*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Thừa Dư đem bánh ngọt đặt vào trên quầy bar, nghe ra trong lời nói của Thịnh Thiều Nguyên có chuyện, liếc nhìn thư ký đi theo sau lưng Thịnh Thiều Nguyên, y từ trên ghế chân cao nhảy xuống, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn quầy bar, cười ha hả nói với tiếp viên: “Lấy cho Thịnh tổng chúng ta một ly Louis mười ba.” Nói xong câu đó, y quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Thiều Nguyên, “Chắc hẳn tửu lượng của ngài không tệ, có thể uống được rượu mạnh.”
Tiếp viên mở rượu, lấy vài cái ly uống Brandy [1], rót một ly đặt vào trước mặt Thịnh Thiều Nguyên, làm một thủ thế mời dùng, sau đó liền lễ phép lui sang một bên.
Thịnh Thiều Nguyên nhìn Lục Thừa Dư, chậm rãi nâng chân ly rượu lên lắc lắc chất lỏng màu đỏ bên trong, khẽ nhấp một cái cười nói: “Cảm ơn Lục trợ lý nhiệt tình chiêu đãi.” Không uống được rượu mạnh là thói quen hắn rất ít nói cho người khác biết, Lục Thừa Dư hẳn là không biết việc này, hiện tại y mời hắn uống Louis mười ba mạnh nhất, không biết là vô ý hay là bởi vì cái khác.
Nghe tiếng cảm ơn, Lục Thừa Dư mỉm cười, “Thịnh tổng không cần khách khí.”
Ở đây chính là khách sạn cao cấp, người bình thường căn bản cũng không thể đi vào, cho nên thứ không thiếu nhất ở đây chính là rượu nổi tiếng và quý giá. Y nghe ra trong lời nói của Thịnh Thiều Nguyên có ý chế nhạo, cho nên liền rót cho đối phương thêm một ít.
Tề Cảnh Phong và Trương Trạch Vân đối với Thịnh Thiều Nguyên cũng không phải quá quen biết, dù sao bọn họ đều lăn lộn ở kinh thành, đối với địa đầu xà Thịnh Thiều Nguyên ở S thị thì không hiểu rõ bao nhiêu. Nhưng mà, bọn họ nhìn ra người này không đơn giản, nhất là khi nhìn thấy Lục Thừa Dư mời đối phương uống loại rượu này, trong lòng lại càng tăng thêm cảnh giác.
“Nghiêm tổng thật có phúc khí, tìm được hiền nội trợ như vậy,” Thịnh Thiều Nguyên liếc rượu trong ly, lập tức cười ha hả với Nghiêm Mục, “Làm cho chúng tôi thực sự là không ngừng hâm mộ.”
Cái này nhìn như hâm mộ, trên thực tế là đem Lục Thừa Dư nói thành tiểu bạch kiểm dựa vào Nghiêm Mục để sống, có lẽ ở trong mắt Thịnh Thiều Nguyên, cho dù giá trị con người của Lục Thừa Dư có lên đến vài tỷ, thế nhưng so sánh với Nghiêm Mục, vẫn là kém quá xa, hai người sớm muộn gì cũng sẽ tách ra thôi.
Nghe được lời của Thịnh Thiều Nguyên, Trương Trạch Vân không biết thế nào, trong đầu đột nhiên hiện ra hình dáng Lục Thừa Dư đánh người tàn bạo, không tự chủ đứng cách xa Thịnh Thiều Nguyên, hướng Lục Thừa Dư cọ cọ, bày tỏ lập trường của mình.
“Thịnh tổng nói đùa, hiền nội trợ gì chứ? Y ở nhà cho tới bây giờ cũng không thích nấu cơm, nếu không có tôi, không chừng sẽ đem mình đói ngất đi,” Nghiêm Mục tứ lạng bạt thiên cân nói, “Y là đại lão gia bạc tỷ, nhưng bởi vì tôi lại phải đi làm trợ lý, cái này đã hết sức ủy khuất cho y rồi.”
Thịnh Thiều Nguyên kéo khóe miệng cười cười, thật không ngờ Nghiêm Mục lại vì Lục Thừa Dư nguyện ý nói những lời này, hắn khiêu mi nhìn Lục Thừa Dư từ đầu tới đuôi đều bảo trì nụ cười, tuy rằng loại tướng mạo ở trong đám nam nhân quả thực vô cùng chói mắt, thế nhưng có đẹp đi nữa thì cũng là nam nhân, thật không nghĩ tới khẩu vị Nghiêm Mục là như vậy.
“Của anh chính là của em, em tự giúp mình, có cái gì ủy khuất chứ,” Lục Thừa Dư mỉm cười nhìn về phía Thịnh Thiều Nguyên, “Có cái gì tốt đâu mà Thịnh tổng hâm mộ, ngài so với tôi còn mạnh hơn, nhất định có thể tìm được một bạn đời như ý.”
Lời này nghe thật khách khí, nhưng hình như có chỗ không đúng thì phải? Tề Cảnh Phong ở bên cạnh nghi ngờ nhìn thoáng qua hai người, nhưng mà thấy Thịnh Thiều Nguyên vẫn tươi cười, cho nên dứt khoát ngồi qua một bên uống này nọ.
Thịnh Thiều Nguyên biết Lục Thừa Dư đem lời nói mới rồi trả lại cho hắn, hắn không giận mà còn cười, khen Louis mười ba là rượu ngon, sau đó giơ ly rượu nói, “Hiếm khi gặp gỡ, mọi người cùng nhau uống một ly nào.” Hắn chưa từng hiển lộ sở thích với người bên ngoài, chỉ là một ly rượu, Thịnh Thiều Nguyên hắn vẫn uống được.
Lục Thừa Dư bưng ly rượu lên, chậm rãi cùng Thịnh Thiều Nguyên chạm ly, lại cười híp mắt cùng Nghiêm Mục chạm một cái, sau đó mới ưu nhã uống một ngụm, giống như nơi này là một tiệc rượu cao cấp, mà không phải là nơi giải trí.
Trương Trạch Vân tự tiếu phi tiếu nhìn mấy người bọn họ, biết Thịnh Thiều Nguyên người này không đơn giản, chỉ sợ là đối thủ cạnh tranh của Mục ca trên phương diện làm ăn, cho nên Lục Thừa Dư làm cái gì, hắn đều rất phối hợp, con người hay bao che khuyết điểm, hắn cũng không ngoại lệ.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
https://shiye91.wordpress.com/.Sau khi uống rượu xong, Thịnh Thiều Nguyên để ly rượu xuống, cười chỉ xuống bàn đánh bài, ánh mắt đảo qua trên người của Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư một lần, phong độ nhẹ nhàng nói: “Đến nơi này, không chơi vài ván thì không vui, Lục trợ lý có thể cùng tôi chơi vài ván không?”
“Tôi chơi không được tốt, Thịnh tổng đừng cười nhé,” Lục Thừa Dư lập tức không chút do dự đáp ứng, sau đó ngồi đối diện với Thịnh Thiều Nguyên, giơ tay lên nói: “Thịnh tổng, mời.”
“Mời,” Thịnh Thiều Nguyên đốt một điếu xì gà, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn. Thư ký phía sau hắn nghi ngờ nhìn Lục Thừa Dư nhàn nhã tự tại, theo báo cáo điều tra, Lục Thừa Dư cũng không dính bài bạc, cuộc sống với Nghiêm Mục rất đơn giản sạch sẽ, vậy mà lúc này ngồi ở đây cũng không rụt rè lấy nửa điểm, toàn thân cao thấp đều lộ ra phong phạm, thật đúng là khiến người ta nhìn không ra đây là một người tuổi trẻ làm giàu không lâu.
Còn có Nghiêm Mục đối với tiểu tình nhân Lục Thừa Dư cũng quá dung túng đi, đỉnh đạc đem người ném qua một bên, tự mình ngồi ở đó chờ chia bài, hai người này đến tột cùng là ai ôm đùi ai a?
“Raise!” Thịnh Thiều Nguyên căn bản không nhìn bài trong tay, trực tiếp ném ra một đống chip.
“Call.” Lục Thừa Dư cười híp mắt đem tay đẩy một ít chip ra ngoài, sau đó cười híp mắt nhìn Nghiêm Mục, Nghiêm Mục liền đổi một đống chip đặt vào bên tay y.
“Lục trợ lý thật có phúc khí,” Thịnh Thiều Nguyên gảy xì gà, “Một nhân vật như Nghiêm tổng lại đối với cậu thiên y bách thuận như vậy.”
Lục Thừa Dư biết trong lời nói của hắn trào phúng y dùng thủ đoạn đem Nghiêm Mục mê hoặc thần hồn điên đảo, bởi vì thân phận của Nghiêm Mục và Thịnh Thiều Nguyên, bên cạnh bàn đã không ít người đứng xem náo nhiệt, lời này của Thịnh Thiều Nguyên không phải nói cho y nghe, mà là nói cho những người xem náo nhiệt nghe.
“Ngay cả con người anh ấy cũng đều là của tôi, kêu anh ấy đổi cho tôi ít chip cũng là việc bình thường,” Lục Thừa Dư thưởng thức chip, giống như không nghe ra ý tứ trong câu nói của Thịnh Thiều Nguyên, cười híp mắt nói, “Cái gọi là người yêu, của anh chính là của em, của em chính là của anh, nếu như tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, làm sao gọi là người yêu chứ. Thịnh tổng, có phải ý của ngài là vậy không?”
Có thể tới nơi đây đều là người có thân phận, mọi người nghe xong Lục Thừa Dư nói, lại thấy Nghiêm Mục phía sau y vậy mà không có nửa điểm phản đối, thậm chí còn lộ ra vài phần vui mừng, không khỏi thừa nhận, Nghiêm đại công tử nổi danh kinh thành lại thua trong tay một nam nhân.
“Lục trợ lý kiến thức sâu rộng,” Thịnh Thiều Nguyên đem chip đẩy ra ngoài, tiếp tục nói, “Là Thịnh mỗ nông cạn.”
Lục Thừa Dư cười mà không nói, chỉ là tiếp tục đẩy chip ra, hiển nhiên không có bị Thịnh Thiều Nguyên tài đại khí thô hù dọa, trái lại khiến người xem náo nhiệt càng thêm hào hứng.
Không nói hai người đã quăng ra hơn 100.000 chip, chỉ tính bát quái giữa Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư, cũng đủ để cho bọn họ tò mò. Vốn là bọn họ cho rằng Nghiêm tổng đối với Lục Thừa Dư chỉ là mới mẻ nhất thời, nhưng mà nhìn tình trạng này, Nghiêm đại công tử đối với Lục Thừa Dư quả thật giống như chân ái, bộ dáng này, ẩn ý mọi chuyện đều theo ý Lục Thừa Dư.
Mọi người vội vàng xem náo nhiệt, đối với thắng thua không có hứng thú, cho nên khi Thịnh Thiều Nguyên cùng Lục Thừa Dư đem chip trên bàn cược hết, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, chip trên bàn đã trên 1 triệu.
“QKA flush,” Thịnh Thiều Nguyên đem xì gà dập tắt trong gạt tàn thuốc, dựa vào lưng ghế, hiển nhiên đối với bài trong tay của mình hết sức hài lòng.
Lục Thừa Dư không vội lật bài của mình, mà mỉm cười vỗ tay nói: “Bài tốt bài tốt.”
Ngay lúc mọi người vây xem cho rằng Lục Thừa Dư nhất định phải thua, y chậm rãi lật bài của mình, một bộ biểu tình bất ngờ nói: “Ai nha, thật trùng hợp, là ba con K.”
Mọi người nhất thời kinh hô, bài này thế nhưng lớn hơn bài của Thịnh Thiều Nguyên, đại thể mọi người ở đây đều là lăn lộn ở kinh thành, tình cảm tự nhiên sẽ nghiêng về Lục Thừa Dư, mà không phải là người ngoại lai Thịnh Thiều Nguyên từ S thị, cho nên khi ván bài kết thúc, mọi người chung quanh nhất thời vỗ tay.
“Cám ơn,” Lục Thừa Dư mỉm cười với Thịnh Thiều Nguyên, cũng không thèm nhìn dealer đang đẩy chip tới cho mình, trái lại đẩy trở về phân nửa, “Tôi cùng Thịnh tổng bất quá là đùa một chút, chip này không tính.”
“Lục trợ lý làm gì thế, thua là thua, thắng là thắng, sao có thể tính vậy,” Thịnh Thiều Nguyên cười đứng lên, “Bất quá là chơi một ván giết thời gian, Lục trợ lý đừng quá khách khí. “
Lục Thừa Dư đứng lên theo, nghe vậy cười cười: “Thịnh tổng phóng khoáng, là tôi bêu xấu.”
Thịnh Thiều Nguyên cười hai tiếng, sau đó nói: “Có thua có thắng, rất bình thường.”
Trương Trạch Vân nghe ra lời này không đúng, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư, thấy thần sắc hai người vẫn như thường, vì vậy cũng cho rằng đối phương chỉ là thuận miệng, trong lòng lại nghĩ, Mục ca và Tiểu Lục thật đúng là trời sinh một đôi, chí ít năng lực khống chế vẻ mặt so với hắn mạnh hơn nhiều.
Thịnh Thiều Nguyên ly khai bàn đánh bài, nhìn thời gian, liền áy náy cười với Lục Thừa Dư, “Tôi còn có một số việc muốn làm, sau này gặp lại.”
“Đi thong thả,” Lục Thừa Dư mỉm cười nhìn Thịnh Thiều Nguyên ly khai, chờ người biến mất ở cửa, y mới nói khẽ với Nghiêm Mục, “Vị Thịnh tổng này ý đồ đến đây hình như bất thiện.”
Nghiêm Mục câu khóe miệng: “Đừng để ý hắn.”
Trương Trạch Vân sờ sờ mũi, nhìn Nghiêm Mục một chút, lại nhìn Lục Thừa Dư một chút, trầm mặc không nói.
“Boss, Lục Thừa Dư kia cũng quá kiêu ngạo rồi,” Thư ký đi theo phía sau Thịnh Thiều Nguyên cau mày nói, “Nếu không chúng ta nghĩ biện pháp trừng trị y.”
“Trừng trị y?” Thịnh Thiều Nguyên dừng bước lại, quan sát thư ký gầy yếu trên dưới một phen, “Cậu đi?”
Thư ký: “…..”
Thịnh Thiều Nguyên cười một tiếng, tùy tiện nói: “Dám ở dưới mí mắt Mục lão gia tử cùng Nghiêm Mục ân ái, y coi như là có can đảm. Tôi đang ước gì Nghiêm gia và Mục gia náo nhiệt đây, tôi đi chỉnh y làm cái gì.”
Thư ký cúi đầu yên lặng nghĩ, nói hào phóng như vậy, giống như ngài không bị đối phương chọc cho phát hỏa ấy.
Thịnh Thiều Nguyên quay đầu lại nhìn hội sở sau lưng, rũ mí mắt kéo kéo khóe miệng, chí ít hắn hiện tại đã biết Lục Thừa Dư là một hồ ly cắn người, rất khó đối phó.
Hắn sẽ chờ xem Mục gia lúc nào sẽ xuất thủ.
Phần náo nhiệt này ở kinh thành, hắn không muốn bỏ qua đâu.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
[1] Ly uống Brandy: