Sáng sớm chủ nhật, Lục Thừa Dư bị chuông điện thoại di động đánh thức, y lấy điện thoại nhìn, mặt trên biểu hiện y có 23 cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi của người trong công ty có quan hệ không tệ, cũng có của người trong vòng giải trí hay qua lại, nhưng nhiều nhất vẫn là của mấy người bạn tốt trong đời.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà khiến những người này gọi nhiều như vậy, y còn chưa hồi thần, điện thoại di động lại lần nữa vang lên, lần này người gọi tới là Chung Tranh Hàm, Lục Thừa Dư mới vừa ấn nút nghe, thanh âm cao vút của Chung Tranh Hàm liền truyền tới.
“Lục Thừa Dư! Cậu và Nghiêm Mục đến tột cùng đang làm cái gì thế, đã nghe câu này chưa, không muốn chết thì sẽ không chết!”
Nhịn không được đem điện thoại cách xa lỗ tai, Lục Thừa Dư ngáp một cái từ trên giường ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì mà đem cậu kích động thành như vậy?”
“Cậu để tâm giùm lão tử một chút đi, nhìn trên mạng xem đã nháo thành dạng gì rồi, cậu thật đúng là vinh quang tột đỉnh, còn nổi tiếng ra cả nước ngoài nữa chứ.” Chung Tranh Hàm nghe ra đối phương vẫn còn đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thiếu chút nữa tức quá hóa cười, “Mọi người ngày hôm qua đã đi đâu?”
“Không đi đâu a, chỉ là đi tế mộ cha mẹ chúng tôi, sau đó ăn một bữa rồi về nhà,” Lục Thừa Dư nghe ra khẩu khí Chung Tranh Hàm bất thường, biểu tình trên mặt dần dần nghiêm túc, “Có người đem ảnh chụp chúng tôi phát tán lên mạng sao?”
“Không chỉ trên mạng, ngay cả báo giấy cũng có,” Chung Tranh Hàm lướt diễn đàn, bên trong chính là scandal có liên quan đến Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục, hắn thở dài, “Hai người quả thật nuôi sống không ít ký giả giải trí a.”
Lục Thừa Dư hơi ngẩn ra, từ từ trở nên bình tĩnh lại, sự tình đã định rồi, ảnh chụp y cùng với Nghiêm Mục cũng đã lộ ra, y sốt ruột cũng vô ích, còn không bằng nghĩ thế nào đem cục diện khống chế tốt, “Có thể giúp không ít người nuôi gia đình cũng là chuyện tốt mà.”
“Cậu đúng là rộng rãi,” Chung Tranh Hàm nghe ra lời nói Lục Thừa Dư tựa hồ cũng không phải rất lo lắng, vì vậy cũng dần dần yên tâm, “Việc này hiện tại đã nháo thành như vậy, áp cũng không áp nổi nữa, hai người nhanh chóng mời đội PR đáng tin đi. Cũng bởi vì tôi và cậu quan hệ tốt, đã có không ít ký giả liên hệ với Vương Tùng, muốn hướng tôi phỏng vấn chuyện của hai người, tôi sắp bị phiền chết rồi.”
Lục Thừa Dư bị oán trách của hắn chọc cho cười một tiếng, sau đó nói: “Chờ sau này cậu yêu đương, nhất định sẽ có nhiều ký giả hơn tới hỏi tôi, tôi nhất định không chê phiền đâu.”
“Xì!” Chung Tranh Hàm tút một tiếng cúp điện thoại, tuyệt không muốn phản ứng Lục Thừa Dư, bởi vì hắn cảm giác mình điển hình chính là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Chờ Chung Tranh Hàm cúp điện thoại, Lục Thừa Dư mới thở dài một tiếng, đổi một bộ quần áo ở nhà đi ra, đúng lúc thấy Nghiêm Mục cũng mở cửa đi ra, y cười một tiếng với Nghiêm Mục: “Có một tin tức không biết là tốt hay xấu muốn nói cho anh biết đây, chuyện của chúng ta bị truyền thông phơi bày rồi.”
Nghiêm Mục không lộ ra phản ứng bất ngờ, hiển nhiên hắn cũng biết chuyện này, hắn thấy trên mặt Lục Thừa Dư không có ý tứ phản cảm, đáy lòng thở phào một hơi, “Anh đã gọi điện thoại báo cho đội PR rồi, em đừng lo lắng.”
“Em có lo lắng gì chứ,” Lục Thừa Dư cười cười, thấy Nghiêm Mục thở phào, sắc mặt chuyển một cái, “Hay là anh đang lo?”
Nghiêm Mục lắc đầu: “Chuyện đã quyết định, anh sẽ không hối hận.” Hắn nhìn Lục Thừa Dư, “Bất kể người khác nói như thế nào, tự chúng ta thấy tốt là được, những người đó không có tư cách khoa tay múa chân.” Bọn họ quang minh chính đại cùng một chỗ, cũng không có ảnh hưởng người khác, đừng rảnh rỗi tới thuyết tam đạo tứ.
“Trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu người quơ tay múa chân,” Lục Thừa Dư nhún vai, “Bọn họ tự cho là cao cao tại thượng, đạo đức đứng ở điểm cao nhất, nói xong xoay người liền quên mất, căn bản cũng không biết có đôi khi ngôn ngữ chính là vũ khí sắc bén đả thương người.”
Đời trước Lục Thừa Dư cũng chịu lời ong tiếng ve của người khác, thế nhưng sau này y đã học được cách không để ý đến những lời mắng chửi của người khác, chỉ ghi nhớ những lời thiện ý. Sự thực chứng minh, lựa chọn cách quên đi cùng ghi nhớ, đối với tâm tình có trợ giúp rất lớn.
Nghiêm Mục nghe nói như thế, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, nhớ tới những thân thích Lục gia đối đãi lạnh lùng với Lục Thừa Dư, cau mày một cái, liền nói: “Sau này sẽ không để cho một mình em đối mặt.”
Lục Thừa Dư cười một tiếng, sau đó nói: “Mục ca, có người nói với anh điều này chưa, anh một chút cũng không biết lời ngon tiếng ngọt.”
Nghiêm Mục mặt gỗ nhìn Lục Thừa Dư đang mỉm cười, giống như là không rõ tại sao Lục Thừa Dư lại nói như vậy, bởi vì hắn căn bản cũng chưa từng nói qua lời ngon tiếng ngọt.
“Quên đi, sao em lại nói với anh vấn đề này chứ,” Lục Thừa Dư nhìn biểu tình vô tội của Nghiêm Mục, khoát tay một cái, “Quản bên ngoài nói cái gì, chúng ta xuống lầu ăn sáng trước đã.”
Hai người mới vừa xuống một nửa cầu thang, liền thấy quản gia đi lên, “Tiên sinh, anh họ ngài tới chơi.”
“Anh họ tới?” Đuôi lông mày Nghiêm Mục cau một cái, hắn không có biết Mục Khải Hoa tự mình tới đây, hắn cùng với Lục Thừa Dư đi tới phòng khách lớn, Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung đang ngồi ở trên ghế sa lon uống trà. Mục Khải Hoa thích thú lật xem một tờ báo, nhìn thấy bọn họ xuống, liền giơ giơ tờ báo trong tay, “Hai đứa dậy rồi, nhanh tới xem tin tức về hai đứa nè.”
Đại khái là biểu hiện của Mục Khải Hoa quá mức bình tĩnh, khiến Lục Thừa Dư cảm thấy không chân thật, y đi tới bên người Mục Khải Hoa, cầm lấy vài tờ báo xem, liền nhìn thấy cách viết khác nhau.
Trong những tờ báo này, có một số tựa hồ ám chỉ y là tiểu tình nhân Nghiêm Mục bao dưỡng, thế nhưng càng nhiều hơn là đăng ảnh chụp Nghiêm Mục quỳ xuống trước mộ cha mẹ y, từ tiêu đề đến nội dung đều nói hai người là thật tâm yêu nhau, thậm chí mơ hồ đang nói hai người đều là nhân tài ưu tú khó có được, tuy rằng giới tính giống nhau thế nhưng cùng một chỗ cũng rất xứng đôi.
“Anh cả, anh hai,” Sau khi Nghiêm Mục đi tới trước mặt hai người chào hỏi, mới từ trên bàn cầm lấy tờ báo khác, sau khi nhìn mấy lần thì để xuống, nhìn về phía Mục Khải Hoa nói, “Anh cả, sau lưng có hai thế lực đang dùng dư luận đánh nhau sao?”
Mục Khải Hoa gật đầu: “Nhìn những bài báo này, rõ ràng là có người nghiêng về phía tiểu Lục, thậm chí trên weibo cùng các diễn đàn lớn cũng chiếm ưu thế, từ tình huống hiện tại, người tin tưởng hai đứa yêu nhau chiếm hơn phân nửa, còn lại một bộ phận chỉ là xem náo nhiệt hoặc là nghĩ tiểu Lục ôm đùi kim chủ.”
Lục Thừa Dư để tờ báo trong tay xuống, để quản gia giúp y cầm laptop tới, nhanh chóng đăng nhập weibo của mình, quả nhiên thấy lượt bình luận và lượt share đã tạo ra kì tích mới, trận thế này thậm chí so với lúc trước y bị cha con Lương gia làm tiến vào cục cảnh sát còn muốn khoa trương.
Phát hiện trên weibo rất nhiều người đặc biệt muốn bọn họ ở chung với nhau, y đem những cái này chặn lại, quay đầu nói với Mục Khải Hoa: “Xem ra đã lớn chuyện, người trên weibo đều muốn điên rồi.”
Mục Khải Hoa cười híp mắt vuốt cằm: “Thú vị thật, sự tình truyền đi thật đủ nhanh.” Hắn nhíu mày, “Tiểu Lục, cậu có nghĩ tới thế lực nào ở sau lưng giúp cho cậu hay không, người này tựa hồ có ý định nói cho tiểu Nghiêm chúng ta biết một việc, đó chính là nếu dám có lỗi với cậu, bọn họ sẽ trừng trị tiểu Nghiêm?”
“Vậy sao?” Vẻ mặt Lục Thừa Dư kinh ngạc nhìn Mục Khải Hoa, sau đó cười híp mắt lắc đầu nói: “Cái này nhất định là lỗi giác của anh, anh cả à. Nếu như phía sau có thế lực to lớn bảo vệ em, em hẳn là đã sớm tiến vào vòng tròn này, sau đó cùng mọi người quen thuộc.” Lại càng không nói đời trước y còn thảm thương như vậy.
“Cũng chưa chắc, không chừng chúng ta sẽ biết kết quả nhanh thôi,” Mục Khải Hoa cười cười, tùy tiện nói, “Được rồi, đội PR đã sắp xếp xong xuôi, anh đã để cho bọn họ bắt đầu tiến hành dẫn dư luận phát triển theo ý chúng ta ở trên mạng, mọi người có ý kiến gì không?”
Nghiêm Mục biết anh họ hỏi hắn có nguyện ý công khai tình cảm không, nếu muốn giấu, thì sẽ nói với bên ngoài bọn họ chỉ là anh em tốt. Hắn nhìn Lục Thừa Dư bên người, “Dựa theo sự thực nói đi, em nghĩ như vậy cũng không có gì không tốt cả.”
Lục Thừa Dư nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mục, lập tức gật đầu cười: “Vốn cũng không có gì không tốt.”
Mục Khải Hoa nhịn không được nhìn Lục Thừa Dư mấy lần, cong khóe miệng: “Được, nếu như vậy, anh biết nên làm thế nào rồi. Buổi chiều anh có an bài cho em một cuộc họp báo nhỏ, các ký giả được mời đều tương đối có tiết tháo, mọi người chuẩn bị phát biểu cho tốt đi.”
Lục Thừa Dư biết việc này cần phải giải quyết sơm, dù sao y cùng với Nghiêm Mục không phải là nghệ sĩ dựa vào tình yêu để gia tăng độ chú ý, cho nên việc này vẫn là sớm giải quyết thì tốt hơn. Y không sợ chú ý, nhưng cũng không muốn người khác đem tình cảm của y làm đề tài nói chuyện, “Phiền phức Hoa ca.”
Nghiêm Mục gật đầu theo: “Cảm ơn anh.”
“Được rồi, hai đứa cũng đừng phu xướng phụ tùy…..” Lời kia vừa thốt ra, Mục Khải Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi sửng sốt một chút mới nói, “Yên tâm đi, cho dù thế nào, chỉ cần hai đứa thấy thích hợp là được.”
Mục Khải Dung vẫn đang xem báo bên cạnh ngẩng đầu liếc Mục Khải Hoa một cái, giữa hai người này đến tột cùng ai là chồng ai là vợ?
“Khụ,” Mục Khải Hoa chú ý tới ánh mắt của em trai, vội ho một tiếng, “Vốn là anh không đồng ý hai nam nhân ở chung với nhau, thế nhưng hai đứa thấy hợp, anh cũng không có lập trường phản đối nữa. Hy vọng hai đứa có thể hảo hảo cả đời, nhớ rõ ngày hôm nay đã dũng cảm đối mặt trước truyền thông như thế nào.”
Lục Thừa Dư kinh ngạc nhìn Mục Khải Hoa, ở trong mắt y, Mục Khải Hoa là một con hồ ly mặt cười, có thể để hắn nói ra lời vày, thực sự ngoài dự liệu của y: “Em biết rồi, Hoa ca.”
Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư, lại nhìn Mục Khải Hoa, “Anh, nếu như không phải vì lo lắng có người bàn tán tiểu Dư, em căn bản cũng không quan tâm truyền thông đưa tin gì.”
“Thế nhưng em chính là lo lắng bọn họ sẽ bàn tán tiểu Lục,” Mục Khải Hoa câu môi cười cười, “Cho nên, em phải thành thật đối mặt với truyền thông.”
Hắn từ trên ghế salon đứng lên, tự tiếu phi tiếu nói: “Con cháu Mục gia, hẳn là nên có tính cách giống em.” Hắn rất may mắn có một người em họ như vậy, mặc dù nó không phải họ Mục, mặc dù có người ở trước mặt hắn gây xích mích ly gián, nói Nghiêm Mục sẽ uy hiếp địa vị của hắn trong lòng gia gia.
Nhưng những người đó vĩnh viễn không bao giờ hiểu được, cái người Mục gia coi trọng nhất đó chính là tình cảm.