Một diễn viên trẻ tên là Trương Phường ngồi bên cạnh nghe Lục Thừa Dư cùng nghệ sĩ nổi danh nói chuyện với nhau, nghiêng đầu nói với vài người phụ tá phía sau mình. Tuy rằng cố kỵ thân phận Lục Thừa Dư, thế nhưng trong lòng hắn cũng không coi trọng diễn xuất của Lục Thừa Dư, huống chi còn dựa vào người đứng sau chen vào kịch tổ.
Hắn thành danh khi còn niên thiếu, mặc dù bây giờ chưa tới ba mươi tuổi, nhưng sớm đã là nghệ sĩ nổi tiếng, lần này diễn 《Càn Khôn》 cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng mà vai thiếu tá hắn hợp ý nhất đã sắp xếp cho Lục Thừa Dư, hắn chỉ đành phải vào vai thư ký không bằng đối phương.
Vào nhà hàng, chỗ ngồi cũng được coi trọng, chủ bàn nhất định là đạo diễn giám chế cùng với vài siêu sao quốc nội quốc tế, bàn phó chính là của người có thân phận có bối cảnh, mấy bàn khác cũng giống như vậy, mặc dù không có sắp xếp theo cấp bậc rõ ràng, thế nhưng vài MC lại bất động thanh sắc đem những người này dẫn đến bàn nên ngồi, mà mọi người tại đây cũng đều thức thời, sẽ không ngồi ở chỗ không nên ngồi.
Lục Thừa Dư vốn định tìm một chỗ ngồi ở bàn thứ ba, ai biết lại được người an bài vào bàn thứ hai, nhìn người trong bàn tùy tiện là có thể lấy ra được một vị siêu sao đi ra ngoài là có cả đống fan lớn ủng hộ, y rất thức thời chọn một vị trí thấp hơn.
Ai biết y mới vừa ngồi xuống, bên trái liền có một người ngồi xuống theo, y nghiêng đầu nhìn lướt qua, đuôi lông mày khẽ run lên, vị này chính là Chu đại thiên vương, Chu Thanh Dong nổi danh trong giới. Làm hậu bối, y lễ phép gật đầu với Chu Thanh Dong. Tuy rằng y không có yêu thích truy tinh, nhưng vẫn xem qua vài bộ phim có Chu Thanh Dong diễn.
“Trong phim tiểu Lục diễn chính là cấp dưới của anh đi?” Chu Thanh Dong sắc mặt ôn hòa cười một tiếng với Lục Thừa Dư, có vẻ thập phần bình dị gần gũi, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bên ngoài, cũng cỡ chừng ba mươi, “Có một cấp dưới đẹp trai thế này, anh đây là thủ trưởng rất có áp lực đấy.”
“Chu ca anh đừng trêu chọc con trẻ nhà người ta như thế,” Một diễn viên tuổi đã hơn năm mươi bên cạnh nghe nói như thế, cười nói, “Thích cậu đều là phụ nữ ba mươi tuổi trở lên, thích tiểu Lục chúng ta đều là các cô gái trẻ tuổi, hai người xuất hiện ở cùng một màn ảnh, đó chính là bắt cóc nữ nhân toàn quốc. Cho nên, cũng không cần áp lực.”
Lời vừa thốt ra, nhất thời giành được tán thành của những người khác. Người đang ngồi đều là lăn lộn trong cái vòng lẩn quẩn này, ít nhiều gì cũng có chút quen thuộc, cho nên rất nhanh thì có người mở đầu lấy Chu Thanh Dong đùa giỡn, thế nhưng đều là vui đùa thiện ý, mơ hồ còn có chút ý tứ tâng bốc Lục Thừa Dư.
Ước chừng trong lòng mọi người đều rõ ràng, bọn họ cho dù lăn lộn tốt như thế nào đi nữa, nếu như phía trên nói một câu, bọn họ có thể từ nay về sau sẽ không có phim quay, hơn nữa sẽ từ từ biến mất, ngay cả fan của bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra điểm không thích hợp.
Lục Thừa Dư cũng biết chỗ khó xử trong giới, cho nên vẫn bày tư thái hậu bối cùng những người này ở chung, thỉnh thoảng cùng những người này vui đùa có chừng mực, thế nhưng từ đầu tới đuôi cũng không có cùng những người này biểu thị ý tứ thân cận.
Y đến diễn 《Càn Khôn》, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì tra một ít sự tình đời trước chưa biết, đồng thời làm quen một ít phong cách của các diễn viên, để xác định sau này lúc mình đầu tư phim, diễn viên nào có thể dùng, diễn viên nào không thể dùng.
Những nghệ sĩ khác đang ngồi đây cũng đều rõ ràng thân phận Lục Thừa Dư cùng bọn họ bất đồng, bọn họ nịnh nọt Lục Thừa Dư thứ nhất là bởi vì thế lực Mục gia, hai là bởi vì bản thân Lục Thừa Dư vừa có tiền lại vừa có mạng giao thiệp, về sau sẽ khó tránh khỏi cơ hội hợp tác chung.
Trương Phường nguyên bản nhìn Lục Thừa Dư không vừa mắt, nhưng thấy Chu Thanh Dong đối với Lục Thừa Dư còn khách khí hơn so với mình, khó chịu trong lòng vơi đi phân nửa, đối với Lục Thừa Dư sinh ra kiêng kỵ.
Tiệc khởi động máy cũng không ăn uống gì nhiều, nhưng Lục Thừa Dư cùng những người này lại quen thuộc thêm một ít. Buổi chiều cảnh đầu tiên chính là cảnh tiệc rượu cần nhiều diễn viên, Lục Thừa Dư ở trong phim là một thiếu tá có xuất thân cao quý, cho nên y phải mặc tây trang mang giầy da lưu hành thế kỷ trước.
Một cảnh tiệc tùng, có đến mấy cái máy quay đồng thời quay bọn họ, ở giữa là một đám nhân sĩ y hương tấn ảnh, bốn phía tất cả đều là nhân viên mặc áo bành tô hoặc là áo gi-lê.
Nhiều đại bài xúm lại cùng một chỗ như vậy, quả thực chính là bát tiên quá hải, các hiển thần thông
(ý chỉ mỗi người một vẻ, mỗi người một bản lĩnh khác nhau), trong đó ai diễn không tốt, ai diễn chưa hợp, rất dễ dàng phân biệt ra được.
Tần đạo vốn cho là Lục Thừa Dư sẽ không thích ứng phương thức quay phim này, thế nhưng làm cho hắn bất ngờ là, Lục Thừa Dư từ đầu tới đuôi cũng không có sai sót gì, đem một thiếu tá nhà giàu cao quý, thành tích ưu dị diễn xuất lô hỏa thuần thanh, tuy rằng chưa tính là hiếm gặp, thế nhưng cũng khiến người ta không kiếm ra được sai lầm.
Quay xong cảnh tiệc tùng, tảng đá trong lòng Tần đạo rốt cuộc rơi xuống. Mặc kệ kịch tổ có bao nhiêu diễn viên thông qua cửa sau đi vào, bây giờ có thể quay ra kết quả như hắn muốn, những thứ khác đều không quan trọng.
《Càn Khôn 》có ý nghĩa rất phi phàm, cho nên từ diễn viên, trang phục đến đạo cụ đều hết sức cầu kỳ, đối với yêu cầu diễn xuất của diễn viên cũng vô cùng quan trọng. Bình thường ở bên ngoài hô phong hoán vũ nổi tiếng bao nhiêu thì tại đây cũng bị mắng vô số lần, Lục Thừa Dư cũng bị Tần đạo rống qua. Tuy rằng bình thường Tần đạo vô cùng hòa ái dễ gần, nhưng đến thời điểm quay phim, đơn giản chính là diêm vương sống, người bị hắn mắng chửi vô số kể.
Phàm là đạo diễn có tài, bất kể bọn họ bình thường trong cuộc sống có bao nhiêu khéo đưa đẩy hoặc là có bao nhiêu ngay thẳng, nhưng lúc quay phim, đều có quan điểm của mình, tỷ như Tần đạo, tỷ như Chương Thạc.
Ngược lại Lục Thừa Dư không cảm thấy đối phương cố ý làm khó dễ mình, trong khoảng thời gian này y lại học được không ít thứ, cho tới khi một vị phó đạo diễn nói cho y biết, y chỉ còn lại cảnh tử trận cuối cùng thì y cảm thấy có chút luyến tiếc.
《Càn Khôn》 yêu cầu kỹ thuật nổ bom mìn vô cùng cao, lấy hiệu quả chân thật nhất làm mục tiêu, còn có nhân viên chỉ đạo chuyên nghiệp hướng dẫn diễn viên làm sao an toàn đi qua điểm nổ.
Quân trang trên người thiếu tá dính đầy bụi bặm, máu cùng với vài chỗ cháy đen, bên người của y tất cả đều là chiến hữu cùng tử trận, đường nhìn đảo qua từng khuôn mặt trẻ tuổi, dưới chân y lảo đảo một chút, nhìn xe thiết giáp lái tới đè ép thi thể các chiến hữu cách đó không xa, đỡ quốc kỳ bị máu nhuộm đỏ, khuôn mặt dính máu từ từ ngẩng lên, nhìn thái dương rực rỡ và bầu trời xanh trên đỉnh đầu, tay đỡ cột cờ căng chặt, nguyên bản bởi vì mất máu quá nhiều mà không còn chút sức lực nào nhưng thân thể vẫn đứng thẳng tắp.
“Quốc nhân bất vong!”
“Quốc bất vong!”
Con ngươi của y dần dần tan rã, tựa hồ nghe thấy thanh âm của đám trẻ con hát quốc ca, tay đỡ cột cờ bỗng dưng buông lỏng, người nặng nề ngã xuống, duy chỉ có lá cờ nhuốm máu đỏ vẫn lay động ở trong gió.
Bởi vì cảnh này rất trọng yếu, cho nên hai bên trái phải vây đầy nhân viên công tác, lúc Lục Thừa Dư thẳng tắp ngã xuống, tâm tình nhân viên công tác dường như nặng nề hẳn đi. Hiện trường diễn xuất mặc dù không có hậu kỳ, không có âm nhạc làm nền, thế nhưng Lục Thừa Dư cũng rất tinh chuẩn bắt được đặc điểm nhân vật.
Thiếu tá xuất thân phú quý, không hiểu nỗi khổ bách tính thông thường, y kiêu ngạo rồi lại có tư cách kiêu ngạo, thế nhưng lúc quốc nạn xảy ra, y không cùng những người khác xuất ngoại tị nạn, mà là thực hiện chức trách của một quân nhân, vì quốc vong thân nghĩa bất dung từ.
“Qua!” Tần đạo trầm mặc chốc lát, giơ tay ý bảo cảnh này qua, sau đó hai người phụ tá bước lên phía trước nâng Lục Thừa Dư dậy, Hà Long cũng đi theo cầm một cái áo phủ thêm cho Lục Thừa Dư.
Loại khí trời này mà mặc quân trang mỏng, quả thực chính là chịu tội, Hà Long cùng hai trợ lý được Nghiêm Mục an bài tới một bên phủ thêm áo cho Lục Thừa Dư, một bên cho y uống nước ấm.
“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư cầm ly nước, uống một hớp lớn mới thấy thanh âm của mình bớt run rẩy, “Vé máy bay trở về đêm nay đặt xong chưa?”
“Đã đặt được rồi,” Hà Long biết Lục Thừa Dư đang lo lắng chuyện của công ty, liền nói, “Nghiêm tổng đã nói, đêm nay sẽ đến sân bay đón ngài.”
Lục Thừa Dư gật đầu, bởi vì quay 《Càn Khôn》, y đã ly khai kinh thành gần một tháng, đây là nhờ Tần đạo có ý quay cảnh của y trước, nếu không, còn không biết lúc nào mới có thể trở lại.
Bởi vì bảo mật hợp đồng, y một tháng này hầu như không có lướt weibo, bình thường nhàm chán liền gọi điện thoại cho Nghiêm Mục, cho nên nghe được Hà Long nhắc tới Nghiêm Mục, y mới phát hiện mình nóng lòng trở lại kinh thành nguyên nhân chủ yếu nhất chính là do nhớ Nghiêm Mục, mà không phải là lo lắng hai bộ phim mình đầu tư hay là cái khác.
“Tiểu Lục hơ khô thẻ tre không tệ,” Tần đạo cười ha hả đi lên trước vỗ vỗ vai Lục Thừa Dư, tự mình đem tiền lì xì đưa đến tay Lục Thừa Dư, “Nghe nói cậu đêm nay phải đi về, tôi bên này không đi được, nên không có cách nào tiễn cậu, lát nữa để phụ tá của tôi lái xe đưa cậu đến sân bay.”
Lục Thừa Dư nhận lấy tiền lì xì, đây là quy củ kịch tổ, nếu như diễn người chết hoặc là diễn cảnh chết đi, kịch tổ sẽ cho một bao tiền lì xì đuổi xui. Y nghe Tần đạo nói xong, vừa nói cảm ơn vừa từ chối, thấy Tần đạo cực kỳ kiên trì, liền đáp ứng, “Vậy làm phiền Tần đạo và phụ tá của ngài, chờ mọi người trở về kinh thành, có cơ hội chúng ta cùng đi uống một chén.”
“Vậy được,” Tần đạo nhất thời cười càng thêm vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Thừa Dư, lần thứ hai thở dài một tiếng nói, “Mầm non tốt như vậy, vậy mà không lăn lộn trong giới này, thực sự là đáng tiếc.” Mấy ngày nay, tuy rằng hắn cũng mắng Lục Thừa Dư, thế nhưng đánh giá ở trong lòng đối với Lục Thừa Dư lại tốt vô cùng.
Biết làm người, lại biết đóng phim, bắt được cảm giác cũng không thua kém so với rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp, thực sự là đáng tiếc.
Sau khi cùng Tần đạo nói xong, Lục Thừa Dư liền đi phòng hóa trang tẩy đi vết bẩn trên mặt, thay quân trang trên người, Lục Thừa Dư nhìn mình trong gương, sau một lúc lâu nói với thợ trang điểm: “Đột nhiên không mặc quân trang thấy có chút không quen, may là tôi đã quyết định không tiến vào cái giới này, nếu không thoát ra khỏi nhân vật thì phiền toái.”
Thợ trang điểm cười nói: “Lục tiên sinh nếu như tiến vào showbiz, nhất định sẽ là siêu sao thiên vương đại hồng đại tử.”
“Vẫn là quên đi, tôi không thích hợp ăn chén cơm này,” Lục Thừa Dư đứng lên, lay quả tóc đầu đinh của mình, “Có thể diễn bộ phim này, tôi đã không còn gì tiếc nuối.”
Lưu Kỳ Nhan từ bên ngoài vào nghe được hai người nói chuyện với nhau, ngồi xuống ở chỗ hoá trang khác, cười nói: “Lục tiên sinh ở giới khác cũng sẽ hào quang đại phóng, ở lại showbiz thì thật đáng tiếc.”
Lục Thừa Dư mỉm cười nhìn Lưu Kỳ Nhan: “Nhan tỷ quá coi trọng em rồi.” Mặc dù y hoài nghi sự kiện tai nạn xe cộ lần trước là do Lưu Kỳ Nhan âm thầm giúp y, thế nhưng sau khi quay 《Càn Khôn》, Lưu Kỳ Nhan chưa bao giờ cùng y thân cận, phảng phất như y chỉ là một người xa lạ. Y thật không ngờ, khi y chuẩn bị rời đi hôm nay, Lưu Kỳ Nhan lại chủ động cùng y nói chuyện.
Lưu Kỳ Nhan cười cười, cầm lấy bút kẻ lông mày chỉnh sửa lông mày của mình, sau đó nói: “Nghe nói đêm nay Lục tiên sinh phải đi về,” Cô để bút xuống, mỉm cười nhìn về phía Lục Thừa Dư, “Chúc thuận buồm xuôi gió.”
Đuôi lông mày Lục Thừa Dư nhướn lên, lập tức cười nói: “Cảm ơn.” Sau khi y ra phòng hóa trang liền nhíu mày, Lưu Kỳ Nhan là nữ nhân thông minh, tại sao sẽ ở trước thời điểm người khác lên máy bay, chúc người ta thuận buồm xuôi gió? Đối với người bình thường hay đi máy bay mà nói, có một số người kiêng kỵ người khác nói thuận buồm xuôi gió, Lưu Kỳ Nhan không có khả năng không biết việc này.
Sau khi nói tạm biệt biệt với vài người y quen, liền an vị để trợ lý đạo diễn lái xe chạy tới sân bay. Hà Long đặt cho y chuyến bay bảy giờ rưỡi tối, hiện tại đã năm giờ chiều, y lo lắng trên đường bị kẹt xe, sẽ không có cách nào chạy tới sân bay kịp lúc.
“Lục Thừa Dư đi rồi?” Trương Phường nghe nhân viên công tác đàm luận bốn phía, nói với người đại diện, “Có hậu trường quả là không giống, ngay cả đạo diễn cũng chiếu cố y nhiều hơn.”
Người đại diện nhìn bốn phía, sau khi xác định không ai nghe được lời Trương Phường liền nói: “Cậu ít nói vài câu đi, ngay cả Chu thiên vương đối với vị kia cũng khách khí, y lại không lăn lộn trong giới giải trí, nên không phải là đối thủ cạnh tranh của cậu.”
Trương Phường trầm mặc, con người sẽ có thời điểm kỳ quái như thế, biết đối phương sẽ không uy hiếp mình, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cảm thấy sự tồn tại của đối phương ảnh hưởng đến mình. Trong lòng hắn rõ ràng, nếu nói là đố kị, nhưng ngay cả chính hắn cũng không rõ, tại sao phải đi đố kị một người không liên quan tới mình.
Hắn ngẩng đầu thấy người đại diện mang vẻ mặt bất đắc dĩ, há miệng, cuối cùng nói: “Tôi đã biết.”