Hình xăm của Trì Ưng giống hệt của Tô Miểu, cả hai đều ngầm chọn cùng một hình xăm...
Chắc vì vậy mà Tần Tư Dương nhìn thấy cổ tay của cô mới kinh ngạc như vậy.
Nhìn thấy ngoài cửa huyên náo, giáo viên chủ nhiệm sắc mặt trầm xuống đi tới, “Rầm” một tiếng không thương tiếc đóng cửa lại, che khuất tầm mắt của mọi người.
Khi Tô Miểu trở lại lớp học, cô nhìn thấy cặp song sinh đang tranh cãi ở cầu thang.
Tần Tư Nguyên tức giận chất vấn anh trai mình: “Tại sao anh lại báo cáo cậu ấy! Anh đã hại cậu ấy bị phạt!”
Tần Tư Dương rất khó giải thích cho Tần Tư Nguyên, có lẽ cậu ta căn bản không giải thích được.
Vì cô ta, mà lại hại người mà cô ta thích?
Không, cậu ta căn bản không phải vì Tần Tư Nguyên.
Cậu ta chỉ muốn… chỉ muốn chèn ép cảm xúc bị kìm nén trong lòng, cậu ta chỉ muốn quay trở lại cuộc sống bình thường trước đây.
Thấy anh trai im lặng, Tần Tư Nguyên càng tức giận: “Cậu ấy là người em thích, anh chê cậu ấy còn chưa đủ ghét em sao!”
“Trì Ưng không ghét em.” Tần Tư Dương thản nhiên nói: “Người như cậu ấy, khiến cậu ấy thích hay ghét… đều không phải là một chuyện dễ dàng.”
Lần này, Tần Tư Nguyên đã nghe hiểu lời anh trai nói.
Đúng, Trì Ưng sẽ không ghét cô.
Mặt trái của yêu không phải là hận, mà là thờ ơ không quan tâm.
Đây chính là điều làm cô ấy phiền lòng nhất.
Nước mắt Tần Tư Nguyên không tự chủ được mà trào ra, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, dụi mắt chạy trở về phòng học.
Tần Tư Dương không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, cậu ta không cảm thấy vui vì kế hoạch của mình đã thành công.
Ngược lại, cậu ta cảm thấy sợi dây quanh cổ mình ngày càng siết chặt hơn...
Khiến cậu ta gần như ngạt thở.
…
Trì Ưng trở lại lớp học và ngồi vào chỗ của mình.
Bạn tốt của anh, Đoạn Kiều, ngay lập tức đưa khuôn mặt mũm mĩm của mình lại gần anh, một nhóm nam sinh cũng làm theo——
“Anh Trì, lần này… bị trừ bao nhiêu điểm?”
Trì Ưng lấy từ ngăn kéo ra một tờ tạp chí tiếng Anh có bản đồ địa hình núi non, nhẹ nhàng viết: “12 điểm.’
“Cái gì! 12 điểm! Tổng điểm của tôi thậm chí còn không có nhiều như vậy, nếu trừ như vậy chắc âm mất thôi!”
“Mẹ ôi, mẹ chồng Chu Thanh Hoa này cũng ác quá đấy chứ!”
Trì Ưng quét nhẹ ánh mắt, bảo cậu ta chú ý xưng hô.
Nam sinh ngượng ngập thay đổi lời nói: “Cô giáo Chu thực sự nỡ lòng trừ sao, cậu không phải là học sinh ưu tú toàn khối mà cô ấy dùng làm lợi thế toàn khối sao."
“Đều như nhau.”
Tô Miểu ngồi ở vị trí, cúi đầu làm bài, nhưng tai lại vểnh lên, chăm chú nghe từng chữ bọn họ nói.
“Anh Trì, thứ hạng của cậu hiện giờ không phải trực tiếp giảm mạnh sao?”
“Chưa xem.”
“Cậu vẫn còn bình tĩnh được sao! Nhanh xem xem!”
Dưới sự thúc giục tò mò của tất cả các nam sinh, Trì Ưng cuối cùng cũng uể oải lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào hệ thống quản lý giáo dục, kiểm tra điểm học bạ và thứ hạng của mình.
Xếp hạng điểm thay đổi trong thời gian thực, Chu Thanh Hoa vừa trừ một nửa số điểm trước mặt anh, điều này ảnh hưởng đến xếp hạng của anh.
Tô Miểu không khỏi ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát một nhóm nam sinh ở hàng ghế đầu.
Trong đám đông, Đoạn Kiều bật ra tiếng chửi thề vang dội bằng tiếng địa phương——
“Mẹ kiếp!"
Cậu ta lấy điện thoại di động của Trì Ưng, liên tục làm mới trang, không tin mà hét lên——
“Bị trừ 12,2 điểm, vẫn còn 15,98 điểm, chỉ xếp sau lớp trưởng Tần Tư Dương, đứng vị trí thứ hai. Trì ca, không, phải gọi là anh Ưng! Mới khai giảng được hai tuần mà cậu đã tích lũy được gần 30 điểm! Cậu là quỷ dữ gì chứ hả hả hả!”
Tô Miểu nghĩ đến 6 chấm mấy mà cô ấy đã cố gắng tích lũy, cơn chấn động trong lòng cô cũng không kém gì Đoạn Kiều.
Người này bị trừ gần nửa số điểm, nhưng trên bảng xếp hạng lại chỉ thua một bậc, điểm tích lũy thật kinh khủng.
“Anh Ưng, sao cậu tích được nhiều điểm vậy? Cái này thật đáng sợ! Vừa mới bắt đầu, cũng không có thi đua! Vị trí của ban học tập không thể cộng nhiều điểm như vậy, không lẽ bài tập mỗi ngày cậu đều nộp luận văn học thuật?”
Thấy mọi người đang nhìn mình, Trì Ưng giải thích một câu, “Tôi đã nhận được ngôi sao lao động cho việc dọn dẹp vào đầu năm học.”
"Nói đùa gì thế! Cậu? Ngôi sao Lao động?”
Đoạn Kiều không thể tin được, người không bao giờ chạm vào mặt trời như cậu cả Trì, lại có thể giành được giải thưởng về lao động?
“Đùa thôi, trong những ngày dọn dẹp… cậu không phải cùng tôi trèo tường ra ngoài chơi bi-a sao?”
Trì Ưng đá vào mông cậu ta một cái, tùy ý liếc nhìn màn hình Tần Tư Dương, châm chọc nói: “Cẩn thận lời cậu nói, tôi không có trèo tường.”
“Đúng vậy, cậu không có trèo tường, lừa gạt bảo vệ đi thẳng cửa chính.”
Thành viên ban kỷ luật Lý Triều đến, giải thích: “Robot dọn dẹp mà Ưng gia đã phát triển trong phòng nghiên cứu của công ty họ trong kỳ nghỉ hè đã nhận được bằng sáng chế và công nghệ này được trao miễn phí cho trường, đương nhiên, trường đã gửi tặng cậu ấy là "Ngôi sao Lao động", động thái này... đáng giá ít nhất 10 điểm.”
“Tôi phục, thật sự phục rồi! Cậu chính là ông nội của tôi.”
“Tôi không có đứa cháu trai ngu ngốc như cậu.”
Trì Ưng giơ tay đoạt lại chiếc điện thoại màu đen trong tay Đoạn Kiều, đẩy đầu cậu ta, quay đầu nhìn Tô Miểu.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tô Miểu cúi đầu đọc sách như một người lính đào ngũ.
Khi nhìn lên một lần nữa, Trì Ưng đã quay lại, trò chuyện với các chàng trai về điều gì đó khác.
…
Vừa tan học, Tô Miểu ôm cặp sách chạy ra khỏi khuôn viên trường, thậm chí không đợi Hứa Mịch.
Cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi nơi mà cô vốn có chết cũng phải cắm rễ.
Chạy một mạch xuống một bên bậc thang dài trong công viên đối diện rồi ngồi phịch xuống, khó chịu ôm lấy chân, vùi đầu thật sâu vào đầu gối như một con đà điểu.
Cô thật tệ.
Vài phút sau, Tô Miểu nghe thấy tiếng phanh xe đạp, ngẩng đầu lên và thấy chiếc xe đạp của Trì Ưng ở ngã tư dưới cầu thang.
Anh dựng chống xuống đất, nhìn cô từ xa.
Anh vẫn anh tuấn đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh.
Dường như tất cả những gì xảy ra hôm nay đều giống như một hình ảnh thoáng qua trong lòng anh, không để lại dấu vết, hoàn toàn không nhận sự trừng phạt và mất mát nào.
Tô Miểu không có can đảm đối mặt với anh, đứng dậy chạy về phía đầu cầu thang, chạy vài bước rồi quay người lại.
