàng thật đúng là đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm những món ăn bình dân kia." Tôn Thạch Ngọc có nghe thấy nàng làm đậu hủ, trong giọng nói có chút nhạo báng.

Gã sai vặt Mộ Đông là cháu trai của Đại tổng quản, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, lúc nào cũng ở Noãn Xuân các, tuy không hầu hạ hắn những sinh hoạt hằng ngày, nhưng cũng sẽ báo cáo những chuyện lớn nhỏ trong phủ cho hắn nghe, chứ không thể để cho hắn triền miên trên giường bệnh đến nỗi cái gì cũng không biết. 

"Gia nghe hết rồi sao?"Đỗ Phúc Hề ngồi lên trên chiếc giường mĩ nhân, trong tay cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa nói: "Cách làm có hơi phiền phức một chút, nhưng sau khi đại công cáo thành, muốn chưng, muốn luộc, muốn xào gì cũng đều rất thuận tiện." Kỳ thực nàng cũng không nắm chắc nàng sẽ làm thành công món đậu hủ thúi, chỉ là dựa theo ấn tượng trong trí nhớ đã từng nhìn thấy bà nội làm vài lần, nói chung là nàng tự mò mẫn làm mà thôi.

Nếu như nàng biết trước sẽ xuyên đến đây, nàng sẽ cẩn thận nghiên cứu làm cách nào để tạo ra bồn cầu xả bằng nước, thứ nhất là dùng rất thuận tiện, thứ hai là lấy ra bán cũng có thể sản sinh ra rất nhiều lợi nhuận, một đồ dùng tốt như vậy, liền tính một gia đình bình thường mua không nổi, thì khẳng định những gia đình phú quý trong kinh thành, từng nhà cũng sẽ tìm đến nàng mà mua, vả lại một nhà không chỉ mua một bộ, nhất định là nhảy lên thành mười bộ, thì nàng sẽ phát tài rồi...

A a a, nhưng trên thế gian này không có cái gọi là "biết trước", bằng không, nếu biết trước như thế thì ngày đó nàng không sẽ không đi ra ngoài rồi bị vướng vào dây thép, thì sẽ không tới nơi này, ngàn vàng cũng khó mua "biết trước"..!

"Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì?" Tôn Thạch Ngọc không vui nhìn nàng, "Lúc thì mặt mày hớn hở, lúc thì ho một tiếng rồi lại thở dài."

Đỗ Phúc Hề nhìn hắn một cách buồn bã: "Ngươi..."

Thấy nàng mở miệng, Tôn Thạch Ngọc lại nhìn nàng với một vẻ mặt không cảm xúc: "Gia không thích nghe những câu đại loại như: "ngươi không hiểu, ngươi sẽ không biết", nương tử nên cảnh tỉnh một chút.”

Nàng bật cười: "Làm sao ngươi biết ta định nói ‘ngươi không hiểu"? Có thể bồn cầu xả bằng nước thật sự rất khó hiểu, không giống với bóng chày ngươi có thể liên tưởng đến đánh..."

"Nương tử..." Tôn Thạch Ngọc nghiến răng, dài giọng.

Nàng đang cố ý sao? Hắn vừa nói không thích nghe, nàng thực sự lại nói, cái này không phải đang chọc giận hắn sao?

Thấy hắn lại muốn giận, Đỗ Phúc Hề nhanh chóng phủi mông đứng lên: "Ta vẽ cho ngươi xem, vẽ thì tương đối sẽ rõ hơn."

Nàng cũng không gọi A Chính, bởi vì Thế tử rất phiền phức, chỉ cần nàng gọi bọn hạ nhân đi vào, hắn phải nhanh chóng cấp tốc nằm xuống giả bộ bệnh.

Vì thế nàng tự mình mài mực, rồi vẽ cấu tạo của bồn cầu, đương nhiên tiếp sau đó nàng vẽ ra một cống thoát nước tất nhiên phải có hệ thống xử lý nước thải, nàng cũng không có khái niệm gì, nhớ lại mình đã xem qua hoạt hình Ninja Rùa, liền vẽ đại một cái, mặc dù Ninja Rùa hoạt động trong cống thoát nước ở Manhattan, New York, nhưng nàng nghĩ đường cống thoát nước của toàn thế giới đều giống nhau.

