Buổi tối, Trì Ưng và Tô Miểu quay về Lâm Giang Thiên Tỉ, còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy giọng khóc đến khàn đi của Trì Niệm Tô.
Tô Miểu và Trì Ưng nhìn nhau, đồng thời thở dài.
""Em nói xem đứa nhỏ này khóc giống ai vậy?"" Anh cố ý hỏi Tô Miểu.
Tô Miểu biết anh đang mỉa mai cô, cô hừ nhẹ một tiếng, thay giày rồi vội vàng đi vào nhà, sau khi rửa tay khử trùng xong đi đến phòng trẻ em, đón Trì Niệm Tô đang oa oa khóc lớn từ tay bảo mẫu.
""Được rồi, được rồi, mẹ về rồi, bé cưng không khóc nha, có phải lạ vì mẹ để con ở nhà một mình không, mẹ cũng phải đi làm mà.""
Trì Ưng đứng ở cửa nói cảm ơn với bảo mẫu: ""Cô về sớm nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.""
""Anh Trì khách sáo rồi, đây là chuyện tôi nên làm.""
""Đúng rồi, gần đây công ty tôi có phát quà trung thu, tôi cố ý mang một hộp về, là cua nước còn tươi, cô mang về ăn thử với gia đình xem.""
Trong mắt bảo mẫu hiện lên ánh sáng, rất cảm kích, vội vàng nói lời cảm ơn anh: ""Cảm ơn anh, hai người đối với tôi thật thích.""
""Cô giúp chúng tôi chăm sóc hai đứa nhỏ vất vả như vậy, đây đều là chuyện nên làm.""
Bảo mẫu mang theo hộp cua nước, hài lòng rời đi.
Tô Miểu quay đầu nhìn anh một cái, cười nói: ""Phát cua nước sao, sao không mang về nhiều một chút, em cũng muốn ăn.""
""Muốn phát thì cũng là phát phiếu ưu đãi, sao có thể phát cua sống chứ.""
Trì Ưng cũng đi rửa tay khử trùng rồi mới vào phòng con, bình thản giải thích: ""Vừa mới đi ngang qua chợ... nên mua luôn. Em muốn ăn thì ngày mai anh lại mua.""
Tô Miểu biết Trì Ưng vẫn luôn như vậy, cho dù ở phương diện làm người cũng không thể bắt bẻ được, dù là nhân viên dưới trướng anh hay là thành viên ban giám đốc, thậm chí là dì bảo mẫu trong nhà cũng rất nghe theo lời anh.
""Cũng ra dáng bố rồi đấy.""
""Công việc của chúng ta đều bận rộn, mỗi ngày bảo mẫu đều bên cạnh con, đương nhiên nếu dì ấy có thể tận tâm hơn thì càng tốt, chút tình cảm là chuyện không thể thiếu.""
""Trì Ưng, gả cho anh em rất yên tâm.""
""Đương nhiên."" Trì Ưng ngồi xếp bằng trên thảm, đưa tay xoa đầu cô: ""Ông xã có thể chăm sóc em cả một đời.""
Trì Niệm Tô vẫn còn oa oa khóc lớn, Tô Miểu không dỗ được cô bé, Trì Ưng nhận lấy bé: ""Em đi tắm đi, mệt mỏi cả một ngày rồi, anh dỗ con.""
""Anh cũng không phải mệt mỏi cả ngày sao?""
""Bớt nói lời dư thừa đi.""
Tô Miểu cười đưa con cho Trì Ưng: ""Niệm Niệm, bố ôm một cái nha, đừng khóc.""
Nói đến cũng thấy thần kỳ, Trì Ưng ôm bé dỗ một lúc, quả nhiên đứa nhỏ thật sự không khóc nữa, chỉ mở to đôi mắt đen ngập nước nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay sờ mặt anh.
Trì Ưng ghé sát mặt lại, bàn tay mập mạp của bạn nhỏ gãi chiếc mũi thẳng tắp của anh, hơi thút thít, không biết đang nói gì.
Tô Miểu hơi kinh ngạc: ""Thật sự không khóc nữa rồi? Trì Ưng, rốt cuộc anh có ma lực gì vậy, đứa nhỏ thật sự nhớ rõ anh đó!""
Trì Ưng hơi đung đưa dỗ dành bé gái trong ngực, ánh mắt dịu dàng, nói với Tô Miểu: ""Hỏi chính em đi.""
""Em?""
""Trước kia không phải anh ôm em một cái em cũng không khóc sao? Con gái rất giống em.""
Tô Miểu ngồi xích lại, dựa vào người anh chơi đùa với con gái: ""Khi còn bé em cũng không thích khóc như con bé.""
""Không chắc, bây giờ em nhớ lại hồi nhỏ thử xem, kí ức lâu nhất là gì?""
Tô Miểu suy nghĩ rồi nói: ""Em muốn mua búp bê, bị mẹ đánh.""
""Em nhớ nhất là chuyện này à.""
""Cũng không phải đâu.""
Tô Miểu nghĩ một lúc, cảm thấy Trì Ưng nói cũng đúng, cô không quá nhớ rõ chuyện hồi nhỏ, cũng không biết chính mình có thích khóc như Niệm Niệm không.
Lúc đó Tô Thanh Dao mang theo một đứa trẻ thích khóc như cô có phải rất bực bội không.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tô Miểu trầm xuống.
Trì Ưng biết cô suy nghĩ chuyện gì, đưa tay ôm lấy bả vai cô: ""Lần trước ở núi Everest vẫn còn lo lắng suy nghĩ nhiều, không đến mức một kí ức cũng đều không giữ lại.""
""Có nha."" Tô Miểu nâng tay để lộ chiếc vòng pha lê màu hồng trên cổ tay: ""Lúc nhớ mẹ em sẽ nhìn nó.""
Trì Ưng tháo chiếc vòng pha lê màu hồng xuống, đặt vào tay Niệm Niệm để cô bé sờ: ""Mẹ, đây là cháu gái ngoại của mẹ, rất đáng yêu.""
""Có phải là siêu đáng yêu không?"" Tô Miểu bế Tô Mộ Trì bị họ lạnh nhạt lúc lâu lên, để chiếc vòng này vào trong tã lót của bé: ""Chiếc vòng này em định tặng Mộ Mộ.""
Trì Ưng có chút kinh ngạc: ""Vì sao không cho Niệm Niệm, đây là vòng của con gái mà.""
""Mộ Mộ cùng họ mẹ em, nhưng chuyện này không quan trọng, vì nhà em vẫn không có con trai, mẹ em rất mong trong nhà có một bé trai để có thể bảo vệ chúng em.""
Trì Ưng xoa khuôn mặt mềm mại của bé trai: ""Con trai anh chắc chắn sẽ không làm em thất vọng.""
""Hừ, anh còn nói sao, bình thường anh cũng không ôm nó.""
""Con trai không cần ôm tới ôm lui.""
""Đây gọi là đứa nhỏ khóc sẽ có kẹo ăn."" Tô Miểu ôm chặt Tô Mộ Trì, nhẹ nhàng dỗ dành: ""Mộ Mộ của chúng ta không khóc không nghịch, lúc nào cũng yên lặng, bố không quan tâm đến con rồi.""
Tô Mộ Trì mở to đôi mắt hiếu kì nhìn Tô Miểu, đưa tay xoa mặt cô.
So với Niệm Niệm thích Trì Ưng thì Tô Mộ Trì dường nhưng càng thích mẹ hơn, đối với cô rất tò mò, lần nào cũng muốn đưa tay sờ mặt cô.
Người khác ôm bé sẽ không như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững.
Hai người chơi với con một lúc, dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi mới bắt đầu nghỉ ngơi.
Trì Ưng chuẩn bị cho Tô Miểu một bồn tắm đầy cánh hoa và bong bóng để cô thư giãn, làm dịu sự mệt mỏi cả ngày trời của cô.
Còn anh thì mặc một chiếc quần đùi ngồi trên ghế nhỏ, dùng tinh dầu spa xoa bóp cổ và lưng cho cô.
Lúc trước khi đi công tác Thái Lan với Tưởng Hi Ý, người đàn ông này sau khi về đã học cách massage của Thái, mà tay nghề cũng không tệ, lần nào cũng khiến Tô Miểu dễ chịu rên rỉ.
""Trì Ưng, ông xã thần tiên của em."" Tô Miểu duỗi cánh tay trơn bóng ra, lười biếng ôm lấy đầu người đàn ông, để một cánh hoa hồng lên môi anh.
Người đàn ông vậy mà cũng nhận, môi mỏng ngậm lấy, đôi mắt đen lộ ra chút gợi cảm.
""Ngâm mình trong bồn thật tốt, cũng đừng có dụ dỗ anh."" Anh thổi cánh hoa đi.
""Thật sao."" Tô Miểu thành thật rút tay về, phần thịt bị cô ấn vào có chút ngứa, cô ""a"" lên một tiếng.
Trì Ưng: ""...""
Trong chớp mắt đã bị cô làm cho có cảm giác.
""Đúng rồi, hôm nay trong công việc gặp chuyện gì phiền toái sao?"" Anh phân tán sự chú ý, chỉ muốn cô tắm thật thoải mái.
Tô Miểu kinh ngạc: ""Anh nhận ra sao?""
""Ông xã em có gì mà không nhìn ra được chứ.""
""Lớp em có một cô bé có thị lực kém, gần như không nhìn được, các giáo viên đều muốn cô bé nghỉ học, vì cô bé thật sự không theo kịp chương trình học, họ cũng không thể vì cô bé mà để lớp chậm tiến độ, làm chậm việc học của những bạn học khác được.""
""Ừm?""
""Nhưng cô bé rất ngoan, cũng rất muốn ở lại, muốn học tập ở trường thật tốt nhưng những bạn học khác, hôm nay em đến thăm cô bé, cô bé vẫn luôn nghe lại bản ghi âm trên lớp, mà cô bé cũng có ước mơ của mình, em không đành lòng khuyên con bé nghỉ.""
Trì Ưng suy nghĩ rồi nói: ""Nhưng em phải cân nhắc xem nếu như cô bé tiếp tục ở lại, chương trình học lớp tám lớp chín, thêm cả những môn khoa học tự nhiên nữa, cô bé sẽ phải theo cùng. Đối với cô bé thích học như vậy, sợ rằng sẽ phải chịu rất nhiều khó khăn, thậm chí là nghi ngờ bản thân mình.""
Tô Miểu gật nhẹ đầu: ""Bây giờ cô bé đã rất không tự tin, nhưng anh thấy cô bé đến trường học đặc biệt có thể nhận được giáo dục tốt hơn không, có vui không, nếu như có thì chắc chắn bố mẹ cô bé nhất định sẽ chuyển cô bé đến nơi khác, sẽ không miễn cưỡng cô bé học ở trường bình thường.""
Trì Ưng nhẹ nhàng xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của cô: ""Công ty anh có một sản phẩm giáo dục người khiếm thị, một năm trước anh đã làm một hạng mục, nhưng vì không có lợi nhuận nên ban giám đốc bỏ phiếu quyết định ngừng sản xuất, có thể cho cô bé thử một chút, đây là việc duy nhất chúng ta có thể giúp cô bé.""
Tô Miểu quay người ôm cổ anh, hôn lên trán anh: ""Cảm ơn ông xã.""
Trì Ưng mỉm cười, cúi người hôn lên cổ cô.
...
Thời gian đó, Tô Miểu một mình gánh vác áp lực của chủ nhiệm, giữ Lưu Vũ Mông lại lớp học, dạy cô bé viết văn.
Lưu Viết Mông học viết tiểu thuyết, hơn nữa viết không tệ chút nào, trong đầu cô bé có rất nhiều suy nghĩ bay bổng, dưới sự dẫn dắt của Tô Miểu, cô bé bắt đầu lắng nghe cuộc sống, lắng nghe thế giới, khi ngồi trên xe buýt, ngồi trong rạp chiếu phim, trong vườn... Cô bé nhận được rất nhiều rất nhiều tài liệu mà người bình thường không chú ý đến, dùng những tài liệu này để viết vào trong tác phẩm của mình.
Năm lớp tám, người lớn nhà Lưu Vũ Mông chủ động nộp đơn xin nghỉ học với trường học vì đứa nhỏ thật sự không thể theo kịp chương trình học sắp tới.
Nhất là về khoa học tự nhiên, gần như là không còn cách.
Nhưng cô bé đã thay đổi lý tưởng và chí hướng của mình, cô bé muốn làm một tiểu thuyết gia, sau này cũng sẽ cố gắng trên phương diện này.
Mặc dù đã xác định được con đường tương lai, đã xác định muốn chuyển trường nhưng Lưu Vũ Mông vẫn rất đau lòng, một là không nỡ rời xa những bạn học lúc nào cũng bên cạnh giúp đỡ cô bé, hai là... cô bé càng khỗng nỡ rời xa những giáo viên đã giúp đỡ mình, nhất là chủ nhiệm lớp Tô Miểu.
Buổi tối, mẹ Lưu Vũ Mông tự mình mang con gái đến thăm nhà Tô Miểu, đến nói lời tạm biệt với cô, còn mang cho cô rất nhiều hoa quả.
Vừa nghe thấy giọng Tô Miểu, Lưu Vũ Mông không nhịn được mà bật khóc.
""Cô Tô, cảm ơn cô đã giúp em nhiều như vậy, trước kia em nghĩ rằng không nhìn được thì em không còn gì nữa, nhưng cô đã giúp em nghe được thế giới này, để em biết rằng trên đời... còn có nhiều khả năng như vậy.""
Trong lòng Tô Miểu cũng rất khó chịu, cô xoa khuôn mặt ướt sũng của Lưu Vũ Mông: ""Tiểu Vũ, mắt của con người không chỉ dùng để nhìn thế giớ này. Nó cũng có nước mắt, nước mắt đều đến từ thế giới này, đến từ cảm xúc do thế giới bên ngoài mang đến cho em, nắm lấy cảm giác này... em sẽ thực hiện được giấc mộng của mình, trở thành người viết tiểu thuyết phi hành gia xuất sắc nhất, giống như tác giả ""Hoàng tử bé"" vậy, ông ấy là phi công biết viết tiểu thuyết toàn thế giới biết đến.""
""Vâng, cô Tô, em sẽ cố gắng.""
Trì Ưng dựa vào cửa nghe cô nói, trong lòng xúc động.
Cô gái của anh đã từng bị bắt nạt đến mức không chịu nổi, bây giờ cô đã lấy dũng khí ra khỏi bóng ma kinh khủng nhất, không chỉ về thể chất... mà còn cả tinh thần.
Bây giờ cô đã thành một giáo viên ấm áp như vậy.
Sự tự hào tràn ngập trong ánh mắt Trì Ưng.
...
Mấy năm đó giá cổ phiếu công ty Trì Ưng không ngừng tăng cao, thuận buồm xuôi gió, ba năm sau công ty tiếp tục đạt được lợi nhuận, Trì Ưng bắt đầu chú ý đến việc từ thiện.
Sản phẩm trí tuệ nhân tạo của anh không chỉ phục vụ người có tiền, đó cũng không phải ước muốn ban đầu của anh.
Nhất là sau khi trở thành bố, trong lòng Trì Ưng đã ngày càng dịu dàng hơn.
Cái gọi là ""già có người nuôi, trẻ có người dạy, nghèo có người theo, khó có người giúp, góa bụa cô đơn tàn tật có người chăm sóc""... Bây giờ anh muốn thật sự bắt đầu hoàn thành giấc mơ của mình.
Sau khi Lưu Vũ Mông nghỉ học, anh chuyển hướng về lĩnh vực giáo dục người khiếm thị, muốn thật sự làm chút việc cho những người yếu thế trong xã hội này.
Trì Ưng và đoàn đội nghiên cứu trí tuệ nhân tạo bắt đầu phát minh nhiều sản phẩm dạy học cho người khiếm thị, như là sách thông minh phù hợp với người khiếm thị, cho dù là sách vở gì, chỉ cần bỏ vào thiết bị là có thể đọc được.
Mặc dù trên mạng có rất nhiều sách điện tử nhưng có nhiều sách chuyên sâu mà trên mạng không có, chỉ có trên sách giấy, cho nên sách thông minh này giúp ích rất lớn trong việc nâng cao trình độ chuyên ngành của người khiếm thị.
Ngoài cái đó, còn có không ít sản phẩm dạy học khác, ví dụ như trí tuệ nhân tạo phiên dịch chữ nổi chuyên nghiệp...
Tô Miểu theo dõi toàn bộ con đường này của anh, cô biết, đây mới là giấc mơ thật sự của Trì Ưng.
Nhớ lại những cảm giác an toàn ngày trước, cô sau khi trưởng thành chỉ cảm thấy thật trẻ con.
Cô và sự nghiệp của anh chưa từng mâu thuẫn với nhau, Tô Miểu vĩnh viễn là một phần trong giấc mơ của anh.