""Cô ở với mẹ từ nhỏ, thành tích khá tốt, tính cách yếu đuối, thường xuyên bị bạn học xung quanh bắt nạt. Năm cô học lớp mười một, mẹ cô đã chen chân vào gia đình nhà người khác, trở thành người thứ ba, dựa vào quan hệ của đối phương mà chuyển cô đến trung học Gia Kỳ, quen Trì Ưng, trở thành bạn gái nó. Năm cô mười tám tuổi, mẹ cô khó sinh qua đời, mà cô dựa vào đứa bé kia được nhà họ Tần giúp đỡ, có thể thuận lợi ở lại trung học Gia Kỳ, đồng thời thuận lợi đậu đại học Bắc Ương...""
Tô Miểu nghe ông cụ bình tĩnh kể lại, từng câu từng chữ dường như đang công khai tử hình cô, bóc trần thân thế khiến cô không chịu nổi, làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
""Mẹ cháu... không phải người thứ ba.""
Toàn thân Tô Miểu như không còn sức lực, giọng nói khàn đi, đối mặt với tất cả lời lên án này, cô chỉ lên tiếng giải thích vì mẹ mình: ""Bà ấy bị lừa, người đàn ông kia lừa bà ấy.""
""Chuyện này không quan trọng, không phải ngay cả con cũng sinh rồi sao?"" Ông cụ kia bình tĩnh nhìn cô: ""Dựa vào gia cảnh lúc đó của mấy người mà nói, đứa nhỏ cô ta sinh ra cũng là vì muốn cho cô một tương lai tốt hơn.""
""Ông từ thủ đô ngàn dặm xa xôi đến chính là vì muốn thảo luận với cháu rằng, mẹ cháu qua đời vì một suy nghĩ sai lầm trong phòng học của cháu sao?""
Khóe mắt đầy nếp nhăn của ông cụ hơi nâng lên: ""Không nên sao?""
""Người mất thì đã mất rồi, chuyện cũ trước kia cũng bỏ đi.""
""Nhưng cô vĩnh viễn là con gái của cô ta.""
""Đúng, thì sao? Cháu cũng sẽ không vạch rõ giới hạn với mẹ cháu. Nhưng cháu biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, đạo đức của cháu không có vấn đề, cũng không làm việc thẹn với lương tâm.""
Một câu trả lời rất nhanh, ông cụ hình như có chút kinh ngạc: ""Tính cách mạnh mẽ không chịu thua như vậy mà còn có thể ở bên thằng nhóc Trì Ưng kia lâu như thế, đúng là hiếm thấy.""
Tô Miểu hơi cắn môi dưới: ""Tình cảm của cháu và Trì Ưng rất tốt.""
""Con người không có khả năng chỉ dựa vào tình cảm để chống đỡ mà sống hết cuộc đời dài dằng dặc này.""
Tô Miểu biết ông cụ đi từ thủ đô ngàn dặm xa xôi đến đây tất nhiên không phải vì muốn tìm cô cãi nhau.
Ông ấy muốn cho cô biết khó mà lui, vì Trì Ưng kiên trì nên chút tình cảm này của cô mới là... điểm yếu nhất.
Tô Miểu nói lời thoại của Tần Tư Nguyên: ""Yêu không thể chèo chống được một đời tương lai dài dằng dặc, vậy thì cái gì có thể? Tiền sao?""
Đôi mắt đen nhánh của ông cụ hiện lên chút xao động: ""Đúng là nhanh mồm nhanh miệng.""
""Cháu là giáo viên dạy văn.""
""Trừ chuyện đó ra, không còn gì khác."" Ông cụ cũng là người thoải mái, trực tiếp tỏ rõ thái độ: ""Trình độ và chức nghiệp... cũng không tệ lắm.""
""Cháu không phải không còn gì khác, cháu từng đạt được rất nhiều giải thưởng, còn có thư pháp nữa, cháu rất ưu tú, đây là lần đầu ông gặp cháu, ông không nên nhận xét như vậy.""
""Cô biết đấy, ngay cả Trì Ưng cũng không dám nói với tôi như vậy."" Ánh mắt ông ấy trở nên sắc bén.
""Biết, Trì Ưng cũng không dám nói chuyện với tôi như ông.""
""...""
Trận đọ võ mồm này của ông cụ, lại không khiến ông tức giận như vẫn nghĩ.
Ông ấy nhìn cô gái nhỏ trước mặt bằng ánh mắt thú vị: ""Tiếp tục đi, có gì nói hết ra.""
Thế là Tô Miểu cố gắng nói nhanh: ""Ông biết thân thế của cháu, biết hết quá khứ của cháu... Tất cả đều không phải lỗi của cháu, nếu có thể, cháu cũng muốn trở thành con cái của một gia đình bình thường.""
""Tôi biết chuyện này không thể trách cô, nhưng vậy thì sao chứ, con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, có nhiều thứ được gọi là định mệnh, huyết thống và xuất thân quyết định chúng ta sẽ trở thành con người như thế nào, tương lai sẽ gặp những khó khăn ra sao, tất cả đều đã sớm được định sẵn.""
Ông cụ nhìn cô cười lạnh: ""Ông, cháu biết ông là người thông tình đạt lý, lúc trước khi cháu gửi báo cáo cứu hộ cháy núi cho tập đoàn Bắc Côn qua Weibo, ông đã gọi anh ấy trở về tham gia cuộc họp hàng năm. Chuyện này nói rõ ông coi trọng nhân cách con người, không phải là người cổ hủ gia trường chỉ muốn tìm người môn đăng hộ đối.""
""Thật thú vị, vừa rồi còn mạnh mẽ, lúc này lại bắt đầu nói lời tâng bốc tôi, cô gái này... đúng là gió chiều nào nghiêng chiều đấy.""
Tô Miểu đương nhiên cũng không cần mặt mũi, vì hạnh phúc của mình, cô chắc chắn phải liều lĩnh cố gắng tranh thủ: ""Nếu như ông đã không cần gia thế dòng tộc, ông có thể thử chấp nhận cháu được không? Hoặc hiểu về cháu trước.""
""Tôi đã hiểu đủ về cô, Trì Ưng tốn không ít tiền trên người cô, vì để chữa trị tổn thương mà gia đình cô mang tới.""
Một chiêu này, lại lần nữa trúng vào điểm yếu của Tô Miểu.
""Bây giờ cháu đang tiếp nhận trị liệu, cháu sẽ từ từ khá lên, còn có thể tiếp tục kiểm tra, ông, ông cho cháu một cơ hội chứng minh lựa chọn của ông không sai đi.""
""Tình cảm tuổi thanh xuân luôn khiến người ta khó quên, nếu không Trì Ưng cũng sẽ không cố ý mạo hiểm mà xúc phạm tôi để biện luận cho cô.""
Khuôn mặt ông cụ không chút thay đổi nhìn cô: ""Cô không có gì cả nên đương nhiên muốn nắm nó thật chặt, giống như đang nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của mình vậy. Nhưng xin lỗi vì tôi đã nói thẳng, tình cảm của cô đối với nó quá không lành mạnh, tôi không thể ủng hộ và tán thành được. Cô sẽ kéo chân nó lại, trở thành một vết bẩn trong cuộc sống của nó.""
Tô Miểu chán nản lùi về sau hai bước, dựa vào cạnh bàn, tiếng ve kêu đến khàn giọng ngoài cửa sổ như lấp kín thế giới của cô, ồn ào, chói tai, giống như bài ca phúng điếu cuối cùng trong mùa hè.
Ông cụ nói xong quay người rời khỏi phòng học, khi ông chuẩn bị bước ra ngoài, Tô Miểu đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Ông cụ quay đầu: ""Buồn cười sao?""
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Tô Miểu vang lên.
""Tình cảm của cháu đối với anh ấy không lành mạnh... Vậy ông có biết dưới cảm xúc nhìn như lành mạnh của anh ấy... là ngọn nghiệp hỏa không cam lòng mạnh mẽ đến chừng nào không?""
""Ông chăm sóc anh ấy, quan tâm anh ấy sao?""
""Những năm qua, người cùng đứng dưới địa ngục với anh ấy là cháu.""
Bước chân của ông cụ dừng lại.
""Cho nên, không phải cháu muốn kéo chân anh ấy lại, mà là anh ấy cam tâm tình nguyện... rơi xuống bên cạnh cháu.""
*
Tô Miểu đội mưa về nhà, nhốt mình trong nhà, lấy hũ tro cốt mẹ trong ngăn tủ ra rồi ôm chặt vào lòng.
Cô ôm rất chặt, chặt đến mức cạnh hộp đâm vào ngực khiến cô đau nhói.
Giống như một con ngựa hoang phi nước đại trong bóng tối, mãi mãi, mãi mãi không thể thấy được con đường phía trước.
Không phải lỗi của cô mà, sao lại là lỗi của cô chứ! Cô đâu thể lựa chọn xuất thân của mình...
Mẹ mất, cũng không phải là lỗi của cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, gió lớn gào thét mang theo dấu hiệu bão tố sắp đến không rõ ràng, mà trong điện thoại di động, tin nhắn Trì Ưng mới gửi hiện lên.
""Đã xuống máy bay, mưa rất lớn, Tiểu Ưng đừng tới đón anh, ở nhà chờ anh, ngoan.""
Tô Miểu cắn cổ tay của mình, cắn một cái vừa mạnh vừa lớn đến mức máu tươi chảy ra, giữa răng và môi cảm nhận được sự tanh mặn.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, giọng nói của ác ma vang lên.
""Con gái ngoan, mau mở cửa đi!""
""Bố hết tiền tiêu rồi, tiền lần trước đã hết được hai ngày rồi.""
""Lại cho bố thêm ít tiền đi.""
Tô Miểu mở to hai mắt nhìn, nhịp tim giống như nhịp trống, âm thanh vang dội làm rung động lồng ngực cô.
Lại... đến rồi!
Trong giây lát, cô mở cửa phòng ra, người đàn ông có bớt đen toàn thân ướt đẫm, vô tư bước vào phòng: ""Mẹ nó, đi được một nửa đường thì tự nhiên trời mưa, quần áo cũng ướt hết rồi, con có quần áo không mang ra đây cho bố thay, lấy một bộ quần áo hàng hiệu của bạn trai con đến đây cho bố mặc.""
""Không có, không có quần áo, không có tiền!""
""Không cho tao sao, tao tự mình tìm nha!""
Từ Nghiêu xông vào phòng, bắt đầu lục tung hết lên, thứ gì cũng lục hết lên, bao gồm cả đồ trang sức mà trước kia mẹ cô rất thích, vòng tay dây chuyền các kiểu, chỉ cần là đồ đáng tiền đều sẽ bị ông ta lục ra.
""Dừng tay!"" Tô Miểu dùng sức kéo lấy ông ta: ""Ông không được lục đồ của tôi, đây là đồ của mẹ tôi! Là đồ duy nhất mà mẹ tôi để lại!""
""Được rồi, tao không động vào mẹ mày, dù gì cũng không đáng tiền.""
Từ Nghiêu trực tiếp đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong quả nhiên có mấy bộ quần áo đàn ông, còn có một bộ âu phục cao cấp, đây đều là đồ lúc trước Trì Ưng để lại nhà cô để tiện thay giặt.
""Oa! Những thứ này đáng tiền này!"" Từ Nghiêu lấy toàn bộ quần áo đàn ông trong ngăn tủ ra ngoài, nhìn qua nhãn hiệu: ""Quả nhiên vẫn là con rể tao có tiền đồ nha! Ha ha ha, để bố vợ của nó cũng mặc thử quần áo hàng hiệu xem nào.""
Tô Miểu liều lĩnh xông đến, ôm chặt lấy bộ âu phục cao cấp kia: ""Ông không được đụng vào!""
Sắc mặt Từ Nghiêu dần trầm xuống: ""Đưa cho tao.""
""Đây không phải của ông! Ông không thể động vào được!""
""Ông đây bảo mày đưa cho tao!""
Ông ta tiến lên cướp lấy, Tô Miểu vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, lui ra phía sau đến tận hộc tủ: ""Ông sinh ra tôi lại bỏ mặc tôi, bây giờ ông đang làm cái gì vậy? Ông biết không, ngay cả mẹ tôi cũng là do ông hại chết!""
""Tao hại chết cô ta? Cô ta sinh con cho thằng đàn ông khác nên mới chết, liên quan gì đến ông đây?""
""Năm đó ông khiến bà ấy mang thai rồi mặc kệ bà ấy, sao ông lại khiến bà ấy mang thai chứ?"" Tô Miểu ôm âu phục, mắt đầy tơ máu, điên cuồng la hét với ông ta: ""Vì sao sinh ra tôi lại bỏ mặc tôi?""
Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười tàn ác nham hiểm: ""Đừng nói bố bỏ mặc con, năm con lên tiểu học bố có quay về, con quên rồi sao.""
""Ông... Ông quay về...""
""Tao muốn mang mày đi, tao muốn mang mày đến Macao sống những ngày tháng đẹp đẽ, gương mặt này của con gái tao, tương lai có thể mang đến cho ông đây một cuộc sống vô cùng tốt đẹp, nhưng con mụ già đó đã ngăn lại không cho, nếu như lúc trước cô ta không giấu mày đi thì bây giờ mày đã có giá trị hàng trăm hàng ngàn vạn rồi.""
Dây cung trong đầu Tô Miểu đứt hoàn toàn.
""Lần đó... Ông đối xử với bà ấy...""
""Cô ta đúng là ít được “làm” mà, là một con khốn, cô ta có vẻ như thiếu đàn ông, nên ông đây đành phải thỏa mãn cô ta."" Vẻ mặt người đàn ông vô cùng tự đắc, dường như vẫn còn cảm giác ngày đó.
Mưa to gió lớn ngoài cửa sổ như thổi vào lòng cô, thổi vỡ nát thế giới của cô.
Cô ngã ngồi trên mặt đất như một con búp bê vải cổ xưa bên giường, rách nát không chịu nổi.
Người đàn ông thấy cô không còn sức lực thì tiến đến cướp lấy bộ âu phục cao cấp cô đang ôm trong ngực.
Nhưng không ngờ rằng Tô Miểu vẫn còn ôm chặt lấy nó giống như dây leo quấn quanh vậy, cho dù ông ta có kéo như thế nào thì cô cũng không hề buông tay.
""Bốp"" một tiếng, bàn tay ông ta tát lên mặt cô, khiến cơ thể cô nghiêng sang một bên, đầu đập vào trong tủ.
""Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.""
Người đàn ông cầm bộ âu phục đi, ánh mắt như giếng cổ cạn khô của Tô Miểu lại từ từ di chuyển, cô thấy bình hoa sứ trong tủ.
Đó là chiếc bình sứ mà mẹ cô thích nhất.
Bà là một người phụ nữ rất tốt, thích trang điểm, thích đi du lịch, thích chụp ảnh, cũng thích cắm hoa...
Cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào, cứ cách ba bốn ngày, bà sẽ mua một bó hoa tươi về cắm trong bình sứ, bà thích nhất là phối hoa bách hợp và hoa hồng.
Tô Miểu nói hai loại hoa này rất không hợp nhau, nhưng bà nói không sao, hai loại hoa đều có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Bà hi vọng trong nhà lúc nào cũng sẽ thơm tho, như vậy thì tâm trạng cũng rất thoải mái.
Bà yêu quý cuộc sống, cũng rất mong chờ vào tình yêu, nhưng lại luôn gặp phải người xấu, bị người ta lừa gạt...
Cho đến giờ phút này Tô Miểu mới nhớ lại toàn bộ, khi cô trốn trong tủ quần áo nghe được tiếng kêu khóc thống khổ, tiếng bạt tai, tiếng mắng chửi của mẹ và tiếng đấm đá càng mạnh mẽ hơn.
Bóng lưng màu đen kia, khi ông ta xoay người... Tô Miểu đã thấy được gò má của ông ta, còn có cả vết bớt đen trên mặt nữa.
Giống như dấu ấn của ác ma.
Mẹ vẫn luôn bảo vệ cô, tình yêu của bà dành cho cô lớn hơn thế giới.
Tô Miểu nhìn người đàn ông vơ vét đồ đạc trong nhà không sót chút gì đang quay người đi ra, cô chậm rãi cầm bình sứ lên, đối mặt với bóng lưng ác ma của ông ta, dùng hết sức lực của bản thân mà nâng tay lên.
Cuối cùng, cô mở to mắt nhìn máu tươi chảy ra từ đầu của ma quỷ, giống như một con rết đỏ tươi... uốn lượn chảy xuống.
Ma quỷ, cuối cùng cũng không thoát được.
...
Sau khi Trì Ưng nhận điện thoại của Tô Miểu đã không ngừng chạy về nhà, anh tìm thấy Tô Miểu trong ngõ nhỏ dưới cơn mưa to.
Mưa to khiến toàn thân cô ướt đẫm, cô đã sợ đến mức co quắp lại, trốn trong góc mà run rẩy.
""Trì Ưng, em giết người, em giết ông ta."" Tô Miểu nắm chặt lấy ống tay áo anh, run giọng nói: ""Cuối cùng cũng không sợ nữa, mẹ em cũng không cần sợ nữa.""
""Trì Ưng, em giết người, làm sao bây giờ?""
""Em xong rồi.""
Không biết trên mặt cô là nước mắt hay là nước mưa, có lẽ đều có, cô tuyệt vọng nắm chặt lấy tay anh: ""Em muốn cùng anh kết hôn, bất kể khó khăn nào cũng đều có thể vượt qua, cái gì em cũng không sợ, nhưng nếu như ông ta ở đây...""
""Trì Ưng, em giết ông ta rồi, làm sao bây giờ... Em xong rồi.""
Trì Ưng ôm chặt lấy cô gái nhỏ vào trong lòng: ""Đừng sợ, Tiểu Ưng, bình tĩnh nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?""
""Bố em... Không, ông ta không phải là bố em, ông ta là một tên cặn bã, một tên khốn! Em giết ông ta, em báo thù cho mẹ!""
""Ông ta ở đâu?""
""Trên... trên tầng.""
Sự phẫn nộ trong mắt Tô Miểu lập tức biến thành sợ hãi, cô ôm chặt lấy bản thân: ""Chảy thật nhiều máu... Ông ta chết...""
""Bây giờ em ở lại đây, anh đi lên xem một chút, được không?""
""Đừng, anh đừng đi!"" Tô Miểu ôm chặt Trì Ưng: ""Anh đừng đi! Van xin anh! Chúng ta ở cùng một chỗ!""
Trì Ưng dùng sức ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: ""Tiểu Ưng, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, đừng sợ, yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.""
Tô Miểu cứ kéo anh lại như cũ, nhưng Trì Ưng vẫn đi thẳng lên nhà.
Cô không biết nên làm gì, cô đã phạm phải sai lầm không thể cứu được.
Trừ khi đảo ngược thời gian, nếu không...
Tô Miểu chật vật đứng lên, dưới cơn mưa to, cô lảo đảo đi xuống chín mươi ba bậc thang.
Lúc cô còn đi học, mỗi ngày cô đều đếm số bậc thang mình phải leo lên, cô vô cùng mong chờ sẽ có một ngày cô có thể thật sự leo lên đỉnh cao, có thể trở nên nổi bật, có thể ""mây xanh lên vút ta nhờ gió đông"" (1).
(1) câu thơ trong bài thơ "Lâm Giang tiên"" của Bảo Thoa, chương 70 của Hồng lâu mộng.
Tất cả ác mộng bắt đầu trong cơn mưa tuổi thơ của cô, và cũng sẽ kết thúc trong cơn mưa này.
Tất cả những đau đớn, đấu tranh, mâu thuẫn, không cam lòng... đều sẽ kết thúc.
Tô Miểu đi qua đường cái, lảo đảo đi đến bên cạnh sông Gia Lăng.
Sông Gia Lăng cuồn cuộn chảy về phía xa, cuối cùng chảy ra biển cả.
Sông lớn biển cả chính là khát vọng cuối cùng của Tô Miểu.
Nếu như trong hiện thực cô vĩnh viễn không có cách nào đến được bến bờ ước mơ của mình, có lẽ sau khi cô nhắm mắt...
Cô nhắm mắt lại, giang hai tay ra giống như đón chào một cuộc sống mới, đang định thả mình xuống dòng nước cuồn cuộn của sông Gia Lăng.
Một đôi tay vươn ra từ phía sau mạnh mẽ ôm cô lại, đưa cô vào trong vòng tay ấm áp.
Giọng của người đàn ông khàn khàn như đang tức giận: ""Em muốn đi đâu.""
Tô Miểu quay đầu lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trì Ưng, anh vẫn đẹp trai sắc bén như thời niên thiếu, chỉ là trong mắt anh vẫn còn tơ máu, sắc mắt âm trầm, ôm chặt cô gái vào trong ngực, sợ thả lỏng tay sẽ mãi mãi mất cô: ""Cái gì cũng đừng nghĩ, em là của anh...""
""Trì Ưng, đời này của em kết thúc rồi.""
Tô Miểu tuyệt vọng ôm anh.
""Em không biết nên làm gì bây giờ, anh nói xem bây giờ em nên làm gì đây.""
""Em thật sự rất sợ... Em giết người...""
Trì Ưng im lặng thật lâu rồi nói: ""Tô Miểu, tất cả đều là giả, trong phòng không có người.""
""Cái gì, sao lại thế...""
""Em còn nhớ không, bác sĩ Hứa nói em có bệnh về thần kinh. Người đàn ông kia là do em tưởng tượng ra, em rất dũng cảm, Tiểu Ưng, em vẫn luôn rất dũng cảm, em đã đánh bại ông ta, trên thế giới không còn ai có thể tổn thương em nữa.""
""Không không, không phải, em nhớ rõ em đã cầm bình hoa đập vào đầu ông ta, đầu ông ta chảy đầy máu, chính mắt em thấy ông ta ngã xuống trước mặt em...""
Trì Ưng nắm lấy bả vai run rẩy của cô, cố gắng giúp cô bình tĩnh, kiên định nhìn thẳng vào mắt cô.
""Tin anh, tất cả đều kết thúc rồi.""
...
Tô Miểu tỉnh lại lần nữa là trong phòng thôi miên ở trung tâm tâm lý của bác sĩ Hứa.
Cô nằm trên ghế nhung đen mềm mại, trên bàn trà đốt hương an thần, rèm cửa dày dặn toát lên sự trang nghiêm yên lặng, trên mặt bác sĩ Hứa vẫn là ý cười dịu dàng như cũ, anh ấy đưa cho cô một cốc nước ấm: ""Vẫn ổn chứ?""
""Bác sĩ Hứa, vừa rồi có phải tôi lại... lại tiến vào trạng thái thôi miên không?""
""Ừm, lần này không phải là ký ức tuổi thơ mà đã thêm một số hình ảnh tưởng tượng.""
""Cho nên, tất cả đều là giả, người đàn ông kia chết...""
""Không sai, lần này cô không còn khoanh tay đứng nhìn như khi còn bé nữa, cô đã có hành động.""
""Hành động?""
""Tiểu Tô Miểu ngày nhỏ yếu ớt bất lực, chỉ có thể trốn trong tủ quần áo nhìn mẹ mình bị bắt nạt, chuyện này đã trở thành nỗi đau không thể nói ra trong lòng cô, cho nên cô lựa chọn quên đi.""
Giọng nói bác sĩ Hứa nhẹ nhàng vang lên: ""Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, có sức mạnh, cho nên cô đã có hành động, đánh bại ma quỷ trong lòng.""
""Bác sĩ Hứa, anh đừng lừa tôi.""
""Vậy cô nghĩ thế nào?"" Bác sĩ Hứa đưa áo khoác cho cô.
Tô Miểu mặc áo khoác vào, lắc đầu: ""Quá chân thực, tôi thật sự không biết, Trì Ưng đâu?""
""Anh Trì đang ở phòng nghỉ chờ cô.""
Tô Miểu chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, cô vội vàng mặc áo khoác, đẩy cửa đi ra khỏi phòng, nhưng trong lòng dường như vẫn còn lo nghĩ.
Dù sao cảnh tượng đó... quá giống thật.
Hiện tại cô cũng có thể cảm nhận được rung động khi bình hoa vỡ vụn trên đầu người đàn ông kia.
Cô quay đầu nhìn về phía bác sĩ Hứa: ""Tất cả đều là giả sao?""
Bác sĩ Hứa suy nghĩ một lúc rồi đáp: ""Hiện thực và hư ảo giống như hình phản chiếu trong gương vậy. Ai có thể nói rõ trong cuộc sống này cái gì là thật, cái gì là giả chứ.""
Tô Miểu cúi đầu suy nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười xinh đẹp, cô cười khẽ: ""Tôi biết cái gì là thật.""
Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cửa sổ sát đất đối diện.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua rèm cửa, chiếu lên sườn mặt sắc nét của người đàn ông, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt đen nhánh hời hợt dừng lại trên cuốn tạp chí ""Địa lý quốc gia"".
Một lát sau lại thoải mái lật sang trang khác.
Nhiều năm như vậy nhưng cảm giác trong lòng Tô Miểu vẫn giống như lúc mới gặp anh.
Anh là thật.
Những kỷ niệm đẹp còn lưu lại trong những năm tháng thanh xuân, những tình yêu không đổi thay dù là bao nhiêu năm, tất cả đều là sự thật.