Phục Thua - Tập Hựu

Chương 62

Không nhớ nổi mình đã rời khỏi nhà anh như thế nào.

Lúc đó cả người cô như đờ ra. Lời nói của anh giống như một chiếc chuông khổng lồ, bất ngờ ụp xuống và điên cuồng gõ vang. Xung quanh cô chỉ còn lại tiếng ù ù, rất lâu sau cũng không thể lấy lại tinh thần.

Cô nhớ mình đã dầm mưa.

Khi đối mặt với anh trong nhà, cô chỉ thấy tiếng mưa ồn ào. Ra ngoài rồi mới nhận ra hóa ra trời mưa lớn đến thế. Gió cuốn theo mưa, quất vào tóc và tạt lên mặt cô. Nước mưa lạnh thấu xương, nhưng mắt cô lại rất nóng, sưng và bỏng rát. Có lẽ cô đã không khóc. Cô cố nén lại. Mặc dù lúc đó cô như một hồn ma, cô vẫn kiên trì cắn răng, nuốt vị đắng chát ấy xuống cổ họng hết lần này đến lần khác.

Về đến nhà, Trình Thư Nghiên lạnh cóng toàn thân. Ngón tay cô tê dại đến mức không thể duỗi thẳng hay nắm lại, cứ thế cứng đờ. Trên mu bàn tay phải vẫn còn một vết đỏ do bị bỏng. Cô chậm rãi lê bước vào phòng tắm. Cô đứng dưới vòi sen, dội nước từ đầu đến chân, nhưng sự lạnh lẽo đó vẫn không thể nào tan đi.

Cuối cùng, cô vô hồn lau người, sấy khô tóc, rồi lại vô hồn chui vào chăn. Cô chiếm lấy một nửa chiếc giường, còn nửa kia thì trống rỗng. Cô quay mặt về phía cửa sổ, cuộn mình lại và run rẩy.

Mưa vẫn tí tách rơi, lách tách đập vào cửa sổ, rồi chảy dài xuống tấm kính. Nó cứ rơi mãi, chảy mãi, rồi hòa màn đêm u ám thành một mảng mờ mịt.

Đã mười một giờ đêm. Bên ngoài gió mưa đan xen, gần như không có một bóng người.

Trong khu đô thị Giang Loan, một chiếc ô màu đen đang di chuyển xuyên qua màn mưa. Người cầm ô kẹp một túi tài liệu ở cánh tay, rồi dùng tay còn lại liên tục gọi vào cùng một số điện thoại. Bước chân của anh rất gấp.

Mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, tiếng "tút tút" vang lên trong ống nghe. Đêm mưa này chẳng hề yên tĩnh. Nhưng khi đến gần khu biệt thự số 8, anh vẫn nghe thấy tiếng chuông điện thoại rất yếu ớt.

Anh càng đi gần, tiếng chuông càng lớn. Cuối cùng, cách đó mười bước, anh nhìn thấy một chiếc Cayenne, là xe của Thương Trạch Uyên.

Ánh sáng xung quanh mờ ảo, chiếc xe màu đen gần như hòa vào màn đêm. Cửa sổ bên ghế lái vẫn chưa đóng. Từ xa, anh ta đã thấy anh gác tay trên cửa sổ. Măng sét được xắn lên, xương cổ tay trắng lạnh lộ ra, ngón tay thon dài kẹp một nửa điếu thuốc.

Trợ lý Dư thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu anh ta đến tìm tổng giám đốc để ký tài liệu, nhưng anh không bắt máy. Anh ta còn tưởng anh tái phát bệnh rồi ngất xỉu. May mà anh vẫn ổn.

Anh ta cúp điện thoại, đút vào túi quần, rồi tiếp tục bước về phía anh.

Khi đến gần chiếc xe, Trợ lý Dư ngẩng đầu lên, mỉm cười và chuẩn bị gọi thì một giây sau, lời nói và bước chân ổn định đồng thời dừng lại. Nụ cười cũng cứng đờ trên mặt cậu.

Ngọn đèn đường ở phía trước bên trái tỏa ánh sáng nhè nhẹ. Ánh sáng chiếu vào chiếc gương chiếu hậu còn đọng những hạt mưa, rồi cũng chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh. Anh yên lặng ngồi đó thất thần. Tay gác trên cửa sổ, điếu thuốc trên ngón tay đã bị mưa làm ướt sũng, nhưng anh vẫn bất động, không nói một lời. Mưa vẫn rơi, hạt mưa văng lên rồi lại chảy xuống, tấm gương lúc mờ lúc rõ. Những vệt nước sáng vàng của đèn đường hòa lẫn vào nhau, lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt anh.

Anh đã khóc.

…..

Một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau, Trình Thư Nghiên vẫn đi làm như bình thường. Cô vẫn có thể nói chuyện và làm việc như bình thường. Nhưng lại cảm thấy rất đờ đẫn, giống như cả người từ đầu đến chân đều bị ngấm nước. Mắt và đầu óc đều sưng lên, làm việc không được suôn sẻ, thường xuyên mất tập trung.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác như thế.

Chuyện chia tay cô không phải là chưa từng trải qua, chỉ riêng với Thương Trạch Uyên cũng đã hai lần rồi. Thế nhưng trước đây nhiều nhất chỉ cảm thấy phiền và tâm trạng tệ, còn lần này lại hoàn toàn khác. Cô cảm thấy rất mông lung, dường như vẫn chưa thể hoàn hồn sau chuyện tối hôm đó. Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng bên dưới sự bình tĩnh đó ẩn giấu điều gì ngay cả cô cũng không biết.

Trạng thái này duy trì suốt ba ngày, cuối cùng sụp đổ vào một đêm khuya.

Hôm đó cô cố ý làm thêm giờ đến rất muộn, khi về nhà đã là mười một giờ. Cô rất mệt mỏi và kiệt sức. Tình trạng thiếu ngủ kéo dài và công việc quá tải như đang bao bọc lấy cô, tách biệt mọi âm thanh và cảm xúc. Cô có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào hay nghe thấy.

Vào nhà bật đèn, cô ngã vật ra sofa. Có lẽ vì mệt đến hồ đồ, cô nhắm mắt lại, xoay người, rồi lẩm bẩm một cách khó hiểu: “Em mệt quá Thương Trạch Uyên.”

Ba giây sau khi thốt ra cái tên đó, chỉ ba giây thôi, tim cô đột nhiên thắt lại. Mở mắt ra, nhìn thấy phòng khách trống không, hơi thở cũng nghẹn lại. Khoảnh khắc ấy, cô ngỡ ngàng. Cô có thể cảm nhận được một cảm xúc mãnh liệt, mạnh mẽ đang cố gắng tiếp cận cô, lặng lẽ và nhanh chóng.

Trình Thư Nghiên vội vàng đứng dậy đi tắm, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa để đảm bảo mình đủ mệt. Cô lại uống thêm một viên thuốc ngủ rồi mới lên giường. Cô nhắm mắt lại, đã chuẩn bị để ngủ thì bỗng nhiên cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng rất quen thuộc. Mùi hương luôn ở bên cạnh cô nên cô chưa bao giờ để ý. Nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại vô thức nhìn về phía mùi hương đó. Cô nhìn thấy chiếc túi thơm màu tím nhạt treo trên đèn đầu giường.

Là Thương Trạch Uyên mua.

Lúc đó, cô vì chạy deadline mà lo lắng không ngủ được. Thương Trạch Uyên vừa hay đi công tác nước ngoài. Cô đã than thở với anh rằng cô bị mất ngủ. Sau đó anh trở về, ngoài những món quà như thường lệ, anh còn như khoe khoang mà móc từ trong túi ra chiếc túi thơm này. Anh nói nó giúp ngủ ngon, và anh đã đích thân tìm người để may nó.

Có tác dụng hay không thì không rõ. Bởi vì chỉ cần có anh ở bên, cô không còn mất ngủ nữa.

Ngón tay cô bắt đầu run rẩy, từ khẽ khàng đến dữ dội. Chưa kịp phản ứng, cảm xúc ngập trời như lũ lụt vỡ đê, gào thét xông đến, quấn chặt lấy cô, bao bọc kín mít, không chút kẽ hở.

Khó thở, thiếu oxy. Cô hoảng loạn ngồi dậy, tựa vào đầu giường th* d*c. Sau đó, một ngụm không khí lạnh toát tràn vào, vừa nghẹn vừa nhói. Cô không thể phân biệt được cơn đau đến từ đâu, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị lôi kéo và vặn xoắn vào nhau.

Tại sao lại có cảm giác này? Đáng lẽ không nên như thế.

Mày cô nhíu lại. Hoàn toàn là theo bản năng, cô đưa tay lên ngực, xoa xoa xuống phía dưới nhưng không có tác dụng. Cảm xúc đã dâng từ tim lên tận khóe mắt, tầm nhìn mờ đi, vừa cay vừa sưng. Cô nghiến chặt răng, dùng sức đấm vào ngực nhưng vẫn có hai giọt nước mắt rơi xuống.

Sau này cô mới biết hóa ra cô không hề bình tĩnh, cũng không phải vô cảm. Mà là đại não đã dự đoán được cơn bão sắp ập đến. Xuất phát từ cơ chế bảo vệ, nó tự động che giấu, khóa lại, cố gắng hết sức để người ta bỏ qua.

Nhưng tất cả cũng chỉ là tạm thời. Nỗi đau vẫn luôn tồn tại, và cuối cùng sẽ bị kích hoạt vào một khoảnh khắc nào đó.

Sự sụp đổ của Trình Thư Nghiên được kích hoạt vào ngày thứ ba. Cũng chính trong đêm này, cô mới thật sự nhận ra họ đã chia tay.

…..

Tình trạng tệ hơn mấy ngày trước. Trình Thư Nghiên không thể đi làm, lần đầu tiên phá lệ xin nghỉ. Mấy ngày nay cô cứ nhốt mình trong nhà, gọi đồ ăn ngoài, ăn, uống rượu rồi ngủ, cố gắng để bản thân trở nên tê dại.

Điện thoại đặt trên bàn suốt, rung liên tục và reo không ngừng, nghe chói tai trong căn nhà rộng lớn. Trình Thư Nghiên cầm lên xem vài lần. Màn hình tin nhắn của người được ghim vẫn yên tĩnh. Cô không thấy tin nhắn mình muốn thấy. Thay vào đó, Weibo hiện lên vài tin hot ngập trời: 【Tần Thính Vãn hạ cánh ở Bắc Thành】, 【Tần Thính Vãn và Thương Trạch Uyên sắp đính hôn】.

Nhìn vào, lòng cô thấy phiền muộn, mắt cũng cay xè. Cô dứt khoát tắt điện thoại, ném sang một bên, rồi lê bước đến trước cửa sổ tiếp tục hút thuốc.

Giang Di xông đến nhà cô vào một buổi chiều. Cô ấy vừa từ nước ngoài về, mang quà cho Trình Thư Nghiên. Nhưng không tìm thấy cô ở công ty, gọi điện cũng không liên lạc được, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Câu đầu tiên khi cô ấy mở cửa: "Em còn sống à? Chị cứ tưởng em chết rồi."

Sau khi bước vào nhà, Giang Di mới nhận ra cô không khác gì người chết. Chính xác hơn là người sống mà gần như chết rồi. Cô vô cùng tiều tụy và bất thường.

Giang Di chưa từng thấy Trình Thư Nghiên như vậy.

Một cô gái công sở lạnh lùng, lý trí; một họa sĩ tài ba đầy ngẫu hứng và cảm xúc. Giờ đây, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc búi củ tỏi lỏng lẻo trên đỉnh đầu. Sau khi nhàn nhạt mời bạn vào nhà, cô quay người lại và ngồi xuống sofa. Chiếc bàn trà trước mặt chất đầy đồ ăn ngoài, bên cạnh là một đống chai rượu đã cạn. Ti vi vẫn đang phát những quảng cáo vớ vẩn, còn cô thì không nói một lời, cứ thế cắm đầu ăn.

Nhìn bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng giữa hai hàng mày lại lộ ra vẻ mệt mỏi và chán nản không mấy rõ rệt. Như đang kìm nén điều gì đó trong lòng, cố sức đè nén, không muốn người khác nhìn thấy.

"OMG!" Giang Di kinh ngạc lắc đầu: "Trình đại họa sĩ, em làm sao thế? Em điên rồi à?"

Trình Thư Nghiên liếc cô ấy một cái, hờ hững nói: “Ăn cùng đi.”

Bạn bè ở trong trạng thái đó, Giang Di đương nhiên không từ chối. Hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối.

Giang Di biết Trình Thư Nghiên đã gặp chuyện. Cô ấy cũng nghe loáng thoáng những tin đồn trên mạng về Thương Trạch Uyên. Nhưng lúc đầu cô ấy không hỏi, bởi vì biết Trình Thư Nghiên xưa nay luôn kín kẽ. Sau đó, cô ấy rót cho Trình Thư Nghiên vài lon bia, tận mắt thấy cô mơ màng, mới cố gắng moi móc lời từ miệng cô.

“Em cãi nhau với anh ấy à?” Giang Di hỏi.

Trình Thư Nghiên im lặng một lúc. Giang Di nhìn cô, chờ câu trả lời. Cô nhận ra, bèn ngửa đầu uống một ngụm bia lớn rồi mới trả lời: “Là chia tay.”

"Vãi!" Giang Di trợn mắt: "Chuyện khi nào? Đột ngột thế?"

Nói sao đây, đúng là rất đột ngột. Sau này cô lên mạng học được một từ, gọi là "chia tay kiểu vách đá".

Có nghĩa là khi người trong cuộc không hề có chút chuẩn bị tâm lý hay dự đoán nào thì mối quan hệ đột nhiên kết thúc. Sức công phá của nó rất lớn, và sự tổn thương cũng cực kỳ cao.

"Bảo sao em lại...", Giang Di mím môi hỏi: "Đau lòng lắm đúng không?"

Ngón tay vô thức siết chặt lon bia, Trình Thư Nghiên cúi mắt, không nói gì.

Câu hỏi này cũng là thừa thãi, bởi vì mọi thứ quá rõ ràng rồi. Rõ ràng đến mức Trình Thư Nghiên thậm chí không cần nói gì, chỉ cần ngồi ở đó với giọng điệu bình thản, vẻ mặt vô cảm nói những chuyện không quan trọng thì Giang Di cũng có thể cảm nhận được một cảm xúc. Đó là sự kìm nén, u uất. Nó giống như một cái cây xanh bị gió mạnh quật qua, thân cây to lớn chỉ còn lại vài chiếc lá, kiên cường bám trên cành gầy gò, trơ trọi, cô độc, lung lay sắp đổ.

Tạm thời không nói đến những chuyện khác, Giang Di thật lòng thấy Thương Trạch Uyên đỉnh thật, đúng là người phi thường. Nếu là người khác, không thể nào khiến Trình Thư Nghiên trở nên như thế này.

Trình Thư Nghiên nhếch môi nói không đến mức đó đâu. Chỉ là thất tình thôi, một bài học bắt buộc trong đời mà. Đau khổ chỉ là tạm thời, qua rồi thì sẽ ổn thôi.

Không biết cô đang khuyên người khác hay khuyên chính mình.

Nhưng mặc dù lời nói nhẹ nhàng như mây gió, trạng thái của cả người cô rõ ràng càng không đúng.

Trình Thư Nghiên uống càng nhiều rượu. Cứ không nói chuyện là lại bắt đầu ăn uống điên cuồng. Gà rán, thịt nướng, bánh gạo... miệng nhét đầy. Không nuốt trôi thì dùng bia để tống, nghẹn đến mức cổ và mặt đều đỏ bừng.

Giang Di không nhìn nổi nữa, bèn giữ tay cô: “Đừng ăn nữa, buổi chiều hôm nay em ăn rồi nôn bao nhiêu lần rồi?”

Trình Thư Nghiên nói: "Đói. Dạ dày rỗng."

Giang Di thở dài một hơi thật dài. Em ấy đâu phải dạ dày rỗng, rõ ràng là lòng trống không rồi. Nhưng chuyện đau khổ thế này, người khác cũng không thể san sẻ được.

Với tư cách là một người bạn, cô ấy chỉ có thể cố gắng an ủi: “Thiếu gì người tốt. Chị quen khá nhiều phú nhị đại có điều kiện tốt, hôm nào chị giới thiệu cho em nhé.”

Trình Thư Nghiên đang gặm cánh vịt, nghe vậy thì lắc đầu.

“Hay chị dẫn em đi chơi? Gần đây chị thấy có chuyến du thuyền đến Nam Cực khá hay, em có hứng thú không?”

Cô lại tiếp tục lắc đầu.

Đi chơi cũng không có hứng thú, đàn ông cũng chẳng có hứng thú. Dù Giang Di đưa ra bất kỳ đề nghị nào, cô cũng chỉ lặp lại hành động lắc đầu. Hoàn toàn là dáng vẻ bỏ cuộc, buông xuôi, mặc cho bản thân bị hố đen cảm xúc nuốt chửng.

Cô uống rượu gần như không ngừng, đầu cũng càng cúi thấp. Thấy cô như vậy, Giang Di không đau lòng mới lạ, nhưng khuyên thì không nổi, kéo cũng không đi. Cô ấy thật sự sợ cô tự giày vò mình mà hóa điên.

Bất lực nhìn cô một lúc, Giang Di dứt khoát nói thẳng: “Em đi tìm anh ấy đi.”

Đến lúc này, Trình Thư Nghiên mới khẽ ngước mắt lên.

Giang Di tiếp tục: “Các cặp đôi cãi nhau đòi chia tay là chuyện bình thường. Chị cảm thấy anh ấy hình như rất thích em, em cũng đừng bướng bỉnh nữa. Đã đau lòng thế này, thích anh ấy đến thế thì cứ chủ động đi tìm anh ấy một lần đi. Được thì tốt, không được thì đổi người khác.”

Trình Thư Nghiên không nói gì nhưng cũng không gặm tiếp. Cô cứ cầm cánh vịt như vậy, cúi mắt, không biết đang nghĩ gì.

Cô không nói, Giang Di cũng không giục. Hai người cứ thế giữ im lặng.

Một lúc lâu sau, Trình Thư Nghiên mới từ từ tháo bao tay dùng một lần ra. Cánh vịt rất cay, cay đến mức lưỡi cô tê dại, mũi cũng cay cay. Cô hít hai cái rồi vo tròn bao tay, vứt vào thùng rác, và bình tĩnh mở lời: “Tìm rồi.”

“Cái gì?” Giang Di không nghe rõ.

Trình Thư Nghiên lặp lại: “Em tìm anh ấy rồi.”

Ngay ngày hôm sau khi cô sụp đổ.

Thật ra ngay trong đêm sụp đổ đó, cô đã muốn tìm anh. Bởi vì mọi chuyện quá đột ngột, cảm xúc lại quá mãnh liệt, cô gần như không thể chịu nổi. Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn còn sót lại, cô cố gắng nhịn xuống.

Thế nhưng ngày hôm sau, cô lại thấy tin Tần Thính Vãn hạ cánh ở Bắc Thành. Cô siết chặt điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm vào màn hình đến mức hốc mắt đỏ hoe. Cô cũng không rõ lúc đó mình có tâm trạng gì. Lúc đầu là hoảng loạn và bàng hoàng, cô sợ rằng Tần Thính Vãn thật sự đến tìm anh. Tiếp theo, khi nghĩ đến cảnh anh ở bên người khác, cô lại cảm thấy đau lòng và tức giận.

Mọi chuyện không nên kết thúc như thế. Ít nhất cũng không nên chia tay một cách không rõ ràng, mập mờ như vậy. Vào khoảnh khắc đó, trong đầu cô chỉ còn lại suy nghĩ này.

Cô không màng đến lý trí và thể diện. Cô thậm chí còn chưa nghĩ kỹ gặp mặt sẽ nói gì, hoàn toàn dựa vào một sự bốc đồng và bộc phát, cô trực tiếp chạy đến nhà Thương Trạch Uyên.

Trong lòng cô có sự oán giận, là cô đã chủ động phá vỡ sự im lặng, nói rằng cô không đồng ý điều chuyển công tác, và cũng đã giải thích lý do. Nhưng anh vẫn đòi chia tay, và sau khi chia tay cũng chưa từng tìm cô một lần nào.

Cô thấy tức giận vì anh đã từng nói sẽ không bao giờ để cô rời đi nữa. Nhưng cô còn chưa định rời đi thì anh đã buông tay trước.

Đồ lừa đảo.

Cô đau lòng, cô không cam tâm.

Tất cả những cảm xúc này hòa lẫn vào nhau, điên cuồng va đập, gào thét trong lồng ngực. Nhưng cuối cùng, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả lại hóa thành nỗi tủi thân vô tận.

Thời tiết ngày hôm đó cũng không tốt, âm u và xám xịt, không khí loãng, dường như đang ủ một cơn mưa lớn có thể trút xuống bất cứ lúc nào.

Họ bất ngờ chạm mặt nhau trước cửa biệt thự.

Gió thổi mạnh, lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Họ lặng lẽ nhìn nhau bất động.

Bình Luận (0)
Comment