Phục Thua - Tập Hựu

Chương 58

Mười giờ tối.

Nhóm chat WeChat im ắng suốt nửa tháng bỗng trở nên ồn ào.

Tiểu Uyển: 【Ối giời ơi, tình hình gì thế này? Em vừa mới thấy, sao Tần Thính Vãn lại trở thành vị hôn thê của anh rồi? @Thương Trạch Uyên】

Thụy Thụy: 【Thính Thính biết chuyện này chưa?】

A Bân: 【Anh Trạch và Thính Vãn cũng bắt đầu dính tin đồn rồi. Quả nhiên đẹp trai quá cũng là một nỗi phiền phức.】

Thương Trạch Uyên vừa bước ra từ phòng tắm. Anh tiện tay trả lời một tin nhắn: 【Bố tôi làm đấy.】

Trả lời xong, anh ngồi xuống ghế sofa và tiếp tục xử lý công việc.

Một lát sau, điện thoại lại rung lên.

Tiểu Uyển: 【Nghiên Nghiên không giận chứ?】

A Bân: 【Cần phải hỏi à? Anh Trạch chắc chắn đã quỳ bàn giặt rồi.】

Thương Trạch Uyên lúc này mới ngẩng đầu.

Bên cửa sổ sát đất, Trình Thư Nghiên đang say sưa vẽ trên bảng vẽ điện tử, bên tay trái là một chồng tài liệu dày cộp. Cô hoàn toàn tập trung.

Nói gì đến chuyện giận, từ lúc về đến giờ đã ba tiếng đồng hồ, cô vẫn không rời khỏi chỗ. Thương Trạch Uyên biết cô không thích bị làm phiền khi làm việc nên hai người gần như không nói chuyện.

Anh giơ điện thoại lên, định chụp một tấm ảnh của cô để gửi vào nhóm, nhưng lại nghĩ cô quá xinh đẹp nên giữ lại cho riêng mình. Trình Thư Nghiên mặc một chiếc áo dài tay màu trơn, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng nõn, thon gọn. Mái tóc dài được búi lên, cài một chiếc trâm màu xanh nhạt. Cô nghiêng đầu, mắt cụp xuống, một chân đạp lên chân bàn, chân còn lại duỗi thẳng ra một cách thoải mái. Cả người cô toát lên vẻ đẹp phóng khoáng, tự do.

Tấm ảnh đó cuối cùng vẫn không được gửi đi. Anh nhấn quay lại, chuyển sang gõ chữ: 【Không, đang vẽ.】

Sau đó, anh cũng không xem những tin nhắn khác trong nhóm nữa. Anh đặt điện thoại sang một bên, ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, lặng lẽ nhìn cô.

Trình Thư Nghiên nhanh chóng nhận ra ánh mắt đó.

Cô dừng bút, quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh. Thương Trạch Uyên không nói gì, cũng không có ý định dời mắt đi. Thế là cô hỏi: “Làm gì thế?”

Lúc này, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Trong nhóm đang bàn tán về em.”

“Ồ” cô đáp. Cô quá bận nên điện thoại luôn để chế độ im lặng, cũng không có ý định xem tin nhắn. Nhưng nghe anh nói vậy, cô vẫn hợp tác cầm điện thoại lên, lướt qua rồi đứng dậy ngay.

Thương Trạch Uyên hỏi cô đi đâu, cô đáp là vào nhà vệ sinh tìm cái bàn giặt.

Thương Trạch Uyên bật cười, cũng đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía cô.

Lúc đó, Trình Thư Nghiên vẫn còn trêu anh, hỏi có phải định vào nhà vệ sinh để quỳ không. Nhưng cô còn chưa nói hết câu, anh đã ôm lấy cô và hôn sâu.

Nụ hôn không hề nhẹ nhàng mà nồng nhiệt và vội vã. Anh ôm cô thật chặt. Khi môi lưỡi quấn quýt, thậm chí còn mang theo một chút áp lực. Trình Thư Nghiên bất ngờ, nhưng sau một thoáng phản ứng, cô cũng ngửa đầu và vòng tay qua eo anh.

Một tiếng "đinh" vang lên, chiếc trâm cài tóc rơi xuống sàn. Mái tóc dài như thác nước buông lơi, xõa trên bờ vai trắng mịn của cô, che đi cánh tay nổi đầy gân xanh của anh.

Trên đường từ phòng khách vào phòng ngủ, quần áo vương vãi khắp nơi.

Anh hiếm khi lại vội vàng và bồn chồn như hôm nay. Trình Thư Nghiên cảm nhận rõ ràng rằng anh đang mang theo cảm xúc.

May mắn thay, kỹ năng của anh vẫn rất tốt, trong việc mang lại kh*** c*m, anh luôn làm chủ được. Cô nhanh chóng nhập cuộc.

Ngoài cửa sổ, dường như gió đã nổi lên. Cành cây đung đưa mạnh, in những bóng cây đan xen lên mặt đất.

Trong phòng ngủ, hơi thở hòa quyện ngày càng gấp gáp.

Một tiếng th* d*c nữa vang lên.

Cơ thể cô không ngừng khẽ run.

Thường thì vào lúc này anh sẽ hôn cô, nhưng hôm nay lại bất thường, anh cúi mắt xuống, nhìn cô từ trên cao rồi hỏi: “Có điều gì muốn nói không?”

Trong hoàn cảnh này, cô có thể nói gì đây? Đầu óc cô hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Chỉ đến khi xong xuôi, cả hai cùng hút thuốc, cô mới dần dần hiểu ra.

Cô liếc nhìn sang, Thương Trạch Uyên đang ngồi trên sofa, khuỷu tay đặt trên đầu gối, phồng má, hít một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ nhả khói ra. Anh chẳng có biểu cảm gì, nhưng rõ ràng đang có tâm sự.

Có lẽ tâm trạng anh không tốt. Mà cũng phải thôi, gần đây cả hai đều rất bận, công việc đã đủ đau đầu rồi, vậy mà anh còn phải giải quyết những rắc rối do Thương Cảnh Trung gây ra, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy áp lực lớn cỡ nào.

Cô lại suy nghĩ, anh muốn nghe điều gì đây?

Là lời khen ngợi sao? Bình thường trên giường anh toàn nói những lời ngọt ngào, tối nay lại tương đối im lặng, có lẽ chuyện này cũng cần có đi có lại, đến lượt cô rồi. Mặc dù nói ra lúc này thì có hơi ngại thật.

Trình Thư Nghiên quay người đối mặt với anh, không nói một lời mà giật lấy điếu thuốc trên tay anh, dụi tắt, rồi tiến tới ôm lấy cổ anh.

Thương Trạch Uyên khựng lại, liếc nhìn cô.

Cô bắt đầu hôn anh, từ má, đến thùy tai, rồi xuống cổ.

Mùi hương trên người anh thật dễ chịu, mùi gỗ đàn hương hòa với sữa tắm lại thoảng chút hương thuốc lá bạc hà nhàn nhạt. Cô gần như vừa ngửi vừa hôn.

Nhột, nóng, và cũng khó chống đỡ. Anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn hỏi cô: “Làm gì vậy? Chưa đủ thỏa mãn sao?”

Giọng cô líu ríu: “Không phải anh muốn nghe em nói sao?”

“Ừ” anh đặt bàn tay lên đùi cô “Vậy em nói đi.”

“Thích.”

“Thích cái gì?”

Cô vùi đầu vào cổ anh, khẽ cắn, rồi ghé sát tai anh, thì thầm hai tiếng, sau đó lùi lại một chút, tay vẫn đặt trên vai anh, nghiêng đầu nhìn anh, bổ sung: “... và anh.”

Thương Trạch Uyên rõ ràng sững người rồi bật cười. Dù biết cô đã hiểu sai ý, nhưng sự thẳng thắn và chủ động này vẫn khiến anh cảm động. Anh thấy cô thật đáng yêu.

Ngón tay anh khẽ v**t v* bên đùi cô, Thương Trạch Uyên lười biếng “ừm” một tiếng, rồi nói: “Còn nữa không?”

“Siêu giỏi.”

“Ừ.”

“Rất…” Cô cắn nhẹ môi dưới, ngập ngừng một lúc.

Hai người thường xuyên trêu chọc nhau, những lời quá giới hạn cô cũng đã từng nói. Kỳ lạ là ánh đèn trước mặt quá sáng, còn anh lại bày ra bộ dáng thong dong như đang chờ một bài thi khiến cô khó mà mở lời.

Thấy cô cứ im lặng, anh liền nói thay: “Em muốn nói em rất sảng khoái.”

Mặt cô hơi nóng lên, cô gật đầu: “Đúng vậy.” Nhưng vì lời đã nói ra rồi nên cũng chẳng có gì phải ngại nữa. Cô nói tiếp: “Kiểu như rất giải tỏa áp lực.”

“Hả?” Anh nhướng mày.

“Gần đây em rất căng thẳng. Buổi tối vẽ bản thảo, ý tưởng có hơi bế tắc, nhưng sau khi làm với anh xong thì lại thông suốt hết.”

“?”

Cách nói này, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy.

Anh bó tay.

Thương Trạch Uyên khẽ bật cười.

“Anh tốt đến thế sao?”

