Phục Thiên Thị (Dịch)

Chương 8 - Mọi Người Chú Ý

Thiếu nữ trước mắt chính là thiếu nữ truyền kỳ của học cung Thanh Châu - Hoa Giải Ngữ.

Sở dĩ gọi là truyền kỳ, ngoại trừ dung mạo vô song còn bởi vì thi Hội thi Hương hàng năm nàng đều là thủ khoa, từ năm thứ nhất vào học cung đến bây giờ đều như thế.

"Yêu tinh?" Vị trung niên bên cạnh nghi hoặc nhìn Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên.

"Lão sư, là cực kỳ đẹp như yêu tinh." Diệp Phục Thiên cười giải thích, quan hệ của vị trung niên và Hoa Giải Ngữ hiển nhiên không bình thường, đương nhiên phải nói lời dễ nghe.

"Khéo ăn khéo nói thật." Vị trung niên mỉm cười thưởng thức trà nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Truyền thụ đạo pháp nên xưng sư, về sau ngươi muốn học gì có thể tới tìm ta, gọi ta một tiếng lão sư cũng không quá đáng."

Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ ngóng nhìn cha của mình, phụ thân nhiều năm chưa từng thu nhận một đệ tử nào, hôm nay lại vì Diệp Phục Thiên mà phá lệ, lẽ nào phụ thân coi trọng thiên phú của hắn?

"Đệ tử Diệp Phục Thiên bái kiến lão sư." Diệp Phục Thiên hành lễ lần nữa.

Vị trung niên gật đầu nói: "Từ trước đến nay ta không phải là người chú trọng những thứ lễ nghi phiền phức, thi Hương sắp bắt đầu rồi, ngươi trở về chuẩn bị đi."

"Hôm nay chính là thi Hương ạ?" Diệp Phục Thiên sửng sốt, hắn đã ngủ lâu như vậy ư?

"Đing… đong… đong." Tiếng chuông ở học cung Thanh Châu vang lên quanh quẩn trong trời đất như đáp lại lời hắn.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?

"Giải Ngữ, con đưa Phục Thiên đi đi." Vị trung niên mở miệng nói, Hoa Giải Ngữ liếc mắt nhìn Diệp Phục Thiên thấy gương mặt hắn có vài phần đắc ý.

"Đi thôi." Hoa Giải Ngữ xoay người ra ngoài.

"Ta chưa thay y phục." Diệp Phục Thiên nói, trường y trên người chắc là của lão sư.

"Ngươi tự về thay đi." Hoa Giải Ngữ lạnh lùng nói, Diệp Phục Thiên liền đuổi theo: "Ta nên gọi cô là sư tỷ hay sư muội?"

"Cả hai đều không được gọi. "

"Vậy ta tiếp tục gọi cô là yêu tinh nhé." Diệp Phục Thiên không thèm để ý nhún vai: "Yêu tinh, bây giờ cô thuộc cảnh giới nào."

Hoa Giải Ngữ không hề để ý đến hắn.

"Nghe nói cô là pháp sư thiên mệnh, là thật chứ?" Diệp Phục Thiên lại hỏi, vẫn không có đáp lại.

"Cô đã từng yêu chưa?" Diệp Phục Thiên lại nói: "Cô không trả lời thì ta tự mặc định là có nhé."

"Chưa.” Hoa Giải Ngữ khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.

"Ta cũng chưa từng, đúng là duyên phận nhỉ." Diệp Phục Thiên thấy dáng vẻ tức giận của Hoa Giải Ngữ lại cười xán lạn.

Hoa Giải Ngữ dừng bước lại, Diệp Phục Thiên quay đầu nhìn nàng, ánh nắng sớm rọi lên dung nhan hoa mỹ của thiếu và nụ cười nhàn nhạt ấy thật đúng là một khoảnh khắc say đắm lòng người.

"Ngươi thực sự rất vô sỉ đó." Hoa Giải Ngữ nói xong liền xoay người đi.

Diệp Phục Thiên nhìn theo bóng lưng Hoa Giải Ngữ, nhếch miệng cong lên một nụ cười.

... ...

Hôm nay học cung Thanh náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, bên ngoài cửa chính học cung có rất nhiều người tụ tập.

Trong kỳ thi Hương của học cung Thanh Châu hàng năm sẽ có rất nhiều nhân vật lớn của thành Thanh Châu đến đây, còn có trưởng bối gia tộc của học sinh, bọn họ đều có tư cách vào học cung quan sát kỳ thi.

Những người không thể vào cũng có thể chờ ở bên ngoài xem xem có nhân vật xuất chúng nào xuất hiện ở kỳ thi Hương.

Kỳ thi Hương tuy chỉ là kỳ thi của các thiếu niên độ tuổi không quá mười tám nhưng những thiếu niên biểu hiện xuất chúng ở kỳ thi Hương, trong tương lai có thể sẽ trở thành nhân vật lớn của thành Thanh Châu, điều này là không thể nghi ngờ, những nhân vật nổi danh thành Thanh Châu năm đó đều đã từng là học viên tham dự kỳ thi Hương ở học cung Thanh Châu.

Thế nên, nói cả thành chăm chú cũng không ngoa chút nào.

"Thiếu nữ truyền kỳ của học cung Thanh Châu - Hoa Giải Ngữ ba năm nay đều là thủ khoa, thiên phú tu hành tuyệt hảo, không biết lần này có thế duy trì biểu hiện xuất sắc như vậy không."

"Dương Tu ba năm nay đều xếp thứ hai, lần này không biết có thể làm lung lay vị trí của Hoa Giải Ngữ hay không nhỉ?"

"Công tử Mộ Dung thương hội - Mộ Dung Thu đã đột phá tầng chín Quy Nhất cảnh, sớm có thể trở thành đệ tử chính thức, nghe đồn hắn nấn ná không vào là bởi vì muốn đoạt được vị trí thủ khoa kỳ thi Hương nhưng lần này, chắc là lần thử sức cuối cùng của hắn."

"Chớ quên Dư Sinh – con của quản sự Diệp phủ tuyệt đối không thể coi thường, nếu không phải bởi vì tên công tử bột của Diệp gia kia, e là thi Hội năm nay đã trở thành đệ tử chính thức của học cung rồi, hắn chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi."

Người bên ngoài bàn tán xôn xao, họ biết rõ đệ tử ngoại môn của học cung như lòng bàn tay, có thể thấy sức ảnh hưởng của học cung Thanh Châu lớn thế nào ở thành Thanh Châu.

Diệp Phục Thiên trở lại biệt viện, Dư Sinh thấy hắn bình yên trở về mới yên lòng, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Mình không những không sao, mà còn..." Diệp Phục Thiên cười, quanh thân lôi quang óng ánh, vang lên âm thanh đùng đùng, từng lôi quang di chuyển quanh cơ thể tùy ý muốn.

"Tầng sáu Vô Song cảnh." Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên, không những cậu ấy có được sức mạnh sấm sét mà còn đột phá được cảnh giới ư?

Chẳng lẽ, Long Vận vào cơ thể đã giúp sức cho Diệp Phục Thiên?

"Bây giờ cậu có thể tu hành pháp thuật đơn giản." Dư Sinh nói.

"Không có thời gian rồi, mình phải tham gia thi Hương trước đã." Diệp Phục Thiên nói.

"Ừ, Diệp thúc nghe nói cậu muốn tham gia thi Hương nên lần này thúc ấy sẽ đến đây xem."

"Phụ thân muốn tới đây sao?" Mắt Diệp Phục Thiên sáng lên, lập tức cười gật đầu, cũng tốt đấy, lần này phải để cho cha ngạc nhiên một chút.

Diệp Phục Thiên thay y phục khác, sau đó hai người liền rời khỏi biệt viện, đi về phía diễn võ trường.

Lúc này, trong diễn võ trường có ba nghìn cái bàn dài được sắp xếp gọn gàng, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

Ngay phía trước, trên bậc thang, xuất hiện rất nhiều đệ tử chính thức và sư trưởng của học cung Thanh Châu.

Hai bên khán đài không còn chỗ ngồi, các nhân vật lớn thành Thanh Châu và một số gia trưởng của học sinh đều đã đến.

Sự có mặt của Diệp Phục Thiên hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, đa số họ nhìn hắn với thần sắc kỳ lạ.

Mấy ngày trước việc Diệp Phục Thiên theo đuổi Phong Tình Tuyết bị từ chối, hôm đó Phong Tình Tuyết kết bạn với Mộ Dung Thu cùng thí luyện, Diệp Phục Thiên kích động lên núi kết quả bị yêu xà tấn công bị thương đã sớm truyền đi khắp nơi, nhân vật huyền thoại này bây giờ lại càng huyền thoại hơn.

Có điều mạng tên này lớn thật, bị yêu xà tấn công mà lại chẳng tổn hại tí gì.

"Sau khi cậu bị tấn công, học cung Thanh Châu đã tuyên bố là cậu bị yêu xà tấn công." Dư Sinh nói nhỏ bên tai Diệp Phục Thiên, hắn gật đầu hiểu rõ, đồng thời ánh mắt của hắn nhìn về một nơi trên khán đài, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói.

"Đi thôi." Diệp Phục Thiên nhanh chóng chạy về phía khán đài.

Ở nơi nào đó trên khán đài, đoàn người ngồi chung một chỗ, Diệp Bách Xuyên đang tán gẫu cùng một vị trung niên ngồi cách đó không xa, thấy Diệp Phục Thiên đi tới, ông lớn tiếng nói: "Nghe nói lần này con muốn tham gia thi Hương, ta đích thân đến đây quan sát, nếu con để ta mất mặt, sau này đừng tự xưng mình là con trai của Diệp Bạch Xuyên ta nữa."

Diệp Phục Thiên xạm mặt lại, nhìn vị trung niên thẳng thắn ấy nói: "Trước mặt mọi người cha không thể chừa lại cho con chút mặt mũi sao?"

"Con cũng biết sĩ diện rồi à?" Diệp Bách Xuyên trợn mắt ngạc nhiên nhìn con trai mình, da mặt nó dày bao nhiêu người làm cha như ông đương nhiên biết rõ.

"Gia môn bất hạnh." Diệp Phục Thiên đỡ trán, buồn bực nói.

"Đừng có giả vờ, tiểu tử, có phải con lại đắc tội với con dâu của ta rồi đúng không?" Diệp Bách Xuyên nhìn Diệp Phục Thiên hỏi, Diệp Phục Thiên sửng sốt, ánh mắt nhìn về vị trung niên cách đó không xa, bên cạnh là Phong Tình Tuyết đang ngồi yên lặng không nhìn qua bên này.

"Diệp Bách Xuyên, ta đã đồng ý với ngươi khi nào, bớt bắt quàng làm họ đi." Phong Như Hải nói với Diệp Phục Thiên.

"Phong bá phụ." Diệp Phục Thiên xoa xoa chân mày, cảm giác có chút rối loạn.

"Phục Thiên, gần đây con tu hành thế nào, có tiến bộ chút nào không?" Phong Như Hải hỏi.

"Dạ đương nhiên là có ạ, nếu không con sẽ không tham gia kỳ thi Hương lần này." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

"Có tiến bộ thì tốt, thanh niên trẻ tuổi nên nỗ lực tu hành, đừng giống như cha ngươi lúc nào cũng thích nghĩ bậy." Phong Như Hải trừng mắt nhìn Diệp Bách Xuyên nói.

"Con biết rồi ạ." Diệp Phục Thiên cười gật đầu.

"Dư Sinh, lần này ta rất chờ mong biểu hiện của con." Phong Như Hải vừa nhìn về phía Dư Sinh nói.

"Vâng." Dư Sinh biểu hiện có chút lãnh đạm.

"Được rồi, tất cả mọi người hãy chuẩn bị đi." Phong Như Hải nói, vài người gật gật đầu, sau khi Diệp Phục Thiên và Dư Sinh xoay người rời đi, Phong Tình Tuyết mới từ bên kia đi xuống.

"Mấy đứa nhóc có chuyện gì xảy ra vậy, lại có mâu thuẫn à?" Diệp Bách Xuyên nhíu mày, Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết ở cùng một chỗ lúc nào cũng cãi nhau, lần này có chút khác thường, chẳng ai nói một câu.

Xung quanh khán đài rất nhiều người đang tán gẫu, tuy là ngày hôm nay chỉ là thi văn nhưng những khách mời vẫn có vẻ rất hứng thú, đối với giai đoạn khởi đầu của người tu hành, tầm quan trọng của kiến thức có thể sánh ngang với thiên phú, có nền móng tu hành tốt, người tu hành tri thức uyên bác luôn luôn có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.

Học viên của học cung Thanh Châu lục tục vào trường thi, mỗi người chọn một vị trí, cảnh tượng rất hùng vĩ.

Diệp Phục Thiên và Dư Sinh cũng vào, chọn một vị trí song song ngồi xuống, thấy các học viên không ngừng vào trường thi, Diệp Phục Thiên hít thở sâu một hơi, đây là lần đầu tiên hắn tham gia kỳ thi Hương từ khi bước vào học cung tới nay nên trong lòng có chút lo lắng.

"Hoa Giải Ngữ." Lúc này, một thiếu nữ từ từ vào trường thi, thoáng chốc thu hút vô số ánh nhìn.

Thiếu nữ ăn mặc đơn giản nhưng vẫn tỏa sáng, không ai có thể lấn át.

"Đẹp quá." Học viên của học cung Thanh Châu khen.

"Mười lăm tuổi đã có dung nhan mỹ miều như thế, ba năm nữa e sẽ là mối họa tiềm ẩn." Trên khán đài có người thở dài nói, đáng sợ hơn là, thiếu nữ này thiên phú rất tốt, một vài nhân vật lớn thậm chí còn biết thân thế của thiếu nữ này cũng rất đáng kinh ngạc.

"Có người nói tên tiểu tử Mộ Dung Thu kia đã thất bại." Trên khán đài, một nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội nhìn thiếu nữ xinh đẹp ấy thấp giọng nói, hơi có vẻ hơi thất vọng.

"Bình thường, với thiên phú của nàng, e rằng không kẻ đồng trang lứa nào ở thành Thanh Châu được nàng coi trọng, năm ngoái Mộ Dung Thu đáng lẽ đã nên chính thức vào học cung, đúng là lãng phí không ít thời gian." Bên cạnh có người đáp lại, vị nhân vật lớn kia gật gật đầu.

"Đúng là yêu nghiệt kia rồi." Diệp Phục Thiên cũng nhìn thấy Hoa Giải Ngữ, vừa vào trường thi liền thu hút ngàn ánh mắt, trừ nàng ra không có người thứ hai có thể làm được!

Hoa Giải Ngữ đứng lại, dường như đang tìm vị trí, lát sau nàng cất bước đi về phía nào đó, rất nhiều học viên đã ngồi xuống thấy Hoa Giải Ngữ đi ngang qua đều có chút khẩn trương, mơ hồ mong mỏi Hoa Giải Ngữ có thể ngồi bên cạnh mình nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Rốt cuộc khi bước chân của Hoa Giải Ngữ dừng lại, ánh mắt của mọi người cũng dừng lại theo, sau đó, thiếu nữ dung nhan diễm lệ ấy chậm rãi ngồi xuống.

Rất nhiều người nhìn về phía bên cạnh Hoa Giải Ngữ, thầm mắng tên nào may mắn như thế, giây phút mọi người nhìn thấy người ngồi cạnh nàng, thời gian tựa như dừng lại, biểu cảm trên mặt vô số người đột nhiên đông cứng, tâm tình lay lắt trong gió.

Bình Luận (0)
Comment