Trì Ưng vẫn đợi ở ngã tư phía dưới, “ding ding ding”, không ngừng nhấn chuông xe đạp——
“Cậu sẽ không nhẫn tâm để tôi vác chiếc xe đạp đuổi theo cậu đấy chứ.”
Cô do dự vài giây, cuối cùng bước xuống cầu thang, đến trước mặt anh.
Trì Ưng chưa kịp nói chuyện, Tô Miểu đã vén tay áo cho anh xem cánh tay ——
“Tôi đã tẩy sạch rồi, vì vậy… tôi không làm sai chuyện gì, cũng sẽ không xin lỗi cậu. Tôi chính là người như vậy, vong ơn phụ nghĩa, tùy cậu nghĩ như thế nào đều không sao, tôi không bận tâm một chút nào.”
Anh không đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen như nhìn thấu mọi thứ.
Càng cố che giấu, thì tâm trạng áy náy càng lộ rõ khó che đậy…
Giấu cũng không giấu nỗi.
Tô Miểu cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì vậy cô quay người rời đi, mặc kệ phản ứng của anh.
Trì Ưng nắm lấy cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, lật xem vết bầm đỏ, hỏi: “Tẩy ở đâu thế?”
Không nghĩ tới câu đầu tiên anh hỏi lại là cái này, Tô Miểu sửng sốt, buồn bực lên tiếng: “Tiệm xăm.”
“Hình xăm cần được làm sạch bằng tia laser trong bệnh viện, những tiệm xăm không chính quy có khả năng để lại sẹo, vĩnh viễn không mất đi.”
“Tôi… tôi không biết, tiệm xăm rẻ.” Tô Miểu rút tay về, ngượng ngùng dùng ống tay áo che lại: “Không sao.”
Cô thà để dấu vết của chiếc cánh nhỏ đó mãi mãi ở trên cổ tay, chứng tỏ cô không mất hết dũng khí.
Trì Ưng dùng đầu ngón tay xoa xoa vết đỏ: “Theo dõi thêm nửa tháng nữa, nếu vẫn không tan, tôi dẫn cậu đi khám da liễu.”
“Không cần cậu đưa đi.”
Anh không nói gì thêm, chỉ đẩy xe đi về phía trước.
Tô Miểu đi theo anh từng bước một, ánh mắt dừng lại bên hông của anh, “Trì Ưng, cậu phải đi xóa nó sao?”
“Muốn xóa thì xóa, không muốn thì để, không sao cả.”
“Chẳng lẽ cô Chu sẽ không vén áo cậu để kiểm tra sao?”
Trì Ưng quay đầu lại, dùng con mắt đen láy nhìn cô: “Đối với một người nào đó hoặc một tập thể nào đó khi cậu là không thể thay thế được, cậu có thể vượt ra khỏi quy tắc.”
Tô Miểu nửa hiểu nửa không: “Ý của cậu là…”
“Giải thưởng giáo viên giỏi nhất học kỳ này của Chu Thanh Hoa sẽ phụ thuộc vào việc tháng sau tôi đoạt huy chương vàng cuộc thi Toán quốc gia, cho nên đúng vậy, cô ấy sẽ không tới vén áo kiểm tra cho tôi.”
Tô Miểu nhớ lại lần đầu tiên cô đến văn phòng, nhìn thấy dãy huy chương và danh hiệu rực rỡ trong tủ kính của Chu Thanh Hoa... Hầu hết chúng đều do Trì Ưng giành được.
Đúng vậy, chỉ cần anh có đủ thực lực, không gì có thể ngăn cản anh, bay lên cao chín vạn dặm.
Nhưng… nói thì dễ hơn làm.
Đôi cánh nhỏ của cô, không giống với đôi cánh khổng lồ, đang bay cao của anh.
Cô chỉ có thể cẩn thận trốn vào đá ngầm, để tránh những cơn sóng dữ giết chết cô trên bãi biển.
“Người mà Tần Tư Dương báo... chính là tôi.”
Vài phút sau, cô rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí thừa nhận: “Mục đích của cậu ta là khiến tôi "đầu hàng", cậu là người bị tôi liên lụy, xin lỗi.”
Trì Ưng phớt lờ lời xin lỗi của Tô Miểu, nói một cách hời hợt: “Tần Tư Dương có hứng thú với cậu, cậu ta khó chơi hơn cô em gái, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Tôi biết, bởi vì chuyện của mẹ tôi, tôi và anh em bọn họ sớm đã kết thù rồi.”
“Không phải vì lý do này.”
Cô không rõ hỏi: “Vậy là vì sao chứ?”
Trì Ưng cười khúc khích, đột nhiên dùng đầu ngón tay véo hàm cô.
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da mịn màng của cô, mấy sợi tóc rủ xuống mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi, mang đến cảm giác mê hoặc khó hiểu.
“Vốn không có tội gì, nhưng vì tài năng mà thành tội, gương mặt này của cậu, đem đến cho cậu không ít rắc rối.”
Tô Miểu hai má lập tức đỏ lên, thoát khỏi anh: “Đừng đùa nữa.”
Trì Ưng cũng không trêu cô nữa, phân tích: “Với điểm số đáng thương của cậu, gần như không thể nhận được học bổng.”
“Tôi biết.”
“Muốn lấy điểm, phải tham gia tranh cử ban lãnh đạo lớp.”
“Cũng có dự định này, tôi muốn tranh cử ủy viên sinh hoạt…”
Còn chưa dứt lời, Trì Ưng cắt lời cô: “Tranh cử lớp trưởng.”
Tô Miểu kinh ngạc nhìn anh, thấy được sự bình tĩnh trong ánh mắt anh, không có ý đùa giỡn: “Lớp… lớp trưởng? Nhưng lớp trưởng không phải Tần Tư Dương sao?”
“Vì vậy, cậu phải thay thế cậu ấy, trở thành lớp trưởng.”
“Cái này là chuyện không có khả năng! Tần Tư Dương nhân khí rất cao, tôi làm sao có thể đánh bại cậu ấy.”
“Muốn lấy được học bổng hạng nhất trừ học phí, điểm học kỳ nhất định phải vượt qua Tần Tư Dương. Nếu như cậu ấy còn là lớp trưởng, cậu cảm thấy mình có bao nhiêu cơ hội?”
Đầu óc Tô Miểu đột nhiên tỉnh táo.
Đúng vậy, điểm thưởng của lớp trưởng là nhiều nhất trong tất cả các lãnh đạo lớp...
Nếu như Tần Tư Dương còn là lớp trưởng, cô căn bản không có sức chống lại cậu ta, không vượt qua được cậu ta, đứng đầu cũng vô dụng.
Học bổng hạng nhất... Chỉ có hai suất cho mỗi lớp.
Đã đến đây rồi, cho dù là cơ hội tưởng chừng như không thể, cũng phải thử một lần.
Cô cẩn thận nhìn chàng trai trước mặt: “Trì Ưng, sao cậu lại giúp tôi như vậy?”
Khóe miệng Trì Ưng khẽ cong lên, đôi mắt đen trong veo mở to: “Tôi hi vọng cậu có thể đuổi kịp tôi.”
Một làn gió, thổi vào tai cô, những chiếc lá khắp nơi đều khẽ rung.
Trì Ưng đạp vào bàn đạp, chiếc xe đạp leo núi lao xuống dốc.
Đột nhiên, cô chạy về phía thiếu niên đang đi, thở hổn hển, chạy một cách tuyệt vọng...
Giống như ngọn cỏ sắp khô héo, nó đang khao khát tia sáng cuối cùng một cách tuyệt vọng.
Đuổi kịp anh.
Đến ngã tư đèn giao thông, Trì Ưng dừng xe lại, quay đầu nhìn cô.
Cô gái cũng dừng lại, khuôn ngực nhấp nhô, tấm lưng mảnh mai... mỏng manh như cánh bướm.
Hai người nhìn nhau, Tô Miểu ngượng ngùng chớp chớp mắt.
“Chạy cái gì.”
“Không có, sao cậu lại đột nhiên quay đầu.”
Trì Ưng chỉ vào tấm gương trên tay lái xe đạp của mình: “Làm ơn, tôi có một chiếc gương chiếu hậu.”
“Ai… ai lại gắn kính chiếu hậu lên xe đạp chứ!” Cô càng đỏ mặt.
Anh cười khẩy: “Thật muốn đuổi theo tôi.”
“Không, không phải!” Cô cúi đầu đá ra một viên sỏi, “Tập thể dục.”
Khi đèn xanh bật sáng, Trì Ưng đạp lên bàn đạp, cố gắng nhiều lần nhưng không đạp được.
Vài giây sau, anh cuối cùng cũng quay đầu——
“Lại bị cậu đuổi kịp rồi, lên xe, đưa cậu một đoạn.”