"Đây là... Ý tưởng của ngươi?" Tôn Thạch Ngọc càng xem càng kinh ngạc.

"Haha... Ngươi cứ nghĩ như vậy đi!" Đỗ Phúc Hề cười haha, tuy không dám kể công, nhưng nếu nàng không nói tự mình nghĩ ra, thì nói ai nghĩ đây? Chuyện này cũng không nói rõ được, rõ ràng là chiếm tiện nghi của hậu nhân. Đây cũng là nữ chính xuyên qua có bàn tay vàng, nàng cũng phải hưởng thụ một chút lợi ích chứ.

"Ngươi có để cho ai nhìn qua chưa?" Trong lòng hắn tự nhiên dâng lên một cảm giác rất khác thường.

Đỗ Phúc Hề nhún vai, nói: "Không có, ta chỉ mới cho ngươi xem."

"Ngươi... Ngươi tin tưởng ta?" Sắc mặt Tôn Thạch Ngọc nhất thời thay đổi. Một thiết kế điêu luyện như vậy, đủ để làm báu vật gia truyền, sợ là vương triều Đại Tuyên này cũng không có người thứ hai thiết kế ra, nhưng màở trước mặt hắn nàng không những không có giấu đi mà còn phô bày ra, khiến cho hắn từ trước đến nay luôn ngang dọc sa trường cũng trở nên mềm mại...

Hắn cúi đầu nhìn nàng, lông mi nàng khẽ giương nhẹ lên như cánh bướm, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, nêu không có nàng, sao hắn lại có thể nhẫn nại chịu đựng sống ở trong vương phủ này?

Đỗ Phúc Hề điềm nhiên như không, nàng nhún nhún vai rồi chỉ chỉ vào bản vẽ: "Cũng không phải nói vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng, nếu không nói với ngươi ngươi liền phát hỏa, vì thế ta cũng không thể làm gì khác hơn là nói với ngươi."

"Đỗ Phúc Nương!" Trong tích tắc, tâm tình xúc động của Tôn Thạch Ngọc liền biến thành tro bụi, quả nhiên nàng muốn tức chết người không đền mạng. "Phúc Nương là nhũ danh của ta." Căn bản nàng không biết vừa nãy trong lòng hắn có bao nhiêu khúc mắc, ngược lại nàng sớm quen với thói hỉ nộ vô thường của hắn, nàng hiếu kỳ hỏi: "Gia, ngươi có nhũ danh không?"

Nhũ danh, hắn không muốn nói nhũ danh Ngọc nhi của nguyên chủ, hắn chỉ nói nhũ danh kiếp trước của mình với nàng: "Tử Cung."

Bỗng dưng hắn nghĩ đến tên tự của mình và Tôn Thạch Ngọc, "tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc", có tính là liên quan, đây cũng là trùng hợp, vẫn là do vận mệnh an bài hồn của mình xuyên đến trên người Tôn Thạch Ngọc. 

"Tử Cung?" Đỗ Phúc Hề trợn mắt nhìn hắn, bỗng nhiên phụt một tiếng, nàng cười đến nỗi không đứng lên được: "Tử Cung?Haha haha.. Ngươi nói nhũ danh của ngươi làTử Cung?" Má ơi! Sao lại có người lấy một cái tên khôi hài như vậy, buồn cười quá, cười chết ta rồi..."

(Tử Công có phát âm giống tử cung, nên ta để tử cung luôn)

Tôn Thạch Ngọc tức giận túm lấy khuôn mặt đang cười của nàng, rồi lôi nàng đến trước ngực mình, mạnh mẽ trừng mắt với nàng, không vui hỏi: "Buồn cười đến như vậy sao?"

Trong mắt Đỗ Phúc Hề tràn ngập ý cười. "Không thể nào? Ngươi lại nổi giận rồi? Nhưng thật sự rất buồn cười, chung quy ta thấy rất buồn cười nhưng tại sao lại không thể cười chứ?"

"Chính là không thể." Hắn bá đạo nói, ánh mắt thâm u nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn cùng với đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đỗ Phúc Hề cười kháng nghị, "Nào có như vậy..."

Ánh mắt của hắn dao động ở trên mặt nàng, bên dưới càng kích động thì bỗng dưng hắn cúi đầu xuống ngăn chặn đôi môi đang cười của nàng lại, hắn còn chưa ý thực được mình đang làm cái gì, đầu lưỡi đã cứng rắn tách đôi môi xinh đẹp ngọt ngào của nàng, rồi dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng, hút lấy hương thơm trong miệng nàng.

Kiếp trước hắn còn chưa có thê thiếp con cháu, đối với hắn mà nói nữ nhân cũng chỉ có quân "Kỹ", tự nhiên cũng sẽ không có quan hệ yêu đương, nhưng lúc này hắn lại càng muốn giữ lấy trái tim cùng với thân thể của nàng, cũng vì bản thân đã đáp ứng nàng, trước khi nàng chưa động tình với hắn, hắn khôngđược động vào nàng, nên chỉ có thể cố gắng nhịn dục vọng của mình xuống.

Đỗ Phúc Hề đang mơ mơ màng màng vì bị hắn hôn, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ...thì ra đây chính là hôn môi...

Đáng thương thay, kiếp trước nàng đã 26 tuổi, nhưng cũng chưa có nói qua chuyện yêu đương, căn bản cũng không biết hôn môi sẽ có tư vị gì, so với những kinh nghiệm phong phú của bạn bè, nàng chỉ là một tờ giấy trắng, lúc này lại bị Tôn Thạch Ngọc hôn như vậy, hai người cứ như vậy dán chặt vào nhau, thân thể của nàng bỗng dâng lên một luồng nhiệt không tên, thậm chí nàng còn không tự chủ được mà nhón chân lên, trái tim đang đập loạn xạ, nhưng lại không có chút nào cảm thấy chán ghét, cho nên nàng đối với hắn là... là...

Là cái gì? Nhưng hắn chính là một người quái gỡ kỳ dị khó trị nha, không ôn nhu cũng không quan tâm, còn rất không khách khí đối với nàng, căn bản không biết cái gì gọi là tôn trọng nữ nhân, đến cùng là nàng thích hắn ở điểm nào? Nàng vẫn cho là mình thích Cố Diêu Thành một con người rắn rỏi, rạng rỡ như ánh nắng mặt trời kia, nhưng người trước mặt nàng vừa không rực rỡ như ánh mặt trời vừa không rắn rỏi, là một mỹ nam bệnh tật, nàng thật muốn té xỉu, lẽ nào nàng lại yêu thích mỹ nam tử?

"Nàng lại đang suy nghĩ cái quái gì nữa vậy?" Phát hiện nàng đang phân tâm, Tôn Thạch Ngọc tức giận rời khỏi bờ môi nàng, hắn sầm mặt lại nói: "Chúng ta đang như vậy, nàng còn có thể nghĩ đến chuyện khác sao?"

"Chúng ta như vậy." Đương nhiên là đang trong thời khắc động tình hôn môi, mặt Đỗ Phúc Hề thoáng đỏ lên: "Cái đó... Ta đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng."

Tôn Thạch Ngọc hừ một tiếng: "Nói xem nào, tốt nhất là gia cũng thừa nhận là rất quan trọng, nếu không quan trọng thì xem gia sẽ trị nàng như thế nào."

Đỗ Phúc Hề không để ý đến sự uy hiếp của hắn, vẻ mặt khổ não lại nghiêm túc nhíu đôi mi thanh tú của mình: "Ta đang nghĩ, có phải là ta đã thích ngươi rồi hay không?"

Tôn Thạch Ngọc khẽ nhíu mày, trong lòng vui mừng như điên, nhưng gương mặt tuấn mỹ lại được ngụy trang bằng vẻ lạnh nhạt: "Vậy, kết quả?"
Bình Luận (0)
Comment