“Đương nhiên” cô đáp. Sau đó, cô lại ôm lấy anh, gần như là treo người trên anh, ghé vào tai anh nói: “Chúng ta làm thêm lần nữa, được không?”

Đây là lần đầu tiên cô chủ động đề nghị như vậy, lại còn nói muốn làm ở trên, anh đương nhiên không thể từ chối.

Vậy nên, nửa đêm về sau lại là một trận nồng nhiệt, sảng khoái.

…..

Khoảng 2 giờ sáng thì kết thúc.

Trình Thư Nghiên chen vào vòng tay anh, chợp mắt một lúc. Đến khi nghe thấy hơi thở anh dần đều, cô mới lặng lẽ rời đi, tiện tay khoác một chiếc áo rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.

Chuyện xảy ra vào buổi tối quá đột ngột, công việc của cô vẫn chưa hoàn thành. Nhưng cô không nói với anh vì không muốn anh phải thức khuya cùng mình.

Tuy nhiên, việc anh giúp cô giải tỏa áp lực không phải chỉ là lời nói suông, đầu óc cô quả thực thông suốt hơn rất nhiều.

Trình Thư Nghiên một mạch vẽ đến sáng. Vì sợ ban ngày tinh thần không tốt, cô lại chợp mắt một giờ trên ghế sofa. Khi tỉnh dậy lần nữa chỉ mới 7 giờ sáng. Cô đặt bữa sáng rồi nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân, mặc quần áo. Khi cô ra khỏi nhà, bữa sáng vừa kịp được giao tới. Cô để lại tin nhắn cho Thương Trạch Uyên: 【Ngủ dậy thì tự hâm nóng lại ăn nhé, em đi làm đây.】

8 giờ sáng đến studio, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi đã xoay như chong chóng.

Gần đây phải tăng tốc để kịp tiến độ, mọi người ít nhiều đều mệt mỏi, chỉ có Trình Thư Nghiên như được tiêm adrenaline, tay trái cầm cà phê, tay phải cầm trà, cứ mở mắt là uống.

Trợ lý Đinh sợ cô làm việc quá sức, bèn khuyên: “Cô Trình, chuyện nghiên cứu có thể giao cho chúng tôi. Hôm nay cô nghỉ trưa một lát đi?”

“Tôi thấy quầng thâm dưới mắt cô rồi kìa, lại thức khuya nữa rồi.”

“Có không?” Trình Thư Nghiên hỏi, nhưng lại chẳng có thời gian để nhìn. Ngón tay cô lật tài liệu liên tục.

Trợ lý Đinh trực tiếp đưa gương ra trước mặt cô: “Đây này, cô nhìn xem.”

Trình Thư Nghiên liếc qua rồi cười, không mấy quan tâm: “Ừ, đúng là có thật.”

“Thật đó, đừng thức khuya nữa, chúng ta vẫn còn thời gian, không cần vội vàng như vậy đâu.”

Trình Thư Nghiên nói: “Không sao, quen rồi.”

Đúng là đã quen thật. Thời còn du học ở nước ngoài, cô còn làm việc kinh khủng hơn thế này nhiều.

Có tiết thì đi học, không có tiết thì tự học các môn chuyên ngành và ngoại ngữ. Hầu như ban ngày cô đều dành trọn thời gian để học tập, đến tối lại đi làm thêm. Cứ thế ngày đêm không ngừng nghỉ, cô không nhớ đã thức trắng bao nhiêu đêm. Khi mệt mỏi nhất, cô có thể ngủ gật ngay cả khi đang ăn cơm. Nhưng không còn cách nào khác, để thành công, cô phải nỗ lực gấp trăm, gấp ngàn lần người khác. Chính nhờ những nỗ lực đó mà cô mới có thể ở tuổi này bước chân vào trụ sở chính của BW và có được chút tiếng tăm như bây giờ.

Trợ lý Đinh vẫn đứng cạnh bàn làm việc của cô kiên nhẫn khuyên nhủ. Trình Thư Nghiên xua tay, bảo cậu in bảng kế hoạch ra, 10 giờ 30 sẽ họp khẩn cấp.

Trong cuộc họp, cô đã thay đổi kế hoạch thời gian. Cô dự định nén công việc của hơn hai tháng tới lại và hoàn thành trong vòng một tháng. Phần lớn công việc do cô đảm nhận, những người khác chỉ cần hỗ trợ. Vì vậy, khối lượng công việc của những người khác không tăng đột ngột.

Sau khi tan họp, vài trợ lý nhỏ lại gần hỏi nguyên nhân. Họ hỏi có phải công việc ở đây cần kết thúc gấp, và nửa cuối năm họ sẽ thực sự chuyển đến Ý không.

Trình Thư Nghiên đang cúi đầu trả lời tin nhắn, ban đầu không đáp. Cho đến khi vào văn phòng, cô mới nhận ra họ vẫn đang đi theo sau.

