Không phải ai sinh ra cũng có tính cách lạnh lùng, và Trình Thư Nghiên cũng vậy.
Khi còn rất nhỏ, cô từng tràn đầy hoài bão và tò mò về tương lai. Nhưng từ khi Trình Huệ trải qua biến cố hôn nhân, thế giới của cô cũng thay đổi theo. Tuổi thơ đầy trắc trở, sống bấp bênh, mỗi ngày đều phải trôi dạt. Thêm vào đó, tâm trạng của Trình Huệ không ổn định, bà thường trút giận lên cô, bỏ mặc cô và coi cô là gánh nặng. Dần dà, điều đó hình thành nên tính cách độc lập, thực tế ở cô. Cô quen với việc che giấu tâm sự và nhu cầu của bản thân, không dựa dẫm, cũng không dễ dàng tin người. Cô biết rằng sống trên đời là phải nỗ lực vì một cuộc sống tốt đẹp.
Đối với cô, không gì quan trọng hơn cuộc đời của chính mình. Tình cảm là thứ không đáng tin nhất. Trình Huệ đã dạy cho cô bài học này một cách rất rõ ràng. Tình thân còn như thế thì tình yêu lại càng không đáng nhắc tới. Trình Huệ đã trải qua nhiều người đàn ông nên từ nhỏ đã luôn gieo vào đầu cô tư tưởng “đàn ông không có người tốt”. Trình Thư Nghiên chứng kiến quá nhiều, thế nên đã bị ảnh hưởng từ lúc nào không hay.
Nếu hỏi cô có tin vào tình yêu không thì cô sẽ chỉ mỉa mai mà thôi. Bởi vì tình yêu quá hư ảo, không thể nắm bắt, rồi cũng sẽ có ngày tan biến. Cô tự nhận mình không cần thứ đó, và vì không tin nên luôn giữ được lý trí, không cho phép bản thân chìm đắm trong bất cứ mối quan hệ nào. Chỉ cần có chút dấu hiệu chớm nở, cô sẽ tự mình kéo mình lên, hoàn toàn chấm dứt mọi sự say mê.
Trái tim cô từ trước đến nay đều rất kiên cường và vững vàng.
Nhưng tất cả đều thay đổi hoàn toàn sau khi cô gặp Thương Trạch Uyên.
Để mở được cánh cửa trái tim cô không hề dễ dàng. Đó là cả một quá trình rất dài, cần anh không ngừng rót đầy tình cảm, tạo sự tin tưởng, và cả sự kiên định, bền bỉ của anh. Cứ ngày này qua ngày khác, sự cố gắng ấy chất chồng thành núi, thành biển, cho đến khi cô không thể nào làm lơ được nữa. Từng chút một cô cảm động vì anh, rồi từng chút một động lòng, chìm đắm. Cuối cùng, bức tường kiên cố trong tim cô cũng bị phá hủy.
Mười giờ tối, màn đêm buông xuống.
Ánh trăng dịu dàng như bông, lặng lẽ xuyên qua cửa sổ, trải một lớp vầng sáng nhạt trên sàn nhà.
Trong phòng khách chỉ bật hai ngọn đèn mờ ảo. Thương Trạch Uyên nằm trên tấm thảm trắng cạnh ghế sofa, còn Trình Thư Nghiên co gối ngồi bên cạnh anh.
Anh đã ngủ rồi. Sau khi nói xong những lời đó và nghe thấy câu trả lời của cô, cả người anh như trút bỏ mọi căng thẳng, nhẹ nhàng thở phào một hơi dài. Bàn tay đang siết chặt lấy tay cô cũng nới lỏng ra rồi chuyển sang ôm lấy eo cô. Đầu anh vùi vào đầu gối cô, hoàn toàn phó thác bản thân mình cho cô. Chẳng bao lâu sau, anh liền chìm vào giấc ngủ.
Chắc là anh đã quá mệt rồi. Lòng chất chứa bao tâm sự bấy lâu nay, lại còn ngày đêm chăm sóc cô ở nước ngoài, chắc chắn anh đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon. Cô định đưa anh vào phòng ngủ, nhưng tiếc là anh quá cao lớn và nặng, Trình Thư Nghiên phải tốn không ít sức lực mới miễn cưỡng kéo được anh ra thảm.
Cô kê cho anh một cái gối, rồi đắp cho anh một chiếc chăn mỏng. Cuối cùng cô mệt đến vã mồ hôi. Quay sang nhìn anh cuộn mình trong chăn, mặt nghiêng, vùi vào chiếc gối trắng mềm mại. Tóc anh rối bời, nhưng anh ngủ với vẻ mặt rất yên bình. Nhìn thấy vậy, cô vừa bất lực lại vừa buồn cười.
Cười xong, cô lại chìm vào sự im lặng rất lâu.
Trình Thư Nghiên lặng lẽ nhìn anh.
Khoảng thời gian này, cảm xúc lên xuống thất thường, nên vào một đêm tĩnh lặng như thế này, cô không khỏi có nhiều tâm tư. Cô nghĩ Thương Trạch Uyên quả thực rất lợi hại. Có lẽ trên đời này không ai có thể thay thế cảm giác mà anh mang đến cho cô. Yêu và đau đều đến cực hạn, khóc hay cười cũng thật trọn vẹn. Dù là trước đây hay bây giờ, cô dường như không bao giờ có thể lờ đi sự tồn tại của anh, cũng luôn bị anh hấp dẫn.
Cô thực sự rất thích anh.
Thích tình yêu thẳng thắn, nồng nhiệt của anh, thích sự điềm tĩnh và bình tĩnh của anh đối với người ngoài, thích nhìn anh ra oai và làm chuyện xấu, thích khi anh đầy khí thế, thích khi anh ngạo mạn. Thậm chí cả sự trẻ con và yếu đuối đôi khi của anh, cô cũng thấy rất đáng yêu.
Tại sao lại có một người như vậy, khiến người ta hoàn toàn không thể chống đỡ? Cô bất lực với anh, cũng chẳng có cách nào cả.
“Anh hài lòng chưa, Thương Trạch Uyên?” Cô nói nhỏ, rồi khẽ chọc vào nốt ruồi nhỏ trên má anh.
Thương Trạch Uyên như có cảm ứng, khẽ quay mặt, rồi đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay.
Trình Thư Nghiên cúi mắt nhìn anh: “Anh có biết là ai không mà nắm tay?”
Anh đáp: “Trình Thư Nghiên.”
Cô hơi sững sờ, rồi khẽ bật cười. Thôi được rồi, anh thật sự biết.
Thương Trạch Uyên vẫn chưa tỉnh, nói xong câu đó, anh lại khẽ nhíu mày, lẩm bẩm điều gì đó.
Trình Thư Nghiên thử lắng nghe một lúc, nhưng không nghe rõ. Vậy nên cô chống khuỷu tay xuống sàn, cúi người lại gần. Vừa mới đến gần, anh đã đột ngột đưa tay ôm lấy vai cô, sức nặng đó khẽ đè xuống, cô liền ngã vào lòng anh. Một tay anh luồn qua gối đầu cho cô, cánh tay còn lại thì ôm lấy cô.
Lồng ngực anh nóng hổi, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô. Trình Thư Nghiên sững sờ một lúc lâu, rồi thuận thế nằm trong lòng anh. Cô nghiêng mặt, ngước mắt lên. Nơi ánh mắt cô dừng lại là yết hầu nhô ra và khuôn mặt đẹp trai của anh. Cô hỏi anh: “Có phải anh đang giả vờ ngủ không?”
Cũng chính sau câu hỏi này, cô cuối cùng cũng nghe rõ lời anh nói.
Anh vẫn nhắm mắt, nhíu mày, giọng rất nhỏ, cũng có chút mơ hồ: “Trình Thư Nghiên.”
Anh nói: “Rất yêu em, thật đấy, anh.”
Đảo ngược câu. Lại còn là một câu đảo ngược hoàn toàn.
Cô đáng lẽ nên trêu chọc anh, nhưng lại không thể nào cười nổi.
Cứ giữ nguyên tư thế ngước đầu đó, cô nhìn anh thật sâu. Rất lâu sau, cổ cô cứng đờ, hai mắt cay xè. Cuối cùng, cô thu ánh mắt lại, cúi đầu cười nhẹ. Sau một tiếng thở dài đầy bất lực, cô lật người, quay mặt về phía anh, rồi chui vào lòng anh, sau đó đưa tay, ôm chặt lấy anh.
Cái ôm ấm áp, cũng tràn đầy cảm giác an toàn. Trình Thư Nghiên khẽ cong môi, nhắm mắt lại.
Sau khi hơi thở của anh trở lại bình thường, cô khẽ khàng và nhanh chóng đáp lại anh: “Em cũng vậy.”
“Rất yêu anh.”
Tình yêu nói thế nào nhỉ? Nó vừa huyền diệu, lại vừa kỳ diệu.
Trước đây, Trình Thư Nghiên chưa từng tin vào nó, cứ ngỡ rằng đó chỉ là chuyện cổ tích. Nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại thật sự cảm nhận được hình hài và sự nồng nhiệt của nó. Có lẽ cô đã may mắn, cô hình như thật sự đã gặp được cổ tích rồi.
…..
Giấc ngủ này của Thương Trạch Uyên rất dài. Khi anh tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Tối qua uống quá nhiều, đầu óc anh căng lên. Anh nằm trên sàn một lúc lâu để hoàn hồn, rồi chống tay vào chiếc ghế sofa ngồi dậy. Sau đó anh vớ lấy điện thoại nhìn giờ. Chín giờ sáng. Giờ này hẳn là cô đã đi làm rồi.
Vừa nghĩ xong, một bóng người từ từ bước ra khỏi phòng ngủ. Thương Trạch Uyên ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô khựng lại một chút rồi lên tiếng: "Anh tỉnh rồi à?"
Tóc cô có chút rối, rủ xuống trước ngực và sau lưng. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, cả người trông rất mệt mỏi, không giống vừa ngủ dậy mà giống như vừa thức trắng đêm vậy.
Thương Trạch Uyên "ừm" một tiếng, rồi hỏi cô: "Em không đi làm à?"
"Không."
Thương Trạch Uyên đứng dậy, cúi mắt, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, hỏi cô: "Em muốn ra ngoài ăn, hay là anh gọi..."
"Anh đi tắm trước đi." Cô ngắt lời.
Anh dừng động tác, ngước mắt khỏi màn hình: "Hả?"
Trình Thư Nghiên hỏi anh: "Anh tỉnh rượu chưa?"
"Gần như rồi, sao vậy?"
"Thế thì đi tắm trước đi cho tỉnh táo lại."
Thương Trạch Uyên không hiểu: "Rồi sao?"
"Rồi em phải nói chuyện với anh." Cô mím môi, nhấn mạnh: "Anh không được lơ mơ mà nghe."
Kỳ lạ thật.
Không khí kỳ lạ, tâm trạng cô cũng rất kỳ lạ, như đang giấu chuyện gì đó. Về chuyện tối qua, anh cơ bản không nhớ gì. Ấn tượng duy nhất là ngồi xe đến nhà cô, gặp được cô, ôm cô. Còn sau đó thì rất mơ hồ. Anh sợ mình đã nói gì, hoặc đã làm gì sai. Nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói muốn nói chuyện, tim anh như bị treo lơ lửng, không lên không xuống.
Để đảm bảo tỉnh táo, anh đã tắm nước lạnh. Suốt quá trình, anh đều rất bồn chồn, đến mức tóc chỉ lau khô một nửa đã vội vàng đẩy cửa bước ra. Trình Thư Nghiên đã trở lại phòng ngủ. Khi Thương Trạch Uyên bước vào, cô đang ngồi trên bệ cửa sổ, quay lưng về phía anh. Ánh nắng nhạt xuyên qua lớp rèm cửa sổ trắng, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô. Cô co đầu gối, tay cầm một tờ giấy, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó phía trước. Cô trông lơ đãng, nhưng lại đầy tâm sự.
Anh bồn chồn hơn, tiến lên: "Tối qua anh đã nói gì sao?"
Vừa đi được hai bước, Trình Thư Nghiên kịp thời quay đầu lại, ra hiệu dừng: "Anh đừng nhúc nhích."
"Sao vậy?"
"Anh cứ đứng ở đó đi" cô áng chừng bằng tay, khoảng cách ba bước chân "Đừng đến quá gần em."
Anh làm theo, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đảm bảo anh không tiến lên, Trình Thư Nghiên mới khẽ thở phào. Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ liếc nhìn tờ giấy trong tay, không tự nhiên ho hai tiếng rồi gọi: "Anh Thương Trạch Uyên."
Thương Trạch Uyên đáp: "Ừm."
Trình Thư Nghiên mím môi, rất lâu sau cô thở dài. Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt là mấy lon bia rỗng. Cô lần lượt cầm chúng lên, lắc lắc rồi nói: "Ban đầu em định đợi khi say sẽ nói với anh, vì khi tỉnh táo, em rất khó có đủ dũng khí để mở lời." Cô cười bất lực: "Nhưng anh ngủ lâu quá, em đã tỉnh rượu rồi."
Thế nên, không còn cách nào khác, chỉ đành cứng rắn mà nói thôi.
Đến lúc này, dây thần kinh căng thẳng của Thương Trạch Uyên mới giãn ra một chút. Mặc dù không biết cô sẽ nói gì, nhưng anh vẫn bày tỏ thái độ nghiêm túc. Anh đứng thẳng, tập trung nhìn cô, giọng nói bình tĩnh và dịu dàng: "Được, em nói đi."
"Có vài chuyện em cần trả lời anh. Nhưng em chỉ nói một lần này thôi, chỉ một lần này."
Thương Trạch Uyên: "Ừm, được."
Trình Thư Nghiên vén tóc, từ cầm giấy bằng một tay chuyển sang hai tay, hít một hơi nói: "Chuyện thứ nhất, về việc em có thích anh không. Câu trả lời của em là em thích anh. Nhưng trước đây em không muốn thừa nhận, cũng không chịu thừa nhận. Lý do thì chắc anh cũng đã biết. Em rất sợ thiết lập một mối quan hệ thân mật với ai đó. Em không muốn bị tổn thương, và luôn tính toán được mất. Nhiều năm qua, em luôn cố chấp cho rằng đó là đúng. Nhưng thực ra như vậy không công bằng với anh, mà đối với em, việc luôn kìm nén cảm xúc cũng rất khó chịu."
"Sau khi chia tay, em đã nghĩ đến việc đi tìm anh. Nhưng em vẫn sợ, và cũng có nhiều lo lắng. Tuy nhiên, Khương Nghi đã nói với em, yêu không thể chết người được. Tư Tư cũng nói yêu một người không nên quan tâm đến kết quả. Em dường như đã nghĩ chuyện tình yêu quá phức tạp rồi. Là do em chưa đủ thẳng thắn, cũng chưa đủ dũng cảm. May mắn là bây giờ em đã nghĩ thông rồi. Em muốn thử một lần, cũng muốn dũng cảm một lần. Không còn lo ngại gì nữa, thẳng thắn mà thích anh."
Thương Trạch Uyên nhíu mày, hai tay nắm thành quyền đặt bên hông. Anh tiến lên một bước gọi: "Trình Thư Nghiên."
"Anh đừng nhúc nhích." Cô hít một hơi, nhìn anh, nói nhỏ: "Anh lại gần, em sẽ ngại, và không thể nói tiếp được."
Anh chỉ có thể đứng lại. "Được, anh không động. Em nói đi."
Trình Thư Nghiên một lần nữa quay lại nhìn phía trước, hít một hơi rồi nói tiếp: "Chuyện thứ hai, về việc em không dựa dẫm vào anh. Cái này là thói quen của em, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, có lẽ một sớm một chiều sẽ khó thay đổi, nhưng điều đó không có nghĩa là em không cần anh. Thế này nhé, em sẽ cố gắng để anh giúp đỡ em. Giống như dự án với Chu Gia Dã chẳng hạn. Trước đây em chưa từng học các khóa liên quan đến thiết kế trang sức. Nếu anh có đường giúp em học, em rất sẵn lòng chấp nhận. Chúng ta hãy bắt đầu từ chuyện này trước."
"Chuyện thứ ba là mối quan hệ giữa công việc và anh. Anh Thương Trạch Uyên, anh rất hiểu em, biết em luôn ưu tiên công việc, nên sau này cũng sẽ như vậy. Nhưng em thích anh, anh và công việc không cần phải so sánh, cũng không cần phải phân biệt ai cao ai thấp, bởi vì em sẽ không vì công việc mà bỏ rơi anh. Tuy nhiên để cho anh đủ cảm giác an toàn, sau này bất cứ khi nào có quyết định quan trọng, em sẽ nói trước với anh. Giai đoạn này chúng ta hãy cứ kiếm tiền để lo cho tuổi già, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà giận hờn."
"Chuyện thứ tư, anh luôn nghĩ em không ghen, nhưng anh sai rồi. Nếu em không cố ý giữ bình tĩnh, thực ra em rất hay ghen. Vì đã quyết định không kìm nén cảm xúc nữa nên sau này anh sẽ cảm nhận được. Tốt nhất là anh hãy chuẩn bị tâm lý đi."
"Chuyện thứ năm, cũng là chuyện cuối cùng. Anh chắc đã biết em đã hỏi Phùng Thiến về chuyện của Tần Thính Vãn. Không phải em nghi ngờ mối quan hệ của hai người, mà là lúc đó em đang suy nghĩ một vấn đề. Em không biết liệu mình có đủ khả năng để yêu một người không. Em tự nhận mình là một người ích kỷ, mọi chuyện đều ưu tiên bản thân. Có lẽ... em không dịu dàng và biết hy sinh như người khác. Em rất sợ nếu quay lại sẽ lại làm tổn thương anh."
"Nhưng vấn đề này em đã tìm được câu trả lời rồi." Nói đến đây, cô dừng lại, khẽ hít một cái rồi cười nói: "Anh biết em rất quý mạng sống của mình, nhưng lần này em đã bất ngờ nhận ra rằng em lại có thể đỡ biển quảng cáo thay cho một cô gái xa lạ. Em cảm thấy em nên có thể yêu anh thật lòng. Vậy nên, anh Thương Trạch Uyên."
"Lần này, đổi lại em hỏi anh" tờ giấy trong tay cô đã nhăn nhúm, nước mắt tuôn ra, cô vội vàng đưa tay lau đi, nuốt khan rồi mới quay đầu nhìn anh. Ánh mắt cô rất nghiêm túc, nhưng ngón tay vô thức lại chà xát lên đầu gối, điều đó đã bán đứng sự hồi hộp và ngại ngùng của cô. Cô hỏi anh: "Anh có đồng ý... quay lại với em không?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô thấy mắt anh cũng hoe đỏ. Một người ngồi, một người đứng, họ đứng yên lặng đối diện nhau trong căn phòng không quá sáng.
Hơn mười giây sau, Trình Thư Nghiên vội vàng quay mặt đi, như thể không có dũng khí nhìn thẳng vào anh. Lúc này, cô giống như một quả bóng vừa dồn hết hơi mà xì hơi. Cô cúi mắt, vò nát tờ giấy ném vào thùng rác. Vừa ném, cô vừa nói: "À, cũng không cần trả lời ngay bây giờ đâu."
Thế nhưng Thương Trạch Uyên vẫn mãi không có hồi đáp. Trong phòng nhất thời chìm vào tĩnh lặng. Trình Thư Nghiên cắn chặt môi dưới, túm lấy vạt váy, vô thức nghiêng tai lắng nghe. Không có phản ứng, vẫn không có phản ứng. Lúc này cô hơi nhịn không nổi nữa, chuẩn bị lên tiếng hỏi thì anh cuối cùng cũng cất lời.
Một tiếng cười khẽ, đi kèm với một từ: "Mẹ nó."
Trình Thư Nghiên ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh: "Hả?"
Cô biết anh có chửi thề, nhưng anh gần như không bao giờ nói trước mặt cô. Mà thôi, đây cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là trong một màn lãng mạn như thế này, sao anh lại nói ra một từ như vậy chứ?
Trình Thư Nghiên cau mày: "Anh?"
Thương Trạch Uyên khoanh tay, vẻ lo lắng vừa rồi đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là dáng vẻ ung dung, lười biếng của một thiếu gia. Anh không nhanh không chậm tiến lại, cong môi cười: "Dễ thương quá."
Đó hoàn toàn là cảm xúc bột phát. Đời này có thể nhìn thấy Trình Thư Nghiên như thế chết cũng đáng.
"Đi tỏ tình mà còn phải viết nháp à?" Vừa nói, anh đã đứng trước mặt cô, cúi mắt nhìn cô hỏi: "Ai dạy em làm nũng đáng yêu như vậy hả, Trình Thư Nghiên?"
Trình Thư Nghiên nhất thời nghẹn lời, rồi dưới ánh mắt đầy ý cười của anh, tai cô bất giác ửng đỏ. Thế nhưng cô vẫn ngẩng đầu, lên tiếng biện minh: "Em làm nũng gì chứ..."
Lời còn chưa nói hết, anh đã bế xốc cô lên. Cô kêu lên một tiếng kinh ngạc, theo bản năng túm lấy áo trước ngực anh, hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Anh không trả lời, chỉ cong môi cười. Ánh mắt anh chuyên chú và thâm tình, ý cười không thể nào che giấu. Anh đi vài bước đến bên giường, đặt cô xuống rồi quỳ một gối trên giường, từ trên cao nhìn xuống cô.
Đến đây, cô không cần phải hỏi nữa, cô biết anh muốn làm gì rồi. Nhưng liệu làm vậy có đúng không? Chẳng lẽ anh không cần phải trả lời gì sao?
Như đoán được suy nghĩ của cô, Thương Trạch Uyên khẽ cười, cúi mắt, thong thả cởi từng chiếc cúc áo, từ tốn nói: "Hai chuyện."
Anh học theo cách của cô, nói một cách rành mạch và có trình tự: "Chuyện thứ nhất, anh đồng ý quay lại. Em có thể nói với anh những điều này, anh rất cảm động và cũng rất vui."
"Chuyện thứ hai" cúc áo đã được cởi hết. Anh nói một cách vô cùng thẳng thắn: "Bây giờ, anh muốn làm em."
Nói rồi, anh cúi người xuống, một tay nắm lấy cổ chân cô, nhìn cô nói: "Em có mười giây để suy nghĩ."
Khi hai người nhìn nhau, tim cô đập ngày càng nhanh. Còn anh lại ngày càng tiến lại gần hơn. Đồng hồ bắt đầu đếm ngược.
"Mười."
"Chín."
"Tám."
Trình Thư Nghiên cố gắng lấy lại lý trí, nắm lấy cánh tay anh, nói: "Thương Trạch Uyên."
"Được rồi" anh cười "Hết giờ."
Tay nắm cổ chân cô siết lại một chút. Cô bị kéo vào người anh, trong phạm vi của anh. Ngay sau đó, đôi môi nóng bỏng và mềm mại của anh đã trực tiếp phủ lên môi cô.