Cô nhét điện thoại vào túi, bỗng dưng hỏi: “Các cậu có muốn đi chơi không?”

“Muốn ạ!”

“Tất nhiên là muốn rồi!”

Mấy người đồng thanh đáp.

Trình Thư Nghiên nói cô cũng muốn.

Chính vì thế cô mới muốn kết thúc tất cả công việc trước tháng Sáu, để mọi người được nghỉ vài ngày. Như vậy, cô có thể đi Iceland cùng Thương Trạch Uyên mà không bị lỡ hẹn.

Chỉ là không biết mọi việc có suôn sẻ không.

*

Mấy ngày tiếp theo, Trình Thư Nghiên cứ thế quay cuồng liên tục - ban ngày đi làm, tối lại tranh thủ thức khuya vẽ bản thảo sau khi Thương Trạch Uyên đã ngủ. Có lẽ vì làm việc quá sức nên trí nhớ của cô kém hẳn đi.

Sáng thứ Năm, cô phải đi công tác. Xe đã chạy được một đoạn ra sân bay thì cô mới chợt nhớ ra mình quên mang theo tài liệu quan trọng.

Cũng may, Thương Trạch Uyên cũng có chuyến công tác nước ngoài vào buổi tối nên thời gian không quá gấp gáp. Sau khi họp xong, anh về nhà tắm rửa, tiện thể lấy hộ chiếu và hành lý.

Khi Trình Thư Nghiên gọi đến, anh vừa thay xong quần áo.

“Thương Trạch Uyên! Giờ anh có ở nhà không?” Giọng cô gấp gáp, hớt hải.

“Ừ, anh đang ở nhà, sao thế em?”

“May quá. Anh vào phòng làm việc giúp em, ở kệ thứ nhất, hàng thứ hai, có một túi tài liệu màu hồng không?”

“Được.” Thương Trạch Uyên đáp, rồi đứng dậy đi vào phòng.

Vừa nghe điện thoại, anh vừa làm theo hướng dẫn của cô. Anh dễ dàng tìm thấy chiếc túi: “Có, nó đang ở nhà.” Vừa nói, anh vừa đưa tay lấy. Không biết là do túi tài liệu không được cài khóa hay sao, vừa rút ra thì tài liệu bên trong đã rơi tung tóe khắp sàn. Anh cau mày, tặc lưỡi một tiếng.

Trình Thư Nghiên không để ý, chỉ nói: “Được rồi, em về ngay đây.”

Cúp điện thoại, Thương Trạch Uyên ngồi xuống dọn dẹp. Anh xếp lại từng tờ, rồi đặt chúng trở về chỗ cũ. Hầu hết đều là tài liệu, hợp đồng, báo cáo. Duy chỉ có một tờ có kích cỡ lớn hơn A4, anh nhặt lên, tiện tay lật lại. Cả người anh bỗng khựng lại.

Tờ giấy này dày dặn, có cảm giác rất thật. Góc dưới bên phải có dấu mộc của BW, và chữ ký của năm người bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung. Phía trên cùng là bốn chữ mạ vàng - CÔNG VĂN ĐIỀU CHUYỂN.

…..

Nửa tiếng sau, Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng về đến nhà.

Lúc này, Thương Trạch Uyên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, quay lưng về phía cửa, hút thuốc. Trên bàn trà trước mặt anh, có một ly rượu, một bao thuốc và một chiếc túi tài liệu màu hồng.

Đúng là thứ cô cần.

Trình Thư Nghiên vội vàng tiến tới cầm lấy, rồi vội vã nói: “Em đi đây.”

Cô quay lưng lại, vừa bước được hai bước, Thương Trạch Uyên đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã.”

Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Sao thế?”

Anh cúi mắt, dập tắt điếu thuốc, giọng nói nhàn nhạt nhắc nhở: “Không kiểm tra lại à?”

“À, đúng rồi.”

Cô nhét điện thoại vào túi, chiếc túi vẫn còn đeo trên vai. Cô mở túi tài liệu ra, bắt đầu kiểm tra từng tờ một.

Sau khi kiểm tra xong một lượt, cô khựng lại một chút, rồi nhanh chóng kiểm tra lần thứ hai.

Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô: “Thiếu gì phải không?”

Trình Thư Nghiên gật đầu: “Thiếu một tờ…”

Chưa nói hết câu, cô đã thấy anh cầm một tờ giấy lên, đặt mạnh xuống bàn trà.

Cùng với tiếng “cộp”, anh cất giọng lạnh lùng: “CÔNG VĂN ĐIỀU CHUYỂN.” Anh ngước mắt lại nhìn cô: “